Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 18-3: Ông chủ mới (III)




Lâm Thiên Vũ giọng nói mang tính hòa hoãn: “Đoàn Nam Phong, chúng ta hợp tác với nhau không ít lần, nếu mày cứ nhất định muốn “lưỡng bại câu thương” thì tao cũng hết cách. Người phụ nữ này, tao cần cô ta. Xong việc sẽ hoàn trả lại cho mày. Tao bảo đảm cô ta không mất một sợi tóc.”

Đoàn Nam Phong liền gắt lên: “Không được, tao nhất định phải đưa cô ấy về. Nể tình quan hệ hợp tác nhiều năm của chúng ta. Tao mới nói nhiều với mày như vậy. Không thì mày đã xong đời.”

Lời cuối của Đoàn Nam Phong vừa dứt, một viên đạn từ cửa sổ bắn vào xuyên qua bức tường kính dày, bay thẳng đến bức tượng phía sau lưng Lâm Thiên Vũ nổ tung khiến Tinh Vân hoảng sợ, theo phản xạ lấy hai tay bịt hai tai lại ngã quỵ xuống sàn.

Lâm Thiên Vũ không những không hoảng sợ, còn cười lớn: “Hay lắm, dám uy hiếp tao cơ đấy. Nếu vậy thì mày đừng hòng gặp lại cô ta nữa.”

Dứt lời, Lâm Thiên Vũ ấn nút mở rèm cửa ra túm lấy cổ áo phía sau của Tinh Vân dí sát vào bức tường kính nơi viên đạn vừa bay vào vẫn còn để lại một lỗ lớn. Lâm Thiên Vũ vừa cười vừa nói vào điện thoại: “Công nghệ của mày phát triển cũng nhanh lắm, phòng tối như vậy vẫn bắn rất chuẩn. Người phụ nữ này đúng là tao rất cần cô ta giúp đỡ nhưng nếu mày cứ không nể mặt tao như vậy thì tao cũng đành hủy hoại cô ta thôi. Mày nói xem người phụ nữ này nếu rơi từ đây xuống thì sẽ trông như thế nào?”

Một khắc này tim Đoàn Nam Phong thắt lại, không nói nên lời. Lâm Thiên Vũ như bắt được điểm này liền từ tốn thương lượng: “Đoàn Nam Phong, mày có không ít đàn bà. Cô ta cùng lắm chỉ có công dụng làm ấm giường cho mày. Vì cô ta mà huy động lực lượng khai hỏa với tao sao? Trong khi tao đang rất cần sự giúp đỡ của cô ta. Xong việc lại trả về cho mày làm ấm giường. Mày yên tâm, tao không dùng lại đàn bà của người khác. Đặc biệt là mày. Vả lại cô ta cũng không phải “khẩu vị” của tao.”

Đoàn Nam Phong gắt lên từng tiếng: “Nếu Tinh Vân bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, tao thề sẽ cho tất cả những người liên quan đến mày chết rất khó coi.”

Lâm Thiên Vũ nhìn Tinh Vân, ánh mắt đầy thưởng thức, hắn bỏ tay khỏi cổ áo cô, ngón tay chạm vào gương mặt trắng mịn của cô, chậc lưỡi nói: “Xem hắn dọa tôi kìa, em gái nhỏ tôi rất thưởng thức năng lực của em, giờ thì tôi càng phải nhìn em bằng đôi mắt khác.”

“Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi mặt cô ấy.” Đoàn Nam Phong gắt lên giọng mệnh lệnh.

Lâm Thiên Vũ khoái chí cười: “Bàn tay của mày thì sạch sẽ hơn à? Đoàn Nam Phong, sao lại kỳ thị đồng loại như vậy? Tao nói rồi, đàn bà của mày, tao sẽ không thèm động vào.”

“Tao muốn nói chuyện với cô ấy.” Đoàn Nam Phong dịu giọng lại nói.

“Được.” Lâm Thiên Vũ nhếch mép cười, đưa điện thoại cho Tinh Vân.

Tinh Vân cầm lấy điện thoại, ấn nút tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai nghe, mắt nhìn ra bức tường kính nhưng vẫn không biết giữa những tòa nhà cao tầng kia, Nam Phong đang đứng ở đâu. Tinh Vân chưa kịp nói gì đã nghe Đoàn Nam Phong lên tiếng: “Tinh Vân, em và con không sao chứ?”

“Nam Phong, em không sao. Hắn muốn em làm thông dịch viên cho hắn làm chuyện xấu. Hắn rất nguy hiểm. Nam Phong, em sợ.” Tinh Vân càng nói càng mất bình tĩnh.

Vừa dứt lời, Lâm Thiên Vũ lên tiếng ngay: “Cô cho rằng người đàn ông của cô chỉ làm chuyện tốt à?”

Tinh Vân khó chịu lườm Lâm Thiên Vũ. Không hiểu sao hắn dọa nạt nàng nhưng nàng vẫn không có ác cảm với hắn, có lẽ chí ít nàng biết trước khi xong phi vụ này hắn sẽ không bạc đãi nàng.

Trong điện thoại, Đoàn Nam Phong nhẹ giọng an ủi: “Tinh Vân, đừng sợ. Anh biết rõ con người của Lâm Thiên Vũ, hắn không phải tiểu nhân xảo trá. Lời hắn nói có giá trị không nhỏ trong giới hắc đạo. Hắn sẽ không để em bị tổn thương. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng đưa em và con về nhà. Ngoan, đừng sợ. Nghe lời anh, ăn ngủ cho tốt, được không?”

Những lời ngọt ngào ấm áp của Đoàn Nam Phong rót vào lòng Tinh Vân khiến Tinh Vân vững lòng. Cô nhẹ giọng nói: “Nam Phong, có anh thật tốt.”

Đoàn Nam Phong mỉm cười, ngọt ngào nói với cô: “Được nghe em nói như vậy, anh thấy bỏ ra cái gì cũng đáng.”

“Bao gồm mạng của mày à?” Lâm Thiên Vũ giật lấy điện thoại của Tinh Vân, vô duyên cắt ngang.

Đoàn Nam Phong hận không thể tát cho hắn một cái, liền tức giận nói: “Từ nhỏ mày không được cô giáo dạy à? Bất lịch sự như vậy…”

Lâm Thiên Vũ cười lớn: “Nếu tao nhớ không lầm thì chúng ta học cùng lớp mẫu giáo nhỉ? Tao không được dạy, không lẽ mày được? Đoàn Nam Phong, tao nằm mộng cũng không nghĩ sẽ có lúc được nhìn thấy cái bộ dạng ăn nói buồn nôn này của mày. Anh một câu, em một câu, tao nghe phát ớn rồi.” Thấy bên kia không nói gì, Lâm Thiên Vũ liền vừa cười vừa nói tiếp: “Đoàn Nam Phong à, giờ tao đã hiểu vì sao đàn bà theo mày nhiều như vậy, nói nhiều lần thành quen, dụ dỗ đàn bà cũng cao siêu như vậy. Tao thiệt phục mày. Đệ nhất mĩ nhân như Lưu Uyển Linh cũng bị mày cưới về nhà. Giờ lại thêm nhân tình cực phẩm này vì mày mà quyến luyến như vậy. Xem ra sau này thấy đàn bà đẹp đi trên phố tao cũng phải hỏi trước xem đã lên giường của mày chưa mới dám đến tiếp cận?”

Nghe đến đây Tinh Vân cụp hai mắt xuống, quay lưng bước ra xabức tường kính. Cô biết Đoàn Nam Phong không ít đàn bà, nhưng cũng không ngờ hắn lại nổi danh như vậy. Từ miệng một người đàn ông xa lạ nghe được những chuyện về hắn mà cô không biết khiến cô thấy rất khó chịu. Đêm qua cô bắt gặp hắn cùng người đàn bà khác trên giường đã khiến cô đau lòng lắm rồi nhưng khi nghe giọng nói quan tâm của hắn lại thấy lòng ấm áp. Lại bất tri bất giác muốn ở bên hắn, không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài việc tận hưởng hạnh phúc với hắn trong giấc mộng cô dệt nên. Bất ngờ cô nghe một câu từ miệng Lâm Thiên Vũ khiến cô dừng bước.

“Tao không tốt hơn mày, nhưng ít nhất tao vẫn chưa có vợ. Chưa kết hôn thì vẫn còn tự do. Điều này đã hơn mày rồi.” Lâm Thiên Vũ nói xong liền cười khoái trá.

Tinh Vân chợt nhớ đến Lâm Thiên Vũ vừa nói tên của vợ Nam Phong là Lưu Uyển Linh. Sao cô cứ thấy có cái gì đó liên quan đến cái tên này. Tinh Vân nhẩm đi nhẩm lại cái tên “Lưu Uyển Linh” một lúc liền như nghĩ ra điều gì, cô cứng người: “Thì ra Biệt thự Nam Uyển là tên lót của Nam Phong và Uyển Linh. Thì ra giấc mộng của cô được dệt trên nền tảng của tình cảm của Nam Phong dành cho người khác.” Nghĩ đến đây, Tinh Vân nhói tim, ngã phịch xuống sàn, đôi mắt đẹp dần khép lại, nước mắt vừa kịp rơi ra.