Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 100: Kết thúc để bắt đầu (6)




Mẹ Tinh Vân và Bảo Vy thấy Charles đưa cô về thì háo hức lắm. Hai người liền theo cô đi lên phòng rồi nhanh miệng hỏi: “Sao rồi? Chuyện đến đâu rồi?”

“Anh ta có tỏ tình với cậu không?”

“Phải đó Tinh Vân, cậu ấy có tỏ tình với con chưa?”

Mẹ của Tinh Vân và Bảo Vy mỗi người một câu nhanh và nhiều đến nỗi Tinh Vân không có chỗ thở. Cô thay nhanh bộ váy ra rồi mở tủ lạnh lấy chai nước ra uống, xong mới thong thả nói: “Hai người nghĩ đi đâu vậy? Con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường đi ăn bữa cơm thôi.”

Bảo Vy và mẹ của Tinh Vân không hẹn mà cùng nhau thở dài. Đoạn, Bảo Vy lại nhíu mày thắc mắc: “Không thể nào? Cậu xinh đẹp như vậy. Lần trước lúc đi thử áo cưới mình đã thấy anh ta nhìn cậu rất lạ. Không lý nào bỏ qua cơ hội lần này.”

Mẹ Tinh Vân cũng bồi thêm vào: “Phải đó con gái à, cậu ta không nói gì vậy cậu ta có hẹn lần sau đi chơi nữa hay không?”

  Tinh Vân nhún vai, bình thường nói: “Không có.”

“Không có sao?” - Bảo Vy cùng bà Minh đồng loạt kinh ngạc kêu lên.

  Tinh Vân cố kéo hết cơ miệng ra vui vẻ gật đầu xác nhận: “Phải đó.”

Bảo Vy cùng bà Minh đồng thanh thở dài. Thấy vậy Tinh Vân liền trấn an tinh thần tò mò của họ bằng cách nói ra một câu rất thong thả: “Con vẫn chưa nghĩ đến những chuêỵn xa xôi. Có những người làm bạn sẽ tốt hơn làm những cái khác. Tình cảm nam nữ là cái khó cưỡng cầu nhất trên đời.”

Bà Minh nhướng mày ra vẻ thông cảm vì hơn ai hết bà cũng hiểu giữa bà và David không có loại cảm xúc đó thì Tinh Vân và Charles cũng vậy cho nên cũng không miễn cưỡng cô. Mặc dù bà thấy Charles rất được, ít nhất qua tiếp xúc cũng thấy anh ta là người thông minh điềm tĩnh lại không ngạo mạn. Gia đình cùng gia giáo và bề thế hoàn toàn hợp với Tinh Vân trong mắt bà. Chỉ có điều trong mắt Tinh Vân, ai mới là người hợp với cô? Đó mới là điều quan trọng.

Bảo Vy cũng gật đầu ra vẻ hiểu. Sau lại làm ra phép so sánh: “Thật ra theo mình thì anh Khiêm của cậu đã là ứng cử viên số một rồi. Hàng tốt bên cạnh, không cần tìm kiếm đâu xa.”

Bà Minh như bừng tĩnh liền bồi tiếp: “Phải đó, Bảo Vy nói đúng, mẹ cũng thấy Gia Khiêm rất tốt. Con với nó mà thành đôi thì không cần chuyển qua nhà khác. Cũng không cần xem sắc mặt nhà chồng. Càng không cần đổi họ. Xét ngoại hình, xét nhân phẩm, luận tài năng, Gia Khiêm đúng là con rể hoàn hảo, là ứng cử viên số một.”



Tinh Vân liền nhăn mặt phản bát: “Mẹ à, mẹ và Bảo Vy nghĩ đi đâu vậy? Con và anh Khiêm chỉ là anh em, không có chuyện khác.”

Bảo Vy liền nhanh nhảu: “Anh nuôi thì có sao đâu? Bây giờ có rất nhiều cặp anh em nuôi yêu nhau. Cậu không nên bảo thủ như vậy.”

Tinh Vân nằm dài ra giường, lười biếng tranh cãi, cô ôm gối ý nhị tiễn khách: “Mình mệt rồi, mình muốn ngủ. Khi nào cơm náu xong thì gọi mình xuống ăn.”

Bảo Vy và bà Minh biết Tinh Vân không muốn nói tiếp chuyện này liền nhúng vai bước ra ngoài. Khi nghe tiếng đóng cửa phòng, Tinh Vân mới nhẹ thở ra. Cô nằm sấp trên gối nghĩ ngợi: “Không biết bây giờ con mình trông như thế nào? Cả một tấm hình trong điện thoại cũng không có. Lấy gì để nhung nhớ đây?”

Bất giác ngón tay khẽ động, phân vân một lúc cô liền mở khóa tập tin hình ảnh của hắn ra xem. Những bức ảnh mà cô lén chụp hắn lần lượt hiện ra, đủ kiểu đủ tư thế. Tinh Vân nhìn ngắm một lúc rồi nghĩ: “Không biết con của mình giống hắn nhiều hơn hay là giống mình nhiều hơn?”

Cuộc sống luôn có những hoàn cảnh kỳ lạ. Hai người hôm trước rõ ràng rất thân thuộc, máu mủ cũng có với nhau nhưng chỉ hôm sau mọi thứ đã thay đổi. Nghĩ lại Tinh Vân thấy đáng thương nhất là đứa con của mình. Có ba thì không có mẹ và ngược lại. Giờ mà Đoàn Nam Phong trả nó về sống cùng cô thì đứa bé cũng giống cô, không biết cha mình là ai. Cảm giác thiếu thốn tình cảm rất tự ti và mặc cảm, bản thân cô là người rõ nhất cho nên cô cũng không muốn con mình trải qua cảm giác này. Chỉ có điều, nhớ con quá rồi biết làm sao đây?

Tinh Vân nghĩ ngợi rồi tự lúc nào chìm vào giấc ngủ. Hình ảnh của những ngày bên nhau lại lần nữa hiện ra, nối đuôi nhau như những thước phim quay chậm. Những lời hắn nói, những điều hắn hứa ngày trước phút chốc hoá thành nước mắt của ngày hôm nay.

“Anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Vui vẻ sao?”

“Nếu chia tay để có thể vui vẻ thì bây giờ anh có vui vẻ hay không?”

“Đoàn Nam Phong, anh có vui vẻ hay không?”

Có lẽ, vào một lúc nào đó rất lâu sau này, vô tình gặp lại nhau, tôi sẽ có thể bình tĩnh mà hỏi anh rằng: “Anh có hạnh phúc không? Có hài lòng với cuộc sống hay không?”

Để rồi tôi sẽ vui vẻ đón nhận câu trả lời của anh rằng anh sống rất tốt. Lúc ấy tôi sẽ mỉm cười chúc mừng anh rồi nhanh chóng quay đi để anh nghĩ tôi lạnh lùng nhưng thực ra là vì tôi sợ, sợ anh nhìn thấy tôi đang khóc.