Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 32-1: Không thể nhịn được (I)




Nói là làm, Đoàn Nam Phong quay người qua thành thục chống tay trên người nàng, mũi hắn chạm vào mũi nàng. Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng ấm nóng. Đôi mắt càng nóng bỏng hơn xuyên qua người nàng, nhìn ngắm nàng đầy ham muốn. Vốn không lạ với biểu hiện này của hắn. Tinh Vân quay mặt đi tránh né: “Đừng như vậy, anh không thích tôi thì đừng làm vậy với tôi, sẽ khiến tôi hiểu lầm.”

“Không thích em sẽ không làm vậy với em.” Đoàn Nam Phong đưa tay vuốt tóc cô, mỉm cười nói.

“Vì anh tham ăn.” Tinh Vân vẫn cứng miệng quay mặt đi.

“Chỉ tham ăn em.”

Đoàn Nam Phong không nói nữa, trực tiếp áp môi vào môi cô. Hắn ngậm môi cô một lúc rồi buông môi cô ra khiến Tinh Vân chưng hửng theo phản xạ hé miệng hướng về phía hắn. Trong bụng người nào đó đã rất vui vẻ trước phản ứng của nàng, liền lần nữa "công thành chiếm đất”.

Đầu lưỡi hắn tham lam quét qua khoang miệng nàng, môi vẫn không dừng động tác mút. Động tác của môi và lưỡi kết hợp hoàn hảo khiến nàng như lạc vào một thế giới khác. Tinh Vân không thể không thừa nhận rằng nàng luôn đầu hàng trước sức hút của người đàn ông này. Trước cử chỉ thân mật của hắn nàng thật sự không có cách chối từ, cứ không có tiền đồ như vậy. Nụ hôn có thừa mãnh liệt, thương nhớ lẫn da diết và mê đắm.

Sau một hồi dây dưa môi lưỡi, cuối cùng hắn cũng buông tha cho đôi môi của nàng. Tiến dần sang tai rồi dần xuống chiếc cổ trắng ngần khiến hắn say lòng. Hắn không kiềm chế được, điên cuồng mút lấy cần cổ của nàng, mạnh mẽ ngậm vào rồi mút chặt. Tinh Vân nảy người theo từng động tác của hắn. Lúc này đã không còn khống chế bản thân được nữa, giơ tay ôm lấy lưng hắn.

Tay hắn không chần chừ, luồn vào bên trong áo ngủ bằng lụa của nàng một cách thành thục. Tay hắn chạm vào những nơi nhạy cảm của nàng khiến nàng phát ra tiếng: “Ư.. ưm…” quen thuộc. Người nào đó đã sớm không chịu nổi nữa. Dù lão luyện tình trường nhưng không hiểu sao hắn rất nhạy cảm với nàng. Chỉ gần nàng một tí đã không kiềm chế nổi.

“Đừng, tôi đang có thai.” Gịng nàng lí nhí như ruồi muỗi

“Càng đầy đặn, càng thích.” Người nào đó vẫn dùng giọng rất đểu.

“Đừng như vậy… nếu anh muốn phát tiết có thể tìm người khác. Đoàn tổng tài anh chắc không thiếu phụ nữ chứ!”

“Yên lặng! Tôi chỉ muốn em thôi.” Người nào đó vẫn tập trung làm chuyện hắn muốn, không cho ai đó kiến nghị. Nhưng ai đó vẫn lì, kiên quyết tránh thoát ra khỏi người hắn.

“Tôi không muốn.”

“Nhưng tôi muốn.” Đoàn Nam Phong bá đạo nói không cho phép chối từ.

“Tại sao anh không buông tha cho tôi? Tinh Vân giọng uất ức nhưng vào tai người nào đó lại thành nũng nịu.

“Vì em đẹp lại kiều mị đến mê người.” Vừa nói hắn vừa lấy tay xoa nắn hai khối tròn lẳn mềm mượt của nàng, ngón tay đùa nghịch hai viên ngọc rồi lại xoa nắn. Cứ nghịch dại không biết chán.

Tinh Vân càng ngày càng xấu hổ và gần như không chịu nổi kích thích. Cô rùng mình, co người tránh đi, quyết không để hắn dẫn dắt hay chơi đùa nữa.

“Không phải Tracy còn mê người hơn sao?” Giọng điệu ăn dấm nổi lên. Nhưng người kia chỉ đáp gọn.

“Giờ chỉ là một bộ xương.”

Tinh Vân trợn tròn mắt lập tức ngồi dậy: “Tại sao lại như vậy?”

Đoàn Nam Phong thấy nàng căng thẳng liền dừng động tác khiêu khích lại và nói: “Cái giá cho những kẻ khiêu chiến giới hạn của tôi.”

Tinh Vân sững sờ: “Cô ấy không đến mức đáng chết.”

“Đụng đến người phụ nữ của tôi thì chết mười lần vẫn rất nhẹ.” Giọng Đoàn Nam Phong vẫn bình thản như nói một chuyện rất nhỏ.

Tinh Vân vốn tin đạo Phật cho nên nghe đến chuyện giết người thì toàn thân đã ớn lạnh: “Ác ma, anh lấy quyền gì mà làm vậy? Trách xa tôi ra.”

“Cô ta đặt bẫy hại chúng ta hiểu lầm, khiến em rơi vào tay Lâm Thiên Vũ rồi gặp nguy hiểm xém mất mạng. Em vẫn thấy cô ta đáng thương sao?” Đoàn Nam Phong xoa đôi má ửng hồng xinh đẹp của nàng. Trong mắt không biết bao nhiêu thương xót và dịu dàng.

Tinh Vân cau mặt lấy tay gạt tay Đoàn Nam Phong ra, nhíu mày nói: “Anh sắp có con rồi còn làm nhiều chuyện xấu như vậy. Anh không lo lắng cho tương lai của nó sao?”

Đoàn Nam Phong sững người, không ngờ nàng lại nói đến chuyện này. Tương lai của đứa bé sao? Điều này quả thực hắn chưa nghĩ đến. Nhưng sao nghe cái miệng nhỏ của nàng nói về đứa bé của hắn với nàng lại khiến hắn thấy ngọt ngào như vậy. Cảm giác ấm ấp này thật khiến người ta say lòng mà.

Đoàn Nam Phong kéo nàng vào lòng, khẽ vuốt ve phần bụng nhô lên của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, đừng khó chịu nữa. Em nhăn nhó như vậy con sẽ không vui đâu. Tracy, người đàn bà đó nguy hiểm hơn em nghĩ. Nếu không trừ khử ả, chúng ta sẽ không có ngày sống yên. Anh chỉ muốn em và con bình an vui vẻ thôi.”