Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 45: 45: Khó Dò Hạ




“Lấy dấm tưới lên đó là được.” Trường Đình vừa nói vừa nhấc thảm nỉ lên cao hơn chút.



Ánh lửa lập tức chiếu lên thần sắc kiên định của tiểu cô nương, “Cách một đêm mùi dấm sẽ nhạt đi, còn ban ngày ẩm ướt nó sẽ tỏa ra mùi chua chua như mùi mồ hôi trên người.



Chỉ cần dùng mùi khác lấp lên là có thể che đậy mùi của dược liệu.”

Nói tới đây nàng đã gằn từng chữ nhưng vẫn rõ ràng.

Ở phía trước đã cực kỳ ồn ào, có kẻ kêu gào, dùng tiếng phổ thông không quá thành thục mà mắng, “Ngụy Lục có bên trong không? Đưa Ngụy Lục ra đây, nếu không chúng ta sẽ đốt lều của các ngươi!”

Kẻ tiên phong mắc mưu nên đám người phía sau rõ ràng cũng có cố kỵ không dám tới quá gần mà chỉ đứng cách mười bước cao giọng gào.

Một đám trứng thối ngu xuẩn!

Bọn chúng đương nhiên không dám đốt, nếu không mọi tiền tài, quần áo và ba người các nàng đều sẽ không có.



Vậy bọn chúng sẽ trắng tay, còn chẳng đổi được chút lương thực nào.

Trường Đình cũng không sốt ruột mà xoay người nhẹ giọng hỏi em gái: “Nhớ rõ chưa?”

Trường Ninh không dám khóc thành tiếng mà chỉ cắn chặt cổ tay áo, liều mạng gật đầu nhỏ.



Lúc này Trường Đình mới yên tâm ra hiệu cho Hồ Ngọc Nương sau đó đi nhanh ra bên ngoài.

Cây đuốc được giơ cao, ánh lửa đan xem với bóng tối lay động trên những cái đầu rối tung và khuôn mặt đầy bụi vàng vọt của đám người kia.





Ánh mắt bọn chúng ảm đạm nhìn chằm chằm Trường Đình và Hồ Ngọc Nương và cả cái tên Ngụy Lục đang bị các nàng khống chế.



Trường Đình sửa sang lại khăn trùm đầu và mũ nỉ, lại kéo chặt vạt áo, sống lưng thẳng tắp nhìn đám người kia không mở miệng.

Hai bên giằng co, bên trong đám người có một kẻ bước ra, chắp tay cao giọng nói, “Ngụy lão lục là người của chúng ta, sao lại ở trong tay các tiểu huynh đệ thế?! A! Trên người hắn còn chảy máu nữa kìa! Tiểu huynh đệ xử sự không đạo nghĩa, hắn cũng là kẻ đáng thương, hà cớ gì phải ra tay tàn nhẫn như thế!”

Chưa đợi Trường Đình trả lời kẻ kia đã nói tiếp, “Cũng không biết tiểu huynh đệ thuộc đoàn người nào? Núi xanh còn đó, suối chảy không ngừng, ngươi mau xưng tên để có gì còn tiện cấp tiền cho lão Lục chữa bệnh!”

Bọn họ đang ước lượng xem có chọc được tới mấy người các nàng không.



Kẻ đang nói chuyện đã ở tuổi trung niên, mặt dài, trán rộng, lúc nói chuyện mang theo ngữ khí giang hồ.



Trường Đình nhất thời có chút không đoán được.

Nhưng nàng chợt nhớ Lục gia lúc trước cũng có nông hộ giúp bọn họ làm kinh doanh.



Tôi tớ, quản sự những chỗ ấy hình như có liên hệ với đám tam giáo cửu lưu làm thủy vận.



Theo như cha nàng nói thì, “Trong thời loạn thế phân tranh này Tào Bang áp tải nhiều hàng hóa, quen biết rộng.




Người của Lục gia vì thân phận nên không cần giao lưu nhưng đám quản sự tôi tớ bên dưới thì hẳn phải gánh trách nhiệm qua lại với đám người ấy”…

Nếu cáo mượn oai hùm là có thể giúp bọn họ thoát khỏi nghịch cảnh này thì Trường Đình kỳ thật cũng không để ý chuyện dùng danh tiếng của người khác… Nhưng nàng cũng không biết lúc này bang hội kia còn tồn tại không!



Nàng cưỡng bách chính mình quyết tâm, lại hơi không để lộ mà liếc qua sườn dốc.



Sau đó nàng cố tình thu ánh mắt lại, sống lưng thẳng.



Nàng cũng không cố ý giấu giới tính của mình, bởi vì cô nương 12-13 tuổi nhìn là biết, không giấu được.



Kẻ nọ mở miệng gọi tiểu huynh đệ chẳng qua là cho đống quần áo nàng đang mặc chút mặt mũi thôi.



Lúc này nàng vừa cười vừa nói: “Chúng ta không môn không phái, chỉ tự mình đi dạo thiên nhai! Ngụy lão lục tay chân không sạch sẽ, nửa đêm dám tới chỗ chúng ta trộm đồ! Nhưng chúng ta đã sớm hết lương khô, cả người trừ một thân quần áo này thì không còn cái gì khác.



Tiền xem bệnh đương nhiên chúng ta cũng sẽ không có, cũng không có đạo lý chúng ta phải cho!”

“Nói bậy! Buổi trưa các ngươi còn ăn trứng gà! Sao có thể không có thức ăn?!”

Người đứng đầu không nói chuyện nhưng lại có một kẻ cao giọng nói.


Là tiểu nam hài kia!

Đông Quách tiên sinh và sói, cổ nhân nói cấm có sai!

Hồ Ngọc Nương lập tức chửi ầm lên, “Con mẹ nó! Ngươi đúng là đồ chó soi, là con sói mắt trắng vô ơn! Lão nương chỉ có một cái lòng đỏ trứng gà còn chia cho ngươi một nửa.



Chúng ta tổng cộng có một ít hạt thông cũng cho ngươi! Thế mà ngươi con mẹ nó còn dám cắn ngược lại chúng ta?!”



Nam hài rụt rụt người, giấu sau lưng người nọ.



Hắn nghĩ nghĩ một lát mới thò đầu ra dùng tiếng phổ thông cố nói, “Các ngươi! Rõ ràng! Là không muốn! Cho chúng ta!”

“Đồ của chúng ta sao phải cho các ngươi?!”

Hồ Ngọc Nương tức giận đến máu bốc lên đầu, cánh tay kẹp chặt khiến Ngụy lão lục ô ô kêu hai tiếng liên thanh.



Ánh mắt Trường Đình sắc, nàng thấy Ngụy lão lục vừa kêu to thì đầu kia có ba phụ nhân cũng giật mình kêu to theo.

“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn chơi xấu là không đúng rồi.” Người đứng đầu nhếch miệng cười, tay vừa nâng lên đã có người phía sau làm bộ đi về phía trước, “Tiền xem bệnh của Ngụy lão lục nhất định các ngươi phải cho.



Ngươi nói không có thì thì chúng ta phải lục một phen mới nói được! Nếu thật sự không có thì hiện tại một người bán được một lượng bạc, vậy ba người các ngươi coi như đủ rồi!”


Hồ Ngọc Nương lập tức dùng thêm lực, cao giọng quát, “Ai dám bước lên trước lão tử lập tức bóp chết hắn!”

Tên cầm đầu kia vẫn không ngừng lại mà tiếp tục vung tay về phía trước.



Đám người phía sau như sói ác vồ tới, ánh mắt sáng quắc lao về phía ba tiểu cô nương!

“Lão đại, chúng ta còn không ra mặt sao? Ba tiểu cô nương mà bị đám lưu dân phát rồ này bắt đi thì sẽ bị đưa tới chỗ nào chúng ta đều biết rõ!”

Phía trên sườn dốc có hai người đang khoanh tay nhìn phía dưới, người bên dưới lộ vẻ mặt không đành lòng, tay ấn lên đao trầm giọng nói.

Người bên phải chính là tráng hán cầm đầu.



Ánh mắt ông ta tối lại, lập tức lắc đầu nói, “Còn không vội.”


Nhìn rồi tính, nếu tiểu cô nương kia đã chọn đối chọi thì hẳn đã có chuẩn bị.

“Từ từ!”



Trường Đình cất bước lên, hếch cằm, kéo giọng cao xưa nay chưa từng có, “Nếu Ngụy lão lục không ngăn được các ngươi thì các ngươi sẽ vĩnh viễn mang trên lưng tội trốn nô không bao giờ cởi bỏ được đâu!”

Giọng nàng vút cao, nơi này cũng chỉ có từng ấy người thế nên nàng muốn đảm bảo tất cả đám lưu dân đều nghe thấy được đầy đủ.

Đám người kia đầu tiên ngừng lại sau đó như con kiến bò trên chảo nóng mà ồn ào!

Trường Đình hít một hơi sau đó lại cao giọng thét, “Nếu thân phận trốn nô không ngăn được các ngươi thì thân phận trốn nô phản bội Vương gia Phù Lệ ở Kế Châu có thể khiến các ngươi đủ sợ hãi chưa?!” Trường Đình lại đi về phía trước một bước, sau đó nàng nhìn quanh và cao giọng quát, “Các ngươi dìu già dắt trẻ từ Kế Châu tới đây, nữ xỏ lỗ tai, nam mặc áo dài, một ngày ăn ba bữa chứng tỏ trước kia các ngươi đã quen sống trong nhung lụa, cáo mượn oai hùm! Gia nô phản bội Vương gia Phù Lệ gia ở Kế Châu chính là tội liên lụy cửu tộc! Các ngươi thân là trốn nô, quan phủ đang dùng giá cao mà bắt bớ truy nã! Tiền tài đó để làm cái gì? Nó đủ để mua đất, mua nhà, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới!”

Đám lưu dân vây quanh lập tức ồn ào lên!

Kẻ đứng đầu cao giọng vội vàng chối, “Nàng nói bậy! Nàng nói bậy! Không có chuyện đó!”

“Có phải nói bậy hay không cứ tới cửa thành thì biết! Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà lại giá trị một khoản tiền lớn, đây quả thực là có lời!”

Đám lưu dân lẫn trong đó lại ồ lên!

Trường Đình chỉ vào Ngụy lão lục đang thoi thóp mà kêu thét, “Một thỏi bạc đó! A Ngọc! Mau đánh ngất hắn, lại đi bắt thêm một người là có thể có thêm bạc! Mau bắt tiểu nam hài vong ân phụ nghĩa kia kìa!”

Hồ Ngọc Nương lập tức vung chủy thủ đánh ngất Ngụy lão lục sau đó cao giọng hưởng ứng: “Ai! Một thỏi bạc đã vào tay ta!”.



Nói xong nàng ta phi thân dùng ngân châm trong tay áo phóng vèo vèo, ba người đứng đầu cứ vậy ngã xuống.

Hồ Ngọc Nương vừa động thì mười mấy lưu dân lẫn trong đó cũng hai mặt nhìn nhau, máu xông lên đầu.



Một lượng bạc đó… Có thể mua lại hộ tịch… mua đất… xây nhà!

Một cái mệnh tiện lại có lời như thế!

Có kẻ đi đầu sẽ có kẻ thứ hai, rồi thứ ba, hiện trường tức khắc hỗn loạn thành một đoàn!

Cả người Trường Đình run lên, cứ đứng đó nhìn.

“Hiện tại ra tay được rồi.”

Người đứng trên sườn dốc lúc này mới nhấc tay, trầm giọng ra lệnh, “Trừ ba tiểu cô nương kia, không được để lại kẻ nào sống.”.