Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 25-2: Tìm một con đường sống (II)




“Cho nên mỗi khi rẽ vào một hướng của mê cung, em vẫn chọn đi về hướng đông đúng không?” Tinh Vân mỉm cười gật đầu.

“Vậy còn chuyện hai bức tranh trên tường?”

“Anh không để ý lúc chúng ta bước vào những bậc thang dẫn lên kim tự tháp này sao? Ở bậc thang đầu tiên là hai bức tượng đầu báo và đại bàng nằm hai bên song song sánh đôi nhau. Theo như tôi được biết thì báo đỏ và đại bàng là hai vị thần được người Maya tôn thờ, cho nên không lý nào họ lại khắc hai vị thần của họ ở hai nơi xa nhau như vậy, cho nên tôi mạnh dạng suy đoán chúng có liên quan đến nhau.”

Lâm Thiên Vũ mỉm cười nhìn nàng thưởng thức rồi lại bước tiếp xuống cầu thang, anh không quên hỏi thêm một câu: “Vậy nếu tôi không mang theo la bàn thì sao?”

Tinh Vân cười rồi nói: “Tôi có bình nước, chỉ cần rót ra cái nắp rồi dùng một vật nhẹ bằng kim loại như cây kim bỏ vào tôi sẽ xác định được phương hướng. Không tệ, mẹ tôi là người Việt Nam nên rất dị đoan, bà cho rằng khi đi xa nên mang theo “kim may” sẽ có được may mắn. Cho nên, tôi luôn có một cây kim trong mỗi cái giỏ của mình. Chỉ có điều anh có la bàn thì sẽ tiết kiệm được nhiều công sức và định hướng chính xác hơn.”

“Phụ nữ không ngờ còn có thể bình tĩnh và hiểu biết đến như vậy.” Lâm Thiên Vũ thốt ra.

“Kiến thức phổ thông thôi, học không cần nhiều, chỉ cần chắc và nhớ kỹ là được.” Tinh Vân lém lĩnh nói.

“Người như em mà bị Đoàn Nam Phong nuôi nhốt thật là phí phạm.” Lâm Thiên Vũ lại vô tình nhắc đến Đoàn Nam Phong như một kiểu bì tị đến nghiện.

“Nếu có thể tôi cũng chỉ muốn ở nhà chăm sóc con cái và chờ anh ấy đi làm về. Nhưng đáng tiếc…”.Tinh Vân nói đến đây rồi cũng không nói gì nữa chỉ thở dài. Lâm Thiên Vũ hiểu được cho nên chỉ im lặng.

Đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang, họ gặp một cánh cửa bằng vàng đẹp đến nỗi khó tin được nó được làm từ mấy ngàn năm trước. Nhiều công trình kiến trúc chỉ khoảng vài trăm năm đã rất hoang phế nhưng cánh cửa này cứ như mới, phủi đi lớp bụi trên cửa thì màu của vàng nguyên chất càng chói lọi.

Lâm Thiên Vũ lấy dao găm đặt giữa khe cửa, nhẹ nhàng di chuyển. Một lúc sau ổ khóa được mở ra, Lâm Thiên Vũ ra sức đẩy cánh cửa. Tinh Vân liền hỏi: “Sao anh có thể mở được khóa vậy?”

Lâm Thiên Vũ quay lại nhìn Tinh Vân cười rồi nói: “Không phải em nói trình độ của người Maya dù thế nào cũng không thể vượt bậc về trí tuệ so với những người cùng thời hay sao. Tôi dựa vào những kiến thức của những nền văn minh khác luận ra.”

Tinh Vân gật đầu nói: “Không tệ, học rất nhanh.”

Khi họ bước vào bên trong thì một khung cảnh khiến họ sửng sờ. Một đại sảnh lớn được trang trí toàn bộ bằng vàng khối nguyên chất khiến không gian trông rất ấm áp. Nếu không vì lớp bụi phủ mờ thì có lẽ đã không cần thắp đèn cũng đủ chói lọi một phương. Ở giữa là một chiếc quan tài, được đeo một chiếc mặt nạ to ở đầu. Chiếc mặt nạ đặc trưng của thổ dân châu Mĩ với những chiếc lông chim trên đỉnh đầu. Trên mặt là những hình vẽ bằng sơn đủ màu sắc. Xung quanh quan tài bằng ngọc bích là những ngọn đèn cháy mãi không tắt. Lâm Thiên Vũ liền hỏi: “Những ngọn đèn này sao vẫn có thể sáng được nhỉ?”