Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 49: Ngủ riêng (II)




Tinh Vân hai mắt ngấn lệ, phẫn uất nói: “Tôi không quên thân phận của mình, nhưng anh không có quyền xúc phạm tôi. Thiên Vũ cũng như Bảo Vy, đều là những người bạn tốt của tôi. Anh không có quyền sỉ nhục mối quan hệ của chúng tôi.”

Nói xong Tinh Vân quay người bước ra ngoài nhưng Đoàn Nam Phong đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo cô lại gần mặt đối mặt với mình, gắt gao hỏi: “Vậy vì sao em cứ tránh né thân mật với tôi?”

Tinh Vân nhìn thẳng mặt anh lớn tiếng nói: “Vì tôi chỉ là người đẻ thay cho vợ anh được anh thuê về. Vì tôi đã mang thai, chúng ta không nhất thiết qua lại thêm nữa.”



Tinh Vân vùng ra khỏi người Đoàn Nam Phong sau đó bước nhanh về phía cửa, xách hành lý đi về dãy phòng phía Tây. Bà Maya đã sắp xếp cho cô một căn phòng bên cạnh phòng bà. Căn phòng khá nhỏ chỉ khoảng mười mét vuông nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Giữa phòng có một chiếc giường đơn cỡ trung bình, bên cạnh có bàn sách. Tinh Vân cẩn thận sắp xếp vật dụng cá nhân vào phòng sau đó lên giường ngủ. Nhưng mãi chẳng thể ngủ được. “Có lẽ hôm nay đã ngủ rất nhiều. 1…2…3…4…” Tinh Vân bắt đầu đếm cừu.

Người nào đó nằm trong phòng ngủ sang trọng cũng không ngủ được. Trằn trọc, khó chịu một lúc liền ấn nút gọi quản gia: “Cô ấy ở đâu?”

“Hoàng tiểu thư đang ở dãy phòng phía Tây, cạnh phòng tôi.” Bà Maya lễ phép nói.

Đoàn Nam Phong cúp máy, lao ra khỏi phòng, nhanh rảo bước về phía phòng Tinh Vân. Đứng chờ quản gia mở cửa mà tức tối lẩm bẩm: “Chết tiệt, cô ta thà đến đây ở chứ không chịu ở cùng tôi. Tôi đã quá nuông chiều cô ta rồi.”

Máu giận đến đầu thế nhưng vừa nhìn thấy Tinh Vân ngủ say thì hắn lại thôi. Rón rén bước đến bên giường. Người giúp việc trong nhà được một phen trố mắt nhìn ông chủ đến ngủ ở phòng ngủ nhỏ của người giúp việc.

Nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Tinh Vân, Đoàn Nam Tay giơ tay ôm nàng vào lòng, hít lấy mùi hương trên tóc nàng. Nghiện, hắn thực sự đã nghiện nàng. Cảm giác ôm nàng vào lòng như thế này vừa bình an vừa hạnh phúc biết bao. Hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại chạy đến đây ngủ, không cần để ý đã từng tức giận bao nhiêu, chỉ muốn ôm lấy nàng.

Hắn, từ lúc sinh ra đã quen sống sung sướng, chưa bao giờ nằm trên chiếc giường khó chịu lại còn chia sẻ nó. Nhưng để được ôm nàng, hắn tình nguyện làm vậy, cả đời như vậy cũng thấy mãn nguyện.

Tự dưng bị ôm chặt, Tinh Vân có chút khó chịu, cô cựa quậy để thoát khỏi người hắn.

“Nằm yên, tôi chỉ muốn ôm em ngủ thôi.” Người nào đó bá đạo ra lệnh.

“Đoàn tổng tài, chúng ta nên tuân thủ hợp đồng thì hơn.”



“Đừng giận dỗi nữa, em thừa biết chúng ta không phải.”

“Không phải thì là cái gì? Hắn muốn phủ nhận hay thừa nhận chuyện gì?” Tinh Vân băn khoăn nhưng những lời này cô không muốn hỏi hắn.

“Đoàn tổng tài, ức hiếp tôi khiến anh vui lắm sao?”

“Tôi đối xử không tốt với em sao? Không cho em ăn cơm hay bắt em đến đây ngủ sao?”

Người nào đó vẫn lấy tay vuốt lưng người nào đó, yêu chiều hôn vào trán người đó, ánh mắt khóe miệng đều là mãn nguyện.

“So với thiếu ăn, sống khổ thì còn tốt hơn như thế này.” Tinh Vân lẩm bẩm nói. Dù rất nhỏ nhưng vẫn bị Đoàn Nam Phong nghe thấy.

“Ý em là sao?”

“Tôi thà sống khổ bên cạnh người yêu mình hơn là sống sung sướng trong tình cảm giả tạo này của anh.”

“Người mình yêu sao?” Đoàn Nam Phong nhíu mày. “Em đã có người yêu sao?”

“Không có.” Tinh Vân đáp gọn.

“Tôi không phải sao?”

“Anh không phải.”

“Vì sao không phải.”

Bị Đoàn Nam Phong truy vấn, Tinh Vân buộc miệng nói: “Anh đã có vợ rồi.”



Cúi đầu nhìn Tinh Vân, Đoàn Nam Phong lại nói: “Chuyện này đâu phải em không biết. Vì sao lại giận dỗi?”

Tinh Vân không biết nói thế nào. Những lời hắn nói không sai, nhưng sao cô lại thấy buồn thế này. Tinh Vân không có câu trả lời, liền xoay người không thèm nhìn hắn nữa. Nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Đoàn tổng tài, tôi không có giận dỗi, tôi chỉ không muốn hai chúng ta cứ như vậy. Rõ ràng là anh yêu vợ mình nhưng sao lại thân mật với người khác?”

“Luật pháp cấm sao?” Đoàn Nam Phong đáp gọn.

“Như vậy là vi phạm luật hôn nhân gia đình, sẽ bị phạt ly hôn.”

“Càng tốt.” Tinh Vân nghe trong lời hắn có ý cười. Xem ra Lưu Uyển Linh tổn thương hắn không nhẹ.

“Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và vợ anh như thế nào nhưng tôi không muốn bị anh đùa giỡn như vậy. Nơi này thực sự rất đau.” Vừa nói cô vừa đặt tay lên tim mình.

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười, hỏi lại: “Nơi nào?” Tay hắn được thể lần mò từ cái bụng nhô ra của cô lên đến ngực. Khi bàn tay to phủ lên ngực trái hắn nhẹ bóp một cái rồi lại hỏi rất đểu: “Nơi này sao?”

Tinh Vân đỏ mặt quay sang lườm hắn: “Anh lại còn dám chiếm tiện nghi của tôi.”

Đoàn Nam Phong cười lớn, dùng ngón tay miết đôi má nàng, dịu dàng nói: “Em đã mang thai con của tôi, còn tính toán chuyện tôi chiếm tiện nghi của em sao?”

“Anh…” Tức giận nhưng cứng họng.

“Em mang thai nên nơi này tròn trịa và đầy đặn hơn. Lại khiến tôi mê muội rồi.” Người nào đó càng lúc càng không đứng đắn.

“Anh mà còn không đứng đắn tôi đá anh xuống giường.” Tinh Vân tức giận nói. Chiếc giường nhỏ khiến cô không sao tránh thoát được, chỉ cựa quậy khó chịu.

Đoàn Nam Phong ôm cô vào lòng thật chặt, cười rất đểu, lời nói cũng không đứng đắn, gương mặt không hề giống với biểu hiện nghiêm túc của một tổng tài cao cao tại thượng: “Em không biết à, ở trên giường cùng với người phụ nữ của mình thì không thằng đàn ông nào đứng đắn cả. Tôi lại là người rất tham ăn, em ở bên tôi lâu như vậy cũng biết tôi không thể không ăn em mà.”