Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 5: 5: Đêm Tối




Người nọ vừa dứt lời tứ phía xung quanh đoàn xe lập tức sáng lên, cây đuốc được nhúng dầu cứ vậy bùng sáng, bỗng chốc sáng rực lên cao.



Ánh lửa nồng đậm, chớp mắt chiếu sáng sườn núi như ban ngày.

Trường Đình theo bản năng lấy mu bàn tay che mắt.



Trần Ẩu nhanh chóng quyết định đứng dậy vén rèm lên trầm giọng dặn dò đám tiểu nha hoàn ngồi ở khoang ngoài, “Không ai được lộn xộn, cũng không được phép lên tiếng!”

“A Ẩu, Bách Tước nữa!” Trường Đình đột nhiên giật mình, Bách Tước đi đưa điểm tâm còn chưa trở về đâu!

Gia tướng vừa nãy rõ ràng đã cao giọng nói có địch nhưng hẳn chỉ là bọn cướp đường chứ không phải binh lính! Hiện giờ loạn nên có các thế lực nổi lên, dù vậy Lục gia ở trong đó cũng coi như đủ sức nặng.



Nếu người khác muốn động tới Lục gia hẳn sẽ dụ dỗ chiêu an trước, nếu Lục gia không chịu thì lúc ấy có khi phải đánh nhau!

Làm gì có nhà nào có can đảm ngay từ đầu đã cùng Lục gia Bình thành đối địch và động đao động thương chứ?

Tuyệt đối không có khả năng.

Huống chi Lục gia lúc trước ở Kiến Khang, nay dẫn theo đoàn đội mênh mông cuồn cuộn mà đi.



Đội hình của bọn họ sung mãn, nếu thực sự có bản lĩnh đối chọi với hơn 1000 tử sĩ của Lục gia thì cần gì phải lén lút tập kích trên đường núi!

Trường Đình nghiêm mặt bình tĩnh không nói nữa.



Trần Ẩu xưa nay biết tính nàng nên chỉ trầm mặc, nín thở khuyên nhủ, “Bách Tước đi trong hàng ngũ đội xe, nàng ta xưa nay là người trầm ổn nên nhất định sẽ không hoảng loạn.



Chỉ cần nàng ta không hoảng hốt thì sẽ an toàn.



Hiện giờ chúng ta đốt đuốc sáng trưng thế này, tùy tiện làm gì sẽ rơi vào thế hạ phong.”

Trần Ẩu cho rằng Trường Đình muốn lệnh cho người đi tìm nên mới nói thế.



Trường Đình lại chỉ nhíu mày lắc đầu với bà, tay cuộn chặt.





Nàng đương nhiên biết chỉ cần Bách Tước không hoảng hốt không kêu la thì sẽ không có nguy hiểm.



Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy biến động đêm nay cực kỳ quỷ dị.

“Hô hô hô!”

Cung nỏ của Lục gia bắn lên đâm thủng trời cao, theo hướng gió rơi thẳng xuống.



Có mũi tên cắm trên mặt đất phát ra tiếng động như dao cùn cắt qua xương.



Cũng có mũi tên chính xác đâm xuyên qua tim kẻ ẩn nấp, tiếng nam tử nghẹn ngào vang lên sau đó là tiếng giãy chết.

Khoang ngoài có tiểu nha hoàn lập tức nhẹ rên lên.

Ánh lửa chiếu vào trên rèm khiến màu chàm xanh đen biến thành màu vàng.



Sau khi cung nỏ bắn một vòng thì một vòng tiếp theo lại tiếp tục.



Tiếng tên xé không va chạm với binh khí và nhuyễn giáp, xen lẫn là tiếng nam nhân kêu rên, rống to.



Nhưng khác với lúc trước, lúc này tiếng động cách Trường Đình rất gần.

Nàng không nhịn được run lên, đầu óc lập tức hỗn loạn.



Nàng không tự chủ được mà dựa sát vào Trần Ẩu.

“Là người của chúng ta chết ư?”

Sắc mặt Trường Đình trắng bệch, giữa đêm thu mờ mịt nàng vẫn cảm thấy nóng bức ngột ngạt, mồ hôi ướt dính lên áo trong.



Nàng ngửa đầu nhẹ giọng hỏi, “A Ẩu, người của chúng ta cũng chết đúng không?”



Cho dù Lục gia có hộ vệ võ công cao cường, chuẩn bị đầy đủ lại quy củ nhưng bọn họ vẫn sẽ chết.

Đêm tối yên tĩnh, bên tai nàng vang lên từng tiếng gào rống, hết lần này tới lần khác.



Đây là lần đầu tiên Trường Đình đối diện với sống chết từ khi nàng có trí nhớ.

Có người… chết ngay bên cạnh nàng… Có kẻ bị mũi tên bắn trúng, bị đao chém thương, bị người ta đấm vỡ sọ…

Bất kể là ai… thì bọn họ đều đã chết…

Trường Đình muốn duỗi tay vén mành lên nhìn xem bên ngoài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng bàn tay nàng duỗi được một nửa lại không nhịn được chần chờ một lát, cuối cùng co rụt lại.



“Ngài đừng nhìn.”

Lúc Trường Đình duỗi tay ra Trần Ẩu cũng không cản.



Lúc nàng rụt tay về bà mới nhẹ giọng than thở, “Bẩn lắm, có máu tanh, ngài đừng nhìn.



Ngài không cần nhìn những thứ thế này, hiện tại và sau này đều như thế.”

Trường Đình dựa vào ngực Trần Ẩu, túm chặt lấy vạt áo bà, trong mắt chua sót.




Không hiểu sao nàng cực kỳ muốn khóc.

Cung nỏ bên ngoài thay đổi hai lần, trước sau cũng không để đám người kia tới gần bọn họ.



Tiếng động ban đầu rất lớn, sau đó thì nhỏ dần, có lẽ đám kẻ cắp kia đã như nỏ mạnh hết đà.



Trường Đình lúc này mới nới lỏng tay, dùng khăn nhẹ lau mặt và phát hiện cả người mình đều là mồ hôi lạnh.





Trần Ẩu cũng thở nhẹ một hơi, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng và thấp giọng dặn dò đám tiểu nha hoàn, “… Còn may không có việc gì, tám phần đây là đám giặc cỏ trốn trong thâm sơn cùng cốc.



Bọn chúng động tâm muốn cướp của nhưng cũng không ảnh hưởng tới chúng ta.



Lát nữa đun một ấm nước mang tới cho cô nương rửa mặt, lại đun nóng sữa bò để cô nương uống một chút…”

“Suỵt!” Trường Đình đột nhiên ngồi dậy ra hiệu im lặng rồi nghiêng đầu dán lên vách xe.

Trần Ẩu ngưng thần nín thở yên lặng nghe, mặt mày nghiêm túc, cả người hơi run hỏi, “Là viện binh của đám kẻ cắp sao?”

Bên ngoài xe ngựa có tiếng vó ngựa từ xa tới gần, cực kỳ dày nặng.



Đám người tới đều là kỵ binh có võ trang, xem ra cũng tới trăm người.



Trường Đình nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Hẳn là không phải, tiếng động chỉnh tề thế này hẳn không phải giặc cướp.”

Trong thời loạn này ngựa còn quý hơn người.




Kẻ nuôi nổi ngựa hẳn là kẻ có máu mặt, cũng không hơi đâu để mấy chục người đi trước làm mồi thế này.



Trường Đình nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi, “Hiện tại chúng ta còn cách Dịch thành bao xa?”

Trần Ẩu lớn lên trong thâm cung, cả đời cũng chỉ ở trong đại viện nên căn bản không rõ lắm.



Bà ta chần chờ nói, “Lão gia nói ra khỏi rừng sẽ tới Dịch thành, hiện tại đã là nửa đêm vậy hẳn đã đi được một nửa đường rồi.”

Trường Đình nghe thế thì cả người thả lỏng sau đó lệch qua một bên ngã trên gối mềm.



Đây không phải viện binh của đám kẻ cắp kia mà là của Lục gia.

Đoàn ngựa từ Đông Nam mà đến, hai con tuấn mã đỏ thẫm chạy song song xông thẳng tới chỗ ánh lửa.



Người cưỡi ngựa khoác áo choàng kín toàn thân, phía sau lưng đeo ống tên.



Lúc tới gần đội ngũ của Lục gia người bên phải lập tức chậm lại tốc độ để người bên trái cứ vậy vọt lên thành người đi đầu.





Lục Xước nhướng mày, giục ngựa đi về phía trước hai bước, ai biết được lúc này người đi trước lại quay người lắp tên bắn ra.



Mũi tên xé gió mà bay đi, gào thét bắn trúng người một kẻ đang hấp hối khiến hắn chết hẳn.

Người này có lẽ là chủ tướng, hắn vừa động thì đám tướng sĩ phía sau đã ngầm hiểu mà giục ngựa phóng về phía đám kẻ cắp vừa chạy trốn.

Lục Trường Mậu giục ngựa muốn mang người của Lục gia chạy đuổi theo nhưng Lục Xước lại giơ tay ngăn cản nói: “Để bọn họ đi.”

Ông ngăn con trai lại bằng giọng điệu bình tĩnh, sau đó trừng mắt nhìn người áo đen trước mặt.



Ông lại lướt qua đám người phía sau hắn, trong tiếng chém giết thảm thiết vang lên, ông nhẹ giọng hỏi, “Ngươi là Thạch gia trưởng tử hay thứ tử?”

Người đứng đầu hàng lập tức bỏ mũ trùm, lại ngẩng đầu nhìn.



Khuôn mặt hắn chiếu dưới ánh lửa, tuổi tầm 23-24, cả người cao dài vạm vỡ, mày rậm mắt to, màu da ngăm đen, mũi cao thẳng, môi mỏng, khóe miệng hơi cong.



Hắn lập tức chắp tay cung kính hành lễ, giọng lại cao vút sang sảng, “Gia phụ là Ký Châu Thứ Sử Thạch Mãnh, trong nhà vãn bối là lão đại, tên chỉ có một chữ Mẫn.



Bái kiến Lục Công!”

Đại Tấn có 23 châu, Ký, Kế, Ung, Thục là bốn châu lớn nhất, đất đai rộng lớn.



Thứ Sử Ký Châu đặt ở đâu cũng là người có tầm ảnh hưởng lớn.

Lục Xước lại vẫn nghênh ngang gật đầu rồi không nói thêm gì.

Người trẻ tuổi kia không khỏi rũ lông mày, nhìn thấy rõ hắn đang thất vọng không nhẹ.

Một màn chém giết kia dễ dàng như gặt lúa mùa, đám tướng sĩ của Thạch gia nhanh chóng đuổi ngựa trở về.



Thạch Mẫn vẫn chờ Lục Xước nói chuyện còn Lục Xước lại quay đầu nhẹ giọng dặn dò Lục Trường Mậu những việc rườm rà vặt vãnh.



Thạch Mẫn không nhịn được cảm thấy phiền lòng lại nôn nóng.



Hắn đang muốn mở miệng thì người bên phải lại nhẹ kéo góc áo của hắn khiến Thạch Mẫn đành phải nhịn xuống.