Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 12-3: Sự dịu dàng của anh(III)




Nghĩ đến việc hắn luôn hào phóng với những phụ nữ qua đêm với hắn như vậy, Tinh Vân tự dưng lại thấy mất mát. Nhìn một lượt những thứ đẹp đẽ trước mặt, liệu mình có giống như bọn chúng, được Đoàn Nam Phong yêu thương một lần rồi lãng quên hay không?

Tinh Vân cầm tập giấy Anna đưa để ký tên nhận hàng, một lần nữa choáng váng với giá trị của những bộ trang sức này. Mấy đời nhà nàng dù làm việc chăm chỉ hơn nữa thì cũng không sao kiếm nổi số tiền này. Nhìn Tinh Vân không lộ vẻ phấn khích mà chỉ thở dài lắc đầu, ánh mắt Tracy liền hiện lên tia ghen tị vô bờ bến. Sau khi ký tên xong đưa lại tập giấy cho Anna, Tinh Vân bước trở lại phòng ngủ của nàng. Quản gia Maya, hiểu ý, ra lệnh cho người hầu đem đồ đạc xếp vào phòng ngủ chính của Đoàn Nam Phong.

Một lúc sau, Đoàn Nam Phong bước vào phòng, nhìn thấy nàng đang nằm ngủ, anh nhẹ đến vuốt nhẹ đôi má mịn màng của nàng. Nhìn nàng say mê không biết chán. Tinh Vân cảm nhận được bàn tay anh di chuyển trên má mình, liền mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh mỉm cười.

Đoàn Nam Phong không nhịn nổi, cúi đầu hôn lên trán nàng, yêu chiều hỏi: “Em còn mệt à?”

Tinh Vân lắc đầu. Nam Phong lại yêu thương ôm nàng vào lòng mà nói: “Sao em lại ngủ ở phòng này. Đây là phòng ngủ của khách. Phòng ngủ đêm qua mới là phòng của hai chúng ta.”

Cái cụm từ “phòng của hai chúng ta” này thật ngọt hơn kẹo. Hắn là muốn gộp nàng và hắn thành một cặp sao? Tinh Vân mỉm cười, vòng tay càng siết chặt hơn.

Đoàn Nam Phong lại nói tiếp: “Em có hài lòng những thứ hôm nay họ mang đến không?” Tinh Vân chưa trả lời, hắn lại nói tiếp: “Chiều nay công ty mĩ phẩm sẽ cho chuyên da đến tư vấn và lựa chọn mĩ phẩm chăm sóc và trang điểm cho em dùng. Ngày mai anh sẽ đưa em đi chọn một chiếc xe và tìm cho em một tài xế để em tiện đi lại. Bình thường anh rất bận, sợ em sẽ buồn chán cho nên nếu em có thể đi ra ngoài dạo chơi, thăm thú các nơi cũng không tệ.”

Tinh Vân im lặng một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Nam Phong nói: “Nam Phong, sao anh lại đối xử với em hào phóng như vậy?”

Đoàn Nam Phong không hiểu từ “hào phóng” mà nàng dùng là có ý gì. Liền cau mày hỏi lại: “Em không thích những thứ anh sắp xếp sao?”

Tinh Vân vội lắc đầu, cẩn thận nói: “Bất kỳ người phụ nữ nào cũng có lòng hư vinh, em cũng không ngoại lệ. Em thừa nhận, em thấy thích đến mức khó cưỡng lại được. Nhưng mà… Nam Phong, em không muốn anh đối với cũng giống em như những người phụ nữ khác. Em chỉ muốn bình thường mà yêu anh.”

Đoàn Nam Phong nhíu mày: “Em nghĩ quá nhiều rồi. Anh chỉ muốn quan tâm em thôi.” Ngừng một lúc hắn lại hỏi: “Tinh Vân, em yêu anh sao?”

Tinh Vân khẽ gật đầu. Đoàn Nam Phong có chút bối rối. Anh biết Tinh Vân có tình cảm nam nữ với anh, cả giác đối với Tinh Vân cũng không phải giả. Nhưng mà, từ “yêu” này quá to tát rồi lại có phần vội vàng nữa. Anh đã ở bên Lưu Uyển Linh suốt ba năm, làm mọi thứ để lấy lòng cô ấy. Vậy mà cô ấy vẫn tàn nhẫn với anh. Chỉ đôi lần gặp gỡ, sao cô gái nhỏ này có thể khẳng định là “yêu”?

“Có những chuyện không nên vội vàng như vậy.” Đoàn Nam Phong lạnh lùng nói ra một câu khiến Tinh Vân hụt hẫng. Tinh Vân không nói gì nữa, chỉ dùng im lặng để trải qua giây phút này.