Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 54-2: Về nhà họ Hoàng (II)




“Chuyện của mẹ và ông ấy tôi không có hứng thú muốn biết. Ông ấy đã phụ mẹ tôi, đó là sự thật. Tôi không muốn có chút liên quan nào với ông ấy.” Tinh Vân hờn dỗi nói.

“Em biết ba em là ai sao?” Hoàng Gia Khiêm hỏi lại

Tinh Vân miễn cưỡng gật đầu. Sau đó cúi đầu xuống chậm rãi ăn. Hoàng Gia Khiêm muốn phá tan bầu không khí tĩnh lặng liền khéo léo đổi chủ đề.

“Mỗi năm đến Tết Việt Nam anh đều gửi quà cho mẹ nuôi, nhưng năm vừa rồi quà bị trả lại. Anh cho điều tra mới biết nhà đã bán, hỏi thăm hàng xóm thì được biết em và mẹ đã chuyển đi Mĩ. Anh đoán chắc chắn có chuyện bất ngờ. Cho nên, trong vòng trước sau một tháng ngày em chuyển đi, anh cho điều tra thủ tuịc xuất cảnh của em và mẹ em. Nhưng rất lạ là cũng có người bí mật điều tra tung tích của em như anh. Em có biết người đó là ai không?”

Tinh Vân hơi ngạc nhiên nhưng không thể đoán ra. Nhìn cô nhẹ lắc đầu, Hoàng Gia Khiêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi từng chữ nói ra: “Đoàn Nam Phong”

Tinh Vân lặng người suy nghĩ: “Thì ra anh ấy không phải không từ mà biệt, anh ấy có quay lại tìm mình. Chỉ là mình đã bán nhà.”

Nhìn biểu hiện của Tinh Vân, Hoàng Gia Khiêm ít nhiều biết được quan hệ không thể nói ra giữa cô và Đoàn Nam Phong. Anh không truy cứu nữa. Chỉ khéo léo kể tiếp: “Biết được em và mẹ nuôi bay đến Los Angeles, nhưng anh hoàn toàn không có chút manh mối nào cả. Mãi về sau, anh bất ngờ khó thở, cơn đau tim trử lại, anh mới nhớ đến bệnh tình của mẹ nuôi. Vậy là lại tìm tên bệnh nhân ở khắp các bệnh viện ở Los Angeles. Nhưng điều anh không ngờ nhất là mẹ nuôi lại nằm ở bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất Los Angeles và sau đó lại chuyển đến khu điều dưỡng đắt giá như vậy.”

Ngừng một chút, anh lại nói tiếp: “Người đứng tên chi trả cho những khoản viện phí này không ai khác. Chính là Đoàn Nam Phong.”

Tinh Vân nghe đến đây, sắc mặt không chút máu, sững sờ nhìn Hoàng Gia Khiêm.

Hoàng Gia Khiêm nét mặt bình thản, nhìn ra cửa sổ máy bay. Sau đó quay lại nhìn Tinh Vân, nhẹ giọng nói: “Tinh Vân, mẹ nuôi chọn lựa cuộc sống ẩn dật nơi hòn đảo nghèo ở Việt Nam để chờ ba em quay lại thì cũng đã lường trước được tương lai này. Mẹ nuôi thông minh hơn em nghĩ, bà ấy biết tất cả. Chỉ là vì muốn gặp ba em, bà ấy không muốn bỏ cuộc mà thôi. Không thể quay lại nhà họ Hoàng, em lại thay bà lựa chọn qua Mĩ. Đặt bà vào chuyện đã rồi, cho nên bà không cơ hội nói với em gốc gác của em. Nhưng không muốn em tổn thương cho nên cứ im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Việc em được Đoàn Nam Phong bao nuôi, anh nghĩ mẹ em cũng biết. Nếu có cơ hội hãy nói chuyện với bà.”

Tinh Vân nhắm mắt lại, hai mắt đau rát, rơi ra những giọt nước mắt. Hoàng Gia Khiêm lấy khăn lau nước mắt cho Tinh Vân, nhẹ nhàng nói thêm: “Có rất nhiều chuyện, em chưa biết, cho nên tốt nhất nên đi hỏi mẹ nuôi. Nhà họ Hoàng của chúng ta không xa lạ gì với Đoàn gia cả. Nhưng cái tên Đoàn Nam Phong đó trước sau chỉ một mực yêu Lưu Uyển Linh, cho nên, ở chung với hắn em chắc chắn đã chịu tổn thương không ít.”

Như nói đúng nỗi đau, nước mắt Tinh Vân rơi ngày càng nhiều hơn. Một lúc sau sóng mũi cay xè, không thở được, Tinh Vân rời khỏi bàng, đi ra một góc của chuyên cơ đứng khóc. Hoàng Gia Khiêm, giơ cánh tay ắm áp, ôm cô vào lòng, khẽ an ủi: “Đừng khóc nữa, những chuyện đã qua, hãy xem như một cơn ác mộng. Từ giờ không ai dám ức hiếp em nữa. Anh sẽ bảo vệ cho em, dành suốt đời để bảo vệ em. Được không?”

“Không cần phải thương hại em. Em đã quá mệt mỏi rồi.” Tinh Vân uất ức nói trong nước mắt.

Hoàng Gia Khiêm để cô ngã vào vai mình, khẽ vuốt tóc cô nói: “Anh không thương hại em, mà là thương em. Nếu em mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt ngủ, chuyện lớn thế nào, anh cũng sẽ thay em chống đỡ.”

Tinh Vân quay về phòng ngủ, nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Đến khi mở mắt đã là lúc chuyên cơ đáp xuống biệt thự nhà họ Hoàng.