Hóa ra Lâm Diệp định tìm hiểu Tiểu Minh Thần Thuật, nhưng chưa kịp đợi hắn làm gì, bụng đã kêu lên ùng ục.
Gần như cùng một lúc, một cảm giác đói bụng như thủy triều lan tràn toàn thân. Lâm Diệp không để ý điều gì khác, chạy vội vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Cho đến lúc này hắn mới nhận ra sắc trời đã tối rồi, cả một ngày không ăn uống gì thì ai có thể chịu nổi.
Phòng bếp đã được sửa sang lại, những thôn dân nhiệt tình tặng hắn không ít những nồi niêu to nhỏ, còn có mấy miếng thịt thú ướp muối.
Lâm Diệp nấu một nồi cơm từ linh cốc, thái một chậu thịt thú, rồi ngồi xổm luôn trong phòng bếp phồng mồm trợn má bắt đầu ăn.
Linh lực ẩn chứa trong linh cốc ôn nhuận, nên đây là lương thực không thể thiếu với người tu hành. Nhưng với đa phần thôn dân không thể tu luyện trong thôn Phi Vân mà nói, linh cốc là tiền tài để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt vô cùng quý giá, không có người nào ở đây lấy linh cốc làm thức ăn.
Về phận thịt thú thì có nguồn gốc từ mấy con thú hoang trong núi, chỉ có thể giúp người đỡ đói, nói đến lợi ích thịt thú còn lâu mới so được với linh cốc.
Nhưng mà Lâm Diệp không nghĩ đến, sau khi ăn chừng ba chậu thịt thú và mười tám bát linh cốc, cảm giác đói bụng vẫn chưa hết.
Lượng cơm gia tăng đột biến khiến cho Lâm Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không nhịn được mà vui sướng bởi vì điều này đại biểu cho việc thân thể hắn đã không còn giống với lúc trước nữa, cần nhiều dinh dưỡng hơn để nuôi dưỡng.
Ăn càng nhiều, khí lực và khí huyết cùng theo đó mà mạnh mẽ hơn. Trong truyền thuyết người tu hành ở vương quốc Tử Diệu mỗi bữa cơm không chỉ ăn mỗi linh cốc mà còn có rau linh, quả linh, thậm chỉ có cả đan dược tỉ mỉ luyện chế ra được.
Lâm Diệp là một tu giả, những đạo lý này hắn cũng hiểu.
Đợi khi ăn uống no say, nhìn túi linh cốc còn sót lại không đến một nửa và sáu miếng thịt thú, nhất thời Lâm Diệp ý thức được một vấn đề quan trọng.
Nếu dựa theo sức ăn như thế này, tính toán thử một ngày ba bữa cần tiêu tốn ít nhất năm cân linh cốc cùng mười khối thịt thú khoảng chừng ba cân.
Nhưng then chốt ở chỗ, cuộc sống hàng ngày hiện giờ của Lâm Diệp vẫn còn phải dựa vào người dân thôn Phi Vân tiếp tế, ba ngày năm ngày còn được, nếu thời gian dài tiếp tục tiêu hao như thế thì không ổn rồi.
"Không có đồ ăn cũng không ổn!"
Trong lòng Lâm Diệp thở dài, người ta thường bảo nghèo văn giàu võ. Những đứa nhỏ trong gia đình nghèo nàn không có tài nguyên tu hành. Những đồ vật tu hành cần thiết không phải thứ mà gia đình bình thường có thể lo liệu được.
Điều này cũng nghiệm chứng một câu ngạn ngữ về bốn thứ cần thiết trong tu hành "Tài, lực, pháp, địa", tài đứng đầu tiên, từ đó có thể thấy tiền tài quan trọng với việc tu hành như thế nào.
Không chỉ như thế, sau này người tu hành còn cần dùng đến đan dược, công pháp và còn bảo vật, trang bị dùng để chiến đấu. Tất cả những thứ này đều cần có nguồn tiền tài khổng lồ duy trì.
Hiện giờ Lâm Diệp một trắng hai nghèo, cả người không có một xu, trừ bỏ một ít linh tài nhặt được cũng không có món đồ nào quý giá.
Cho nên vô luận vì giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt hay vì vấn đề tu luyện sau này, việc đầu tiên Lâm Diệp cần làm là kiếm tiền.
Mà hiển nhiên, ở trong thôn Phi Vân, chỉ có linh cốc và thịt thú mới là tiền tài.
Gieo trồng linh cốc cần thời gian dài, Lâm Diệp không chờ được lâu như vậy, cho nên ánh mắt của hắn chỉ có thể dịch chuyển sang thịt thú.
Lâm Diệp biết rõ, mỗi khi vụ mùa có thời gian nhàn rỗi, những người cường tráng trong thôn Phi Vân sẽ tụ tập lại cùng nhau đi vào rừng râu bên ngoài thôn săn thú, kiếm lấy da lông, gân cốt, máu thịt của con mồi. Những thứ này ngoài việc giải quyết nhu cầu cuộc sống hàng ngày còn có thể coi như hàng hóa, mang đến bộ lạc Thanh Dương có thể đổi được không ít vật tư.
"Săn thú sao? Có lẽ ta nên thử xem sao."
Trong lòng Lâm Diệp đã âm thầm quyết định, bằng vào thủ đoạn của mình có lẽ không thể giết chết được một ít mãnh thú mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ đối phó mấy loại thú bình thường thì đủ rồi.
Kỳ thật Lâm Diệp cũng có chút lo trước khỏi họa, sau này hắn muốn tới thành thị cửa vương quốc Tử Diệu, vậy thì không thể không có tiền.
...
Bóng đêm như mực.
Lâm Diệp ngồi trong phòng, tĩnh tâm tìm hiểu. Từng đoạn văn tự truyền thừa tối nghĩa giống như lưu quang từ từ chảy xuôi, thần bí khó hiểu.
Tiểu Minh Thần Thuật chia làm ba cảnh giới luyện thần bao gồm Tinh Tuần, Nguyệt Biến, Nhật Diệu.
Từ “Minh” trong tên công pháp có nghĩa là minh tưởng, tức là dùng ý thức bản ngã đi xem bí mật luyện thần, dùng việc này ma luyện thần hồn khiến cho linh phách mạnh mẽ.
Đây là một bộ pháp môn có một không hai vô cùng hiếm thấy!
Bởi vì mọi người cũng biết, trên thế giới này, công pháp về tu luyện nhiều vô số kể, chủng loại cũng phong phú, nhiều như sao trời.
Nhưng trong đó chín phần chín là công pháp tu luyện linh lực hoặc là công pháp dùng để chiến đấu.
Những công pháp có liên quan đến việc tu luyện linh hồn đã ít càng ít hơn. Hầu như chỉ xuất hiện ở trong các dòng họ gia thế cổ xưa, người bình thường rất khó thấy được.
Loại công pháp này còn được gọi là Linh Hồn Bí Pháp, là vật hiếm mà bất cứ người tu hành nào cũng muốn đạt được.