Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 47: 47: Dược Trung




Vị tổng binh họ Đới lúc này tiến quân thần tốc, áo choàng đen bay phía sau bị gió thổi vòng một vòng lớn.

“Kẽo kẹt ——”

Cánh cửa mở rộng, phòng trong ấm áp dễ chịu, có nha hoàn mặc áo ngắn, búi tóc cao, đi guốc gỗ từ bên trong cúi đầu kính cẩn đi ra muốn đón lấy mũ giáp Đới tổng binh đang cầm trên tay nhưng bị ông ta cản lại.



Ông ta trầm giọng hỏi, “Thứ Sử đại nhân đang ngủ hay đang ở đâu?”

“A Đới.”

Một giọng nam mát lạnh vang lên.

Đới tổng binh lưu loát xoay người quỳ một gối nói, “Thứ Sử đại nhân!”

Chu Thông Lệnh mặc áo dài, tay cầm một chén trà bằng men sứ từ trong hành lang chậm rãi đi ra.



Hắn hơi giơ tay ý bảo vị tổng binh kia mau đứng lên sau đó hỏi, “Gặp Lục Phân chưa?”

Đới tổng binh nhanh nhẹn đứng dậy, vùi đầu buồn bực đáp, “Lục Phân là kẻ bừa bãi, dám so ngài và đám mã tặc trong núi.



U Châu chúng ta không phải kẻ phụ thuộc vào Lục thị Bình thành, càng không phải tử sĩ Lục Phân hắn nuôi! Lục Phân… gã Lục Phân chó chết đó…”

“Mau nuốt lại mấy lời đó ngay.” Chu Thông Lệnh nhấp một ngụm trà, ánh mắt lạnh băng nói, “Lục Phân cá tính âm trá lại cuồng bạo, hắn đã ngủ đông mấy chục năm nay để làm chuyện cả thiên hạ phỉ nhổ, giết huynh đoạt quyền thì còn sợ gì.



Không độc không phải trượng phu, hắn là hán tử cũng là con rắn độc.



Hắn chọc ngươi tức giận thì nhịn cho rồi, ở trước mặt hắn không dám nói gì thì đừng có oán hận sau lưng.



Đó không phải việc nam nhi nên làm!”

Mèo chó gặp nhau, cần gì phải oán trách đối phương vô lễ!

Lời Chu Thông Lệnh luôn cực nặng nhưng Đới tổng binh lại vui vẻ phục tùng, vùi đầu cao giọng nói: “Đúng vậy”.

“Lục Phân có để U Châu phái toàn lực truy tìm ấu nữ của Lục Xước không?” Chu Thông Lệnh trầm giọng hỏi.

Đới tổng binh đặt một tay lên mũ, lưng thẳng đáp, “Có! Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc!” Nghĩ nghĩ rồi ông ta lại hỏi thử, “Nếu ngài đã sớm đoán được việc hắn muốn đuổi tận giết tuyệt… Vì sao không sớm phái binh đi tìm… Nội bộ U Châu cũng không tính quá lớn, chuyện cũng đã xảy ra 5 ngày, hai tiểu nha đầu da thịt non mịn cực kỳ nổi bật kia quả là không quá khó tìm…”

Chu Thông Lệnh liếc xéo một cái, Đới tổng binh thấy vậy thì lập tức không dám nói nữa.



Cả người Chu Thông Lệnh lại ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế thái sư, nhẹ giọng hỏi: “A Đới, lần này ngươi mang người tới chỗ Lục Phân có được cái gì tốt không?”



Đới tổng binh vội vàng gật đầu nói, “Dự Châu có quặng đất đỏ, mỗi năm bọn họ sẽ cho vận chuyển ba xe tới U Châu.



Ngoài ra bọn họ cũng mở cửa để chúng ta thông thương với người Hồ…” Những cái này không tính quá quý trọng, Đới tổng binh nghĩ nghĩ sau đó cố sức lấy từ vạt áo ra một món đồ trang sức bằng ngọc khắc hai chữ phúc và nói, “… Đây là thứ quản sự của Lục gia đưa cho thuộc hạ trước khi đi, xem ra còn quý hơn ba xe đất kia!”

Chu Thông Lệnh ha ha cười rộ lên, U Châu này nhiều núi, nhiều điêu dân, tâm trí cũng không tốt nhưng lại lỗ mãng.



Có đôi khi lỗ mãng cũng không phải chuyện gì xấu, bọn họ sẽ không cong vẹo, tự nhiên sẽ trung thành và tận tâm.

“Đi một chuyến có lợi, chờ bắt được hai tiểu nha đầu kai lại đi một chuyến, chỗ tốt có lẽ sẽ còn lớn hơn đúng không?” Chu Thông Lệnh giải thích nỗi lòng của đối phương, “Chúng ta không phải lão gia xuất thân sĩ tộc, vì thế cũng không có quá nhiều cố kỵ.



Có thể vớt một chút thì một chút, có thể có ba xe đất đỏ đã là không tệ.”

Ngừng lại một chút, không khí trầm xuống, tay hắn đón lấy thứ trang sức kia sau đó nhẹ giọng nói, “Ta và Lục Phân kỳ thật đều biết hai tiểu cô nương kia sẽ không làm được gì.





Hôm nay lạnh thế này, hai tiểu nha đầu sống trong nhung lụa làm sao có can đảm đi đường rừng núi đây? Nếu bọn họ dám thì ta bội phục! Nhưng ra khỏi rừng rồi thì sao? Xiêm y lạnh ướt thành khối băng, trời đất mịt mù lại có lưu dân và kẻ cướp rình rập.



Hai tiểu nha đầu đột nhiên bị đại nạn, thiếu quần áo, thiếu thức ăn, ở trên đường hoặc bị người ta bắt, hoặc bị dã thú cắn chết, hoặc đông lạnh và đói chết.



Con đường nào cũng là chết, ta hà tất phải vì thứ lợi ích chưa thấy đâu mà phí công, phí lực!”

“Vậy Lục Phân…”

Lục Phân kia còn khăng khăng chết phải thấy thi thể…

Đới tổng binh còn chưa hỏi xong thì Chu Thông Lệnh đã như suy tư gì đó mà mở miệng, “Lục Phân… Hắn hẳn phải hận Lục Xước lắm… Đến mấy đứa cháu cũng không tha… Còn việc hốt hoảng phái kẻ đi diệt cỏ tận gốc thì…” Hắn nói tới đây lại tự giễu mà lắc đầu cười hỏi, “Đến ca ca cùng mẹ sinh ra còn không buông tha thì liệu có thể tha cho mấy đứa cháu ư?”

Cửa sổ đóng kín mít, nửa đêm có tuyết lạnh “Bạch bạch” đập trên giấy cửa sổ in hoa đào.



Trên đó có một tầng dầu nên nước tuyết không ngấm vào được, chỉ có màu giấy là thâm đi một chút.

Lục Phân đi ngang qua đây vào giữa mùa thu.




Ngày đó tiết sương giáng nên trời rất lạnh, giống với lúc đoàn người của Lục Xước tới.



Nhị phòng của Lục gia Bình thành và Chân Định đại trưởng công chúa đi ngang qua địa hạt của hắn nên thân là Thứ Sử U Châu hắn phải đón ý nịnh hót.





Nhưng hắn không thích chuyện đó vì thế chỉ dẫn người đứng ở cửa thành đón sau đó ném bọn họ tới dịch quán và không quản quá nhiều.

Nhưng hắn không tới thì núi phải tới.

Câu đầu tiên Lục Phân nói chính là, “Thứ Sử U Châu Chu Thông Lệnh xuất thân con vợ lẽ, vì con vợ cả của Chu lão hầu gia chết yểu nên ngươi mới được mẹ cả nhận nuôi.



Lúc ngươi vừa sinh ra bọn họ đã bỏ mẹ lấy con, mẫu thân ngươi lại là thứ muội mà Chu lão phu nhân ghét nhất thế nên từ nhỏ ngươi cũng chưa bao giờ có được sắc mặt tốt.



Thứ Sử nói xem, ngươi nghĩ thế nào?”

Một kẻ là con trưởng nhưng mẹ là vợ lẽ, một kẻ con vợ cả nhưng lại là con út, thân phận mới oái oăm làm sao.

Bình thành Lục thị là sĩ tộc trăm năm, coi trọng con trưởng danh chính ngôn thuận.



Lục Xước có danh tiếng lẫy lừng trong đám sĩ tộc thế gia.



Ông như thiên lôi sai đâu đánh đó, được cả gia tộc ký thác kỳ vọng.



Ông ta lại là người xuất chúng, khiến kẻ làm em như Lục Phân luôn phải ngước nhìn mà sống.



Hắn rất hiểu việc một người khác tỏa sáng thì những người còn lại đều ảm đạm.

Tất cả con mẹ nó đều u ám!

Cho dù ngươi dùng hết toàn lực thì sao trời sao sánh được với ánh trăng?


Cho nên hắn mới đồng ý theo sát Lục Xước.



Ấy vậy mà dưới ánh đao kiếm lạnh lẽo con trai ông ta lại vừa pha trà vừa nói, “Thiên địa bất nhân, vạn vật chỉ như sâu bọ.” (Trời đất rộng lớn, vạn vật đều bình đẳng).

Nếu đây là khí độ của sĩ tộc thì Chu Thông Lệnh hắn phục!

Buồn cười chính là trong thiên hạ rộng lớn này có sĩ tộc nhà ai còn giữ lại được tấm lòng rộng lớn và khí độ như một nhà của Lục Xước? Kẻ âm tà, tàn độc như Lục Phân không có! Tạ gia không có! Vương gia không có! Tất cả con mẹ nó đều là vỏ gối thêu hoa bọc một đống cỏ thối!

Chu Thông Lệnh ngửa đầu uống cạn sạch chén trà, lại tàn nhẫn ném nó lên bàn rồi khoanh tay đứng dậy đối diện với cửa sổ.

“Lệnh cho Hữu Thành Vệ Tư sáng mai ra ngoại thành, lục xoát biên giới U Châu tìm hai ấu nữ của Lục Xước! Lại lệnh Tả Thành Vệ Tư củng cố biên giới U Châu, gia tăng tuần tra.



Thu thám báo cắm ở chỗ Thạch Mãnh về, lại phái thám báo giỏi nhất lẻn vào đó! Lục Xước ở lại Dịch thành 5 ngày hẳn đã cùng lão cáo già kia có ước định! Chặn tin tức Lục Xước bỏ mình lại thêm ba ngày nữa, nếu Thạch Mãnh mà biết thì các ngươi mang đầu tới cho ta nhắm rượu! Ta chỉ cho các ngươi ba ngày, nếu trong lúc ấy còn chưa tìm được nữ nhi của Lục Xước thì cũng mang đầu về đây! Mấy trăm tử tù ở trong lao ngục đều phải canh chừng, gia chủ của Lục gia gặp phải phỉ loạn chết thảm ở địa phận U Châu.





Cái này chúng ta không thoát được liên quan vì thế đám tử tù đó chính là tấm chắn để chúng ta thoát tội!”

Sĩ tộc bừa bãi đã quá lâu rồi!

Vận số của bọn họ đã hết, nên để đám hàn môn thứ tộc bọn họ vùng lên thôi!

Đới tổng binh lập tức đứng nghiêm, ngẩng đầu cao giọng đáp “Vâng!”.



Nhưng sau đó ông ta lại thấp giọng nói, “Nếu tìm được thì lập tức giết ngay hay là… ừ… người của Lục gia lớn lên đều đẹp, cô nương do Lục Xước sinh hạ hẳn sẽ không kém… Các huynh đệ còn chưa từng chơi đám tiểu nương tử nhà cao cửa rộng… Đám đồ đĩ trong hẻm phố hoa kia đúng là không ngửi được…”

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà ông ta lại muốn giấu lời dặn của Lục Phân.

“Bang!”

Chu Thông Lệnh lập tức xoay người cầm chén trà trên bàn đập lên đầu ông ta, “Mau câm cái mồm chó của ngươi lại! Đi xuống lãnh 30 quân côn!”

30 quân côn là có thể đánh người ta thành tàn phế!

Đới tổng binh cả người lạnh toát, rùng mình vội đáp vâng!

“Cút đi!”

Vừa quát xong Chu Thông Lệnh lại xoay người nghĩ nghĩ sau đó gọi kẻ kia hỏi, “Lục Phân nói muốn xử trí hai nữ nhi của Lục Xước thế nào?”

Thần sắc của Đới tổng binh hoảng hốt, bị áp bách đã lâu nên nhất thời ông ta cũng không dám nói dối.



Ông ta ấp úng một hồi mới nhỏ giọng như muỗi kêu nói: “Hắn nói chúng ta phải kết liễu ngay… Nếu danh tiết của tiểu cô nương có nửa phần thiệt hại… thì… thì…”

Lời phía sau ông ta lắp bắp nửa ngày cũng chưa nói được ra miệng.

Chu Thông Lệnh không hiểu sao lại cảm thấy an lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không hề quay đầu nói, “Đánh 30 quân côn.



Trong quân nói lời thô tục về nữ nhân là việc nhỏ, nam nhân không quản được ý nghĩ của bản thân về việc đó thì có thể thông cảm.



Nhưng ngươi vì tư lợi của bản thân mà dám giấu trên lừa dưới.



A Đới, ngươi biết với tội này ta có thể dùng quân pháp trị ngươi đúng không?”

Đới tổng binh chỉ thấy đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống!

Chu Thông Lệnh ngẩng đầu lên, đêm đã khuya nhưng đuôi lông mày và khuôn mặt hắn lại không hề có chút mệt mỏi nào.



Nơi khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, hắn quản lý U Châu hơn 10 năm, lúc đầu nơi này nghèo đến nỗi không có nhà cửa tử tế, không có lương dân, không có điểm mạnh gì.



Nơi này chỉ có vách đá, lấy địa thế hiểm trở chắn kẻ địch nhưng cũng chính vì thế mà dân phong bị trói buộc, kiến thức thiển cận.

Nơi này không có cường binh mà chỉ có đám lòng dạ thiển cận như Đới tổng binh… Chu Thông Lệnh thoáng nhìn bên dưới, trong lòng than thở.





Kỳ thực hắn cũng không hơn gì, nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm lớn như thế.

“Lăn xuống đi, ba ngày sau lĩnh quân côn cũng không muộn.



Sáng sớm ngày mai ngươi lĩnh quân tự ra ngoài thành tìm một phen.



Một đứa 12-13 tuổi và một đứa 7-8 tuổi, lại có bộ dạng giống Lục Xước vậy cũng dễ nhận ra.”

Đới tổng binh tàn nhẫn dập đầu ba cái sau đó nhanh chóng kẹp đuôi chạy ra ngoài.

Tờ mờ sáng hôm sau, phía đông hơi sáng lên, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.



Mặt trời theo đó mà nổi lên, ánh sáng ấm áp chiếu lên góc tường thành U Châu cổ bằng gạch xanh đã loang lổ.



Cổng thành rộng mở, có một hàng kỵ binh nhẹ đạp lên con đường cái mà đi ra ngoài.

Ở cách đó trăm dặm, trong một sơn cốc ở sườn núi có người mà bọn chúng đang tìm.

Lục Trường Đình mở đôi mắt to.

Một đêm qua nàng ngủ cực tốt, có lẽ vì bên ngoài có người gác đêm, có lẽ là do giường nệm ấm áp, cũng có lẽ mấy ngày trước ngủ không quá tốt và do Nhạc lão tam quá hào khí sảng khoái không truy cứu gì đã để các nàng đi nghỉ ngơi nên nàng cũng yên tâm.



Một giấc này nàng không nằm mộng, vừa nhắm mắt đã thấy trời sáng.

Bên ngoài rèm che có tiếng sột soạt.

Trường Đình lập tức ngồi dậy nhìn sang bên phải.



Hồ Ngọc Nương ngủ say đến độ há miệng chảy nước miếng.



Còn bên trái nàng tiểu A Ninh cũng đang há miệng ngủ chảy nước miếng.

Không bao giờ để tiểu A Ninh và Hồ Ngọc Nương dính tới gần nhau nữa!

Trường Đình yên lặng hạ quyết tâm rồi lay hai kẻ kia dậy.



Lúc này nàng thấy có một ấm nước nóng đặt bên cạnh vì thế lại trầm mặc.



Lát sau nàng nhanh tay lẹ chân rửa mặt chải đầu cho Trường Ninh, lại chỉnh sửa cho bản thân thỏa đáng.



Ba người sau đó xốc màn che lên, thấy cái tên Nhạc Phiên đêm qua đang lấy muối đánh răng, miệng nhếch lên cười với bọn họ.