Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 42: Dung nham cự lang




Thằn lằn vảy độc giác!

Đoàn người của Chu Trung lập tức nhận ra, con dã thú chết ở trên mặt đất kia, chính là một con thằn lằn vảy độc giác trưởng thành hung thú.

Tiêu chuẩn để thế giới phân chia các loại dã thú rất nghiêm ngặt, chia thành ba loại: dã thú, mãnh thú và hung thú.

Chẳng hạn giống như sói, chồn, cáo và cầy mangut chỉ có thể được coi là dã thú. Mặc dù chúng rất hung dữ nhưng những người thợ săn bình thường đều có thể giết chết chúng.

Mãnh thú thì dùng để chỉ hổ báo, lợn rừng, bò tót, một loại thú vật như gấu hùm. Khi đã bắt đầu hung ác thì thậm chí có thể giết chết những tu giả vừa mới bước lên con đường tu luyện.

Mà hung thú thì hoàn toàn khác biệt. Những tồn tại này đều là bá chủ ở trên núi, trong bọn chúng cũng có rất nhiều con đã có trí khôn nhất định, những con hung thú yếu nhất cũng có thể dễ dàng giết chết những tu giả Chân Võ nhất trọng cảnh. Còn những con hung thú lợi hại hơn thì ngay cả những tu giả Chân Võ cửu trọng cảnh nhìn thấy cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Giống như con báo tuyết đốm mà bọn Lâm Diệp vừa mới săn giết trước đó, chính là một con hung thú.

Nhưng mà nếu so với thằn lằn vảy độc giác ở trước mặt, thì báo tuyết đốm cũng chỉ có thể coi là hung thú bình thường thôi, cho nên thằn lằn vảy độc giác này có thể giết hại những tu giả đã đạt được cấp độ Chân Võ ngũ trọng cảnh, có khi còn cả Chân Võ tứ trọng cảnh nữa cơ!

Chu Trung đi săn nhiều năm như vậy, cho dù hắn ta biết rõ con thằn lằn vảy độc giác kia rất đáng sợ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta tận mắt nhìn thấy con hung thú này.

Cũng may là con thằn lằn vảy độc giác này đã chết, nếu không cả đoàn người bọn họ sợ rằng phải bỏ mạng tại đây mất.

Lâm Diệp ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét kỹ vết thương của con thằn lằn vảy độc giác.

Con hung thú này có hình thể tựa như con bò tót, bốn vó như trụ, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy xanh lá sẫm. Lúc mới sinh ra trên đầu đã có một sừng hình trăng khuyết rồi, chỉ là lúc này, cái sừng trên đầu nó rõ ràng đã bị người khác moi ra, chỉ còn lại một lỗ thủng máu chảy ròng ròng.

Hơn nữa trong cổ họng của nó cũng có một lỗ thủng đầy máu to bằng nắm tay của trẻ con giống như vậy, miệng vết thương ngay ngắn, nhìn tư thế chết của con thú này, Lâm Diệp lập tức phán đoán có lẽ con hung thú này đã bị một loại vũ khí như cây thương xuyên qua cổ họng, chết ngay tại chỗ!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Diệp thầm sửng sốt, nếu chỉ bằng một đòn mà có thể giết chết một con thằn lằn vảy độc giác này, vậy thì sức chiến đấu của hắn ta ít nhất cũng phải ở trên Chân Võ ngũ trọng cảnh rồi!

Chẳng lẽ ở trong rừng sâu núi thẳm này, ngoài đám người của bọn họ ra vẫn còn có một vị tu giả cường đại sao?

“Người có thể giết chết con hung thú có thể còn lợi hại hơn nhiều so với thống lĩnh hộ vệ Liên Như Phong ở trong thôn của chúng ta đấy.”

Bọn người Chu Trung tấm tắc lấy làm lạ.

“Chúng ta phải rời đi ngay.”

Lâm Diệp quyết định dứt khoát, nói nhanh.

“Rời đi sao?”

Bọn người của Chu Trung sững sờ.

“Nếu như suy đoán của ta không sai, vị tu giả kia nhất định sẽ rất cường đại, chúng ta hoàn toàn không thể chống lại được. Mà hắn ta lại xuất hiện ở nơi rừng sâu núi thẳm này nhất định là có mục đích gì đó. Nếu ngộ nhỡ chúng ta gặp phải hắn ta, không thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả.”

Lâm Diệp thản nhiên nói: “Đương nhiên, cũng có thể đối phương sẽ không làm khó chúng ta, nhưng vì lý do an toàn, chúng ta vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt.”

Bọn người của Chu Trung suy nghĩ, liền hiểu ra đạo lý này, nên tất cả đều đồng ý.

Trước khi rời đi, bọn người của Lâm Diệp bắt đầu hành động, lần lượt mổ xác của con thằn lằn vảy độc giác kia, bỏ chúng vào trong túi da thú.

Toàn thân con thằn lằn vảy độc giác này đều là bảo vật, đặc biệt là vảy xung quanh thân nó, đao kiếm cũng khó làm nó bị thương, thích hợp nhất để tinh luyện thành áo giáp, đem bán lấy tiền, hoặc có thể dụ dỗ bán với giá cao.

Ngoại trừ cái đó ra, gân cốt và máu thịt của nó chính là liều thuốc đại bổ, răng và móng vuốt sắc bén của nó thì là nguyên liệu tốt nhất để rèn đúc vũ khí.

Chỉ đáng tiếc thứ giá trị nhất của nó là độc giác, đã sớm bị người moi đi mất.

Nhưng mà đám người của Lâm Diệp đã rất hài lòng, vô tình mà bọn họ nhặt được xác của một con thằn lằn vảy độc giác, đây chắc chắn là một khoản thu hoạch lớn ngoài mong đợi.

Về phần thảo dược mà ban đầu Chu Trung định hái, thì bây giờ hoàn toàn không cần phải làm nữa. Bởi vì chỉ cần dựa vào máu thịt của vảy độc giác cũng sẽ có tác dụng hơn nhiều so với những loại dược thảo bổ khí, bổ huyết kia.

Không tiếp tục dừng lại nữa, đám người quay lại con đường cũ để trở về.



Trong khi bọn người của Lâm Tần rời đi, trong sâu thẳm khu rừng rậm cổ thụ hiểm trở rộng lớn này chỉ nghe vang lên một đợt gầm rú, những cây đại thụ cao ngất trời bị đốt cháy, ầm ầm ngã xuống đất.

Một con sói to lớn toàn thân đỏ rực như lửa, biến thành một dư ảnh, dùng hết tốc độ để chạy trốn, thậm chí nó còn không kịp né tránh, mạnh mẽ lao thẳng một đường đến, vượt núi xô ngã cây, trông vô cùng điên cuồng.

Nếu như Lâm Diệp vẫn ở đây, hắn nhất định có thể sẽ nhận ra đây là con “Dung nham cự lang” trưởng thành!

Những hung thú này không chỉ có trí khôn mà còn biết hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt để tu luyện, có thể dễ dàng giết chết các cường giả Chân Võ cửu trọng cảnh giới!