Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 94: Độc Nhãn Cự Hán




Khi bốn năm người đi vào nhà trọ Lão Nha, Độc Nhãn Cự Hán ngồi sau quầy nheo mắt nhìn người thanh niên đang đi đầu, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận không dễ nhận ra.

Người thanh niên đi đầu có dáng vẻ gầy gò dữ tợn, đôi mắt dài và hẹp, mặc áo dài da, cả người toát ra khí chất kiên quyết và uy nghiêm.

“Ngô Kiệt! Ngươi đến đây làm gì?”

Độc Nhãn Cự Hán trầm giọng nói.

Lúc này, bầu không khí huyên náo trong đại sảnh không còn nữa, thực khách và những con sâu rượu ngồi ở đó đều lộ vẻ không tự nhiên, dường như đều đang sợ hãi với người thanh niên tên Ngô Kiệt.

Trong bộ lạc Thanh Dương, biệt danh ‘Chó điên Ngô Kiệt’ khá vang dội, hắn ta có Hiệu buôn Ngô Thị hậu thuẫn, tính tình hung ác và khát máu điên cuồng.

Trong những năm qua, có ít nhất hàng trăm người đã chết trong tay Ngô Kiệt, hắn ta đã làm mất lòng rất nhiều người nhưng vì có Hiệu buôn Ngô Thị chống lưng nên hắn ta vẫn ung dung tự tại.

Chẳng hạn như Độc Nhãn Cự Hán ông chủ của nhà trọ Lão Nha, con mắt kia của ông ta đã bị Ngô Kiệt dùng tay móc mắt vào hai năm trước.

Ngô Kiệt cười hì hì và nói: “Lão Độc Nhãn, tốt nhất ông hãy ngoan ngoãn ngồi đó, lần này ta đến chỉ để đưa một người đi.”

Dứt lời, ông ta quay đầu hỏi người bên cạnh: Tiểu tử kia ở phòng nào?

“Góc Tây Nam lầu hai”

“Đi thôi!”

Ngô Kiệt chắp hai tay sau lưng, ung dung đi lên lầu hai.

Nhìn đám người huênh hoang đi qua mặt mình, nét mặt của Độc Nhãn Cự Hán cũng biến sắc, nhưng cuối cùng ông ta cũng kìm nén lại và không nói thêm gì.

Ngay sau đó, Độc Nhãn Cự Hán dường như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu lên, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một thiếu niên thanh tú và ấm áp.

“Xem ra tên thiếu niên kia quả không đơn giản, nhưng lần này hắn ta đã đắc tội với con chó điên Ngô Kiệt, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”

Độc Nhãn Cự Hán uống cạn ly rượu, trong lòng than thở.

Chó điên Ngô Kiệt có căn cơ tu luyện Chân Võ tứ cảnh, tuy không phải là đỉnh cao trong bộ Lạc Thanh Dương nhưng hắn ta có Hiệu buôn Ngô thị chống lưng, hơn nữa những người hắn ta đã giết đều là những người bình thường, hoàn toàn không đắc tội với những nhân vật lợi hại, cho đến nay không ai có thể làm được gì hắn ta.

Thực khách ở đại sảnh lầu một rõ ràng cũng nhận ra tên chó điên Ngô Kiệt dường như đang đối phó với thiếu niên có khuôn mặt xa lạ kia, bọn họ không khỏi bàn tán xôn xao.

“Theo như ta thấy thiếu niên lạ mặt kia rõ ràng là lần đầu tiên đi vào bộ lạc Thanh Dương, nhìn cái bọc to lớn trong tay hắn rõ ràng rất béo bở, nhưng tiếc là lần này hắn bị con chó điên khét tiếng nhắm đến rồi nên làm gì còn cơ hội sống sót nữa.”

“Tiếc ư? Ngươi đang thèm muốn sao? Ta vừa thấy ngươi cứ nghĩ đến con cừu nhỏ mập mạp kia và định tìm cơ hội để hành động đấy.”

“Hừ! Đừng nói ta, ngươi xem những người khác trong đại sảnh này, có ai mà không quan tâm đến con cừu nhỏ mập mạp đó”

Trong đám đông ai cũng có vẻ mặt khác thường, hoặc nhiều hoặc ít đều có sự tiếc nuối, không phải là đồng cảm với Lâm Diệp, mà là tiếc con cừu nhỏ mập mạp Lâm Diệp bị con chó điên ăn mất.

Trong tiếng bàn tán xôn cao, cánh cửa phòng ở góc Tây Nam của lầu hai bị mở toang ra, đám người Ngô Kiệt bước vào và cửa phòng lại đóng chặt, mọi người không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.

“Tiêu Bàn Tử! Sai ngươi lại quay lại rồi?”

Độc Nhãn Cự Hán liếc thấy Tiêu Bàn Tử đã rời khỏi lúc nãy giờ lại dẫn theo bốn người quay lại.

Khi nhìn rõ bộ dạng bốn người sau lưng Tiêu Bàn Tử, nét mặt của Độc Nhãn Cự Hán thay đổi kỳ lạ. Trong bộ lạc Thanh Dương, bốn người này đều là những kẻ tàn ác đao kiếm vấy máu.

Nhưng so với con chó điên Ngô Kiệt thì bốn người này thua xa.

Tiêu Bàn Tử đắc ý cười, hắn ta nói nhỏ: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, cứ trơ mắt nhìn con cừu nhỏ mập mạp kia mà không ăn được, cuối cùng có chút không cam lòng nên ta đã mời một vài người bạn cùng nhau ra tay.”

Độc Nhãn Cự Hán giễu cợt: “Ngươi đến muộn rồi, con cừu mập mạp nhỏ bé kia đã bị người khác hớt tay trên rồi.”

Tiêu Bàn Tử thay đổi sắc mặt: “Mẹ nó, ai mà thất đức vậy?”

Độc Nhãn Cự Hán định nói gì đó thì nghe thấy một tiếng ầm lớn, cửa phòng góc tây nam lầu hai mở toang ra, một bóng đen bị ném bay ra ngoài và đập mạnh vào bàn rượu dưới lầu một. Ly rượu, khay, bình rượu trên bàn đều vỡ tan tành. Mấy tên sâu rượu bàn bên sợ đến nỗi loạng choạng lùi lại phía sau và suýt nữa đã ngã lăn xuống đất.

Nhiều tiếng la hét vang lên, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Bóng dáng bị ném xuống đất là một tên thuộc hạ bên cạnh con chó điên Ngô Kiệt, nhưng lúc này hắn ta đã bị bẽ gãy cổ và biến thành cái xác nằm trên mặt đất, đôi mắt mở trừng trừng hiện lên vẻ hoảng sợ. Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà trọ đều yên tĩnh và lặng ngắt như tờ.

Không ngờ lại là thuộc hạ của Ngô Kiệt.

Tiêu Bàn Tử mặt biến sắc, cuối cùng hắn ta cũng đã biết là ai đã cướp con cừu nhỏ mập mạp mà lúc trước hắn ta đã ra tay, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng cái xác bị ném xuống lầu lúc này lại không phải là con cừu nhỏ mập mạp kia.

Độc Nhãn Cự Hán lộ vẻ mặt xúc động, không kìm được nhìn lên hướng căn phòng góc Tây Nam lầu hai.

Ầm!