Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 97: Trong mắt bọn họ




Người trung niên mặc cẩm bào đã mất kiên nhẫn, ông ta hoàn toàn không nghe Lâm Diệp giải thích, xua tay nói: “Người đâu? Mời vị công tử này rời khỏi đây.”

Ngay sau đó, hai tu giả đang hộ vệ gần đó chạy đến.

Thấy vậy, Lâm Diệp không khỏi cảm thấy bất lực. Hắn đã nói đủ lời thành khẩn rồi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương lại hoàn toàn không quan tâm đến lời thỉnh cầu của hắn.

Lâm Diệp thở dài nói: “Đại thúc! Ta nghĩ lát nữa ông chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem.”

Sắc mặt người trung niên mặc cẩm bào tối sầm lại, hét lên dữ dội: “Còn không ra tay đuổi tên tiểu tử điên cuồng này ra ngoài.”

Hai tu giả trao đổi ánh mắt với nhau, một trái một phải vươn tay bắt lấy Lâm Diệp.

Ầm!

Tuy bọn họ hành động khá nhanh nhưng Lâm Diệp lại nhanh hơn, bóng dáng hắn lướt tới gập khủy tay vung cánh tay rồi siết chặt cổ người trung niên mặc cẩm bào và hét to: “Ai dám ra tay thì ta sẽ bẽ gãy cổ hắn ta ngay.”

Hai tu giả ngập ngừng đứng lại.

Bị một đòn chế ngự, người trung niên mặc cẩm bào chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn tức giận gào thét: “Có người chạy đến Thạch Đỉnh Trai của chúng ta để gây sự.”

Rầm rầm, tiếng động dồn dập phát ra ở khu vực gần đó, chẳng mấy chốc có rất nhiều hộ vệ chạy đến bao vây Lâm Diệp, nhưng bởi vì người trung niên mặc cẩm bào đang bị khống chế nên không ai dám tự ý tiến lên trước.

“Thiến niên kia! Lão phu khuyên ngươi tốt nhất hãy dừng tay, đừng làm chính mình bị thương.”

Một vị lão giả tách khỏi đám đông và bước tới, chính là tu giả Linh Cương cảnh đang ngồi trong đại sảnh.

Vẻ mặt Lâm Diệp rất tự nhiên, thậm chí còn cười và nói: “Ta nói đây chỉ là hiểu lầm thì ông có tin không?”

Lão giả rõ ràng ngẩn người: “Ồ! Hiểu lầm gì cơ? Ngươi nói nghe xem.”

Người trung niên mặc cẩm bào hét lên trước: “Thằng nhãi này chỉ bán một vài món rẻ tiền đã muốn Chưởng Quỹ đích thân gặp mặt. Đây chẳng phải rõ ràng là muốn đến đây để gây sự sao?”

Lão giả liếc nhìn túi da thú to lớn bên cạnh Lâm Diệp rồi lạnh lùng nói: “Thiếu niên kia! Đây là chuyện hiểu lầm mà ngươi nói đến hay sao?”

Lâm Diệp nghiêm túc nói: “Ta chỉ muốn gặp Chưởng Quỹ mà các người đã nói là ta đến gây chuyện ư?”

Lão giả ngơ ngác, trầm giọng nói: “Cho dù thế nào thì ngươi hãy thả người ra trước.”

Lâm Diệp lắc đầu: “Trừ khi Chưởng Quỹ của các người đến đây, nếu không thì ta không thể nhận lời.”

Trong ánh mắt lão giả lóe lên ý định giết người: “Xem ra ngươi định rượu mời không uống mà uống rượu phạt.”

Lâm Diệp cười và nói: “Xin lỗi lão bá! Nhưng mà ta chẳng sợ gì cả.” Rồi sau đó, lòng bàn tay hắn phát lực siết cổ người trung niên mặc cẩm bào gần như nghẹt thở, khuôn mặt ông ta dồn nén đỏ bừng, lời dọa dẫm không nói cũng rõ.

“Cứ mặc kệ ta, hãy giết thằng nhãi kia trước đi.” Người trung niên mặc cẩm bào vội hét lên.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Lớn tiếng la hét như vậy thì ra thể thống gì nữa?”

Chưởng Quỹ đến rồi!

Ngay sau đó, tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ kính sợ, ngay cả lão giả cũng trở nên im lặng.

“Xem ra không gây ra động tĩnh lớn như vậy thì chẳng thể nào gặp được Chưởng Quỹ rồi...” Lâm Diệp tự lẩm bẩm và nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Nhìn thấy một người trung niên mặc áo dài màu xanh thẫm đang đi tới, dưới quai hàm có ba chòm râu liễu, khuôn mặt thanh tú, trong hành động đều có phong thái uy nghiêm.

Người này chính là Chưởng Quỹ của Thạch Đỉnh Trai tên là Diêm Chấn.

“Thiếu niên kia! Hãy thả người ra trước đi.”

Ngay khi Diêm Chấn vừa xuất hiện đã thản nhiên nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

“Cũng được.”

Lâm Diệp thấy đủ rồi nên thôi, hắn buông người trung niên mặc cẩm bào ra, hắn hoàn toàn không lo lắng về việc liệu có bị giết ngay tại chỗ sau khi hành động như vậy.

Điều này khiến Diêm Chấn không khỏi có chút bất ngờ, ông ta khua tay ra hiệu mọi người lùi lại rồi nói: “Mong rằng lời giải thích của ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”

Lâm Diệp mỉm cười, hắn không giải thích gì mà ném ra một bài lệnh: “Ông xem cái này trước đi.”

Diêm Chấn chau mày, nhưng sau khi cầm lệnh bài xem thì ông ta nhìn chăm chú, nét mặt bất giác thay đổi, ông ta buột miệng nói: “Lệnh bài này từ đâu ngươi có?”

Thấy vậy, mọi người ở gần đó đều ngẩn người. Chẳng lẽ lệnh bài này có nguồn gốc nào khác ư?

Lâm Diệp trả lời rất ngắn gọn: “Người khác tặng.”

Diêm Chấn ngẫm nghĩ rất lâu rồi chợt hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt lóe lên sự mạnh mẽ: “Là người khác tặng ư? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Một thiếu niên như ngưới không thể nào sở hữu lệnh bài này đươc. Mau nói thật đi, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo.”

Diêm Chấn có thể chắc chắn lệnh bài là thật, ký hiệu riêng bên trên không thể nào làm giả được, nhưng theo như ông ta thấy thì lệnh bài này hoàn toàn không thể tặng cho thiếu niên mười mấy tuổi như hắn được.

Rõ rang trong lòng Diêm Chấn đã coi Lâm Diệp là một tên trộm cầm lệnh bài đến Thạch Đỉnh Trại để giả danh lừa bịp.

Lâm Diệp không khỏi có chút khó chịu, người trung niên mặc cẩm bào nói hắn không đủ tư cách gặp Chưởng Quỹ, là hắn cố tình đến để gây sự, đợi đến khi thật sự gặp được Chưởng Quỹ thì đối phương rõ ràng là trong bộ dạng nghi ngờ hắn là kẻ lừa bịp. Sao Lâm Diệp có thể giữ bình tĩnh được?

Nhưng hắn vẫn nở nụ cười và thở dài: “Xem ra Thạch Hiên đã nói dối rồi, cầm lệnh bài của hắn ta cũng vô ích thôi.”

Thạch Hiên!

Đó là tên húy của Đại công tử.

Sắc mặt Diêm Chấn chợt thay đổi, ông ta bất giác ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ thiếu niên kia là do Đại công tử phái đến?”

Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc, một thiếu niên nhỏ bé ăn mặc trông rất bần hàn kia lại quen biết với công tử Thạch Hiên ư?

Không thể nào.

Chắc chắc là cái tên đó đang lừa người rồi.

Đại công tử là nhân vật như thế nào? Sao có thể kết giao với một thiếu niên nghèo hèn được?

Lúc này, khi nghe thấy Diêm Chấn nói hắn được Thạch Hiên phái đến, Lâm Diệp nhất thời cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, hắn là kiểu người chỉ có thể nghe người khác sai khiến ư?

Tuy chưa đến mức coi thường người khác nhưng rõ ràng là thực sự chưa bao giờ coi ra gì.

Nhưng Lâm Diệp cũng hiểu trên đời này có rất nhiều người đều như vậy nên hắn cũng không vì thế mà thấy tức giận.

Lâm Diệp ngẫm nghĩ giây lát, hắn vừa định nói gì đó rồi hắn vô tình liếc mắt nhìn thấy đằng xa có một bóng dáng quen thuộc, trên khóe môi nở một nụ cười mơ hồ.