Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 36: 36: Vào Đời Trung




Phản ứng đầu tiên của Trường Đình là cầm lấy tay tiểu Trường Ninh mà xem xét.



Còn may, còn may tay con bé vẫn trắng nõn như cũ.



Nàng thật cẩn thận lần lượt nhìn từng đầu ngón tay sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Có ngứa không? Có đau không?”

Tiểu Trường Ninh ngây người lắc đầu.

Lúc này Trường Đình mới yên lòng duỗi tay đẩy ngọn đèn trên bàn con vào trong.



Cái bàn này có lẽ đã lâu không được lau chùi hoặc có quá nhiều người dùng nên trên bàn chỉ thấy đầy dầu mỡ, đầu ngón tay lơ đãng chạm phải mặt bàn giống như chạm vào một con rắn bầy nhầy đầy vảy.

Trường Đình run lên, vội vàng rụt tay về.



Động tác trên tay quá lớn khiến đau ngứa càng trầm trọng hơn.



Nàng theo bản năng hừ một tiếng và muốn vươn tay ra cào.

“Không thể cào! A Kiều!”

Căn phòng vang lên tiếng loảng xoảng, một tay Hồ Ngọc Nương cầm chậu, một tay cầm ấm.



Vừa vào tới nhà nàng ta đã vội buông đồ vật, miệng nói như pháo liên thanh, “Không thể cào! Người nhà nông ai mà chẳng bị nứt da khi tới mùa đông.



Càng cào sẽ càng ngứa, đến cuối cùng chân tay sẽ sưng tím lên như củ cải, nghiêm trọng hơn thì còn nứt mảng lớn ấy.



Đến lúc ấy thì không làm được việc gì đâu, đến mùa hè trên tay vẫn còn vết nứt to đùng!”

Trường Đình cả kinh, vội vàng giấu tay vào trong áo.



Hồ Ngọc Nương thở dài duỗi tay kéo tay nàng ra, nửa ngồi trên giường đất xoa tay nàng cho nóng lên sau đó mới bắt đầu xoa khớp xương ngón tay.



Cảm giác đau ngứa như có ngàn vạn con kiến cắn nuốt da thịt khiến cả người Trường Đình đổ mồ hôi lạnh.



Ngay sau đó nàng nổi da gà, trên người vừa ấm áp hơn thì chân cũng bắt đầu đau ngứa.

“Rất nghiêm trọng sao…”



Trường Đình quay đầu lại nhìn tiểu Trường Ninh, đi cả một ngày khiến đứa nhỏ mệt cực kỳ.



Lúc này tiểu nha đầu đang ôm áo khoác dựa đầu vào cây cột giường mà díu mắt mơ màng.



Nàng không tự giác nhẹ tiếng hỏi, “Đây là do bị muỗi cắn hay do bệnh từ trong phát ra? Một người bị thì có lây cho người khác không?”

Mắt Hồ Ngọc Nương sáng rực, biểu tình nhìn Trường Đình cực kỳ cổ quái hỏi: “Ngươi chưa bị nứt da hay nhìn thấy người bên cạnh bị nứt da bao giờ à?”

Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Mắt Hồ Ngọc Nương càng sáng hơn, lực trên tay càng mạnh, miệng cũng không tự chủ được hơi há ra.



Thời đại này vào mùa đông trời lạnh kinh khủng, thiếu rau, thiếu thịt, thiếu củi đốt sẽ khiến cả người dễ dàng bị lạnh.





Một khi bị đông lạnh thì mạch máu sẽ không thông suốt mà nghẹn một chỗ thành máu bầm rồi bị nứt.

Bên người nàng không có một người nào không bị nứt da khi tới mùa đông.



Ngay cả nhà giàu ở trấn trên cũng không có đủ tiền mà đốt sưởi cả ngày lẫn đêm, tay bọn họ cũng sẽ bị nứt da như thường.

Hai tiểu cô nương này đến tột cùng xuất thân thế nào đây…

Hồ Ngọc Nương nhìn Trường Đình sững sờ mà Trường Đình cũng đau đến mức nhìn đối phương chằm chằm.

Hai bên nhìn nhau một hồi, lúc sau Hồ Ngọc Nương hoàn hồn thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài cao giọng nói, “… Không có việc gì! Ta đi lấy cho ngươi mấy miếng gừng tươi! Các ngươi rửa mặt chải đầu trước đi, không cần để lại nước cho ta!”

Quan tâm xuất thân của bọn họ làm gì, dù sao bây giờ mọi người đều cùng một thuyền rồi!

Cái nhà này tới củi còn đòi 5 văn một bó, gừng lại là vật quý ngày mùa đông, đến nàng cũng biết điều đó thì Hồ Ngọc Nương định đi chỗ nào tìm?

Trường Đình vội vàng lật ngăn kín trong tay nải đựng tiền tài.



Nàng đếm mười mấy đồng tiền sau đó định há mồm gọi Ngọc Nương.




Ai biết cô nương kia vừa đi một lát đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Trường Đình đành phải bỏ tiền xuống.



Sau đó nàng nhìn túi tiền, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lại thả mười mấy đồng tiền kia vào ngăn đựng tiền, còn túi tiền được nàng cầm lấy cất vào trong ngực.



Sau đó nàng quay đầy cắn răng xách ấm nước lên đổ vào trong chậu.





Nàng lấy khăn tay sạch trong tay áo ra ngâm nước rồi vắt sạch sau đó cong người lau mặt cho tiểu Trường Ninh.



Nàng kéo cái áo tiểu nha đầu kia đang ôm trong lòng ra, lại duỗi tay giũ chăn đệm trên giường.



Một mùi ẩm mốc hôi nồng lập tức đập vào mặt nàng.



Nhà này sợ là chưa bao giờ giặt giũ chăn màn!

Người tới người đi dơ bẩn, bọn họ mang theo bụi bặm từ trời nam biển bắc, dịch thể rồi con rệp.



Đó là chưa kể tóc, dầu mỡ, tất cả đều dính trên chăn đệm này!

Đệm chăn xám xịt, đã bẩn tới mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, ở những chỗ chỉ khâu giống như có thứ gì đó đen đen rậm rạp.



Ban đầu Trường Đình cho rằng đây là bị ẩm mốc, nhưng ngón tay nàng vừa túm lấy một góc chăn nhìn thì đột nhiên thấy đống rậm rạp kia bò ra ngoài!

“A!”

Trường Đình sợ tới mức thét to một tiếng, lập tức ném cái chăn kia ra thật xa trên mặt đất.



Nàng ghé vào cột giường mà nôn khan một trận.



Trong ngực nàng như có sóng cuộn biển gầm dâng lên.



Nàng cong người che bụng, nhưng vì bụng trống rỗng nên kỳ thật nàng cũng chẳng nôn được cái gì.



Chỉ có chút nước chua dâng lên, nàng vội dùng khăn che miệng.

“Cốc cốc cốc!” Phụ nhân ở đầu bên kia không hề khách khí gõ tấm ván gỗ, sau đó cao giọng cảnh cáo, “… Kêu la cái gì?! Còn dám kêu thì thêm tiền!”

Trường Đình cúi người, một tay vịn cột giường, một tay ấn bụng nhỏ nôn khan đến cả người run rẩy.



Dạ dày cũng theo đó co thắt nhưng không nôn được.





Nước mắt trào ra, cứ vậy không ngừng.

“Trưởng tỷ…”

Phụ nhân kia gõ tấm ván gỗ ầm ầm khiến tiểu Trường Ninh mơ màng mở mắt.



Thấy chị gái đang cong người thế là cô nhóc mơ hồ hỏi, “A tỷ… làm sao vậy…”

Trường Đình cố nhịn run rẩy mà chớp chớp mắt, lại nghiêng người cố cười đáp, “Không có việc gì… Ta không có việc gì…” Lại sợ tiểu Trường Ninh cảm lạnh nên nàng một tay ôm bụng nhỏ, một tay thò người lấy tấm thảm nỉ trong bao quần áo ra.



Nàng nhanh chóng bọc cả người đứa nhỏ vào trong thảm.



Sắc mặt tiểu nha đầu còn tốt, vừa được bọc chăn đã an ổn ngủ tiếp, đôi khi còn chép chép miệng.

Trường Đình nhìn thấy thế thì mỉm cười.

“Ta lấy được rồi!”

Hồ Ngọc Nương luồn cả người qua cánh cửa, vừa đi vào đã đè giọng xuống thấp, nhảy nhót nói, “Ta lẻn vào phòng bếp của nhà bọn họ, không chỉ lấy được hai khối gừng mà còn cầm được ba quả trứng gà.



Chúng ta để dưới giường đất, ngày mai tỉnh lại … óe… sao chăn đệm lại ở dưới đất thế này…”


“Bên trong có con rệp, bẩn cực kỳ.”

Trường Đình đưa lưng về phía Hồ Ngọc Nương mà lau mặt sau đó hít sâu một hơi.



Dạ dày của nàng vẫn còn đang run rẩy, Trường Đình lại ấn mạnh một phen mới khiến cơn khó chịu dịu lại.



Nàng đi xuống giường nói với Hồ Ngọc Nương sau đó lại liếc mắt thấy ba quả trứng gà nàng kia đang ôm trong ngực.



Nàng cười rộ lên nói, “Được đó! Ủ cả đêm thì tới mai là chín rồi!… Còn hôm nay chúng ta đắp thảm nhỉ nhé, trên người có áo khoác lớn lại có giường đất nên cũng không quá lạnh.



Ngọc Nương, ngươi có chịu không?”

Hồ Ngọc Nương vừa gật đầu vừa cẩn thận đặt trứng gà dưới giường ấm, lại lấy từ trong ngực ra một con dao và cắt gừng thành lát.



Nàng nhẹ tay nhẹ chân đắp gừng lên tay Trường Đình và nhỏ giọng nói, “… Lúc ngủ đừng gãi nhé, gừng này có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, đối với ngươi có lợi đó.”

Một mùi gừng gay mũi lan đến, Trường Đình ôm lấy tay rồi cười tủm tỉm gật đầu.


Làm xong những việc linh tinh vụn vặt, Trường Đình nhìn ngọn đèn ở gian ngoài đã tắt mới dám túm Ngọc Nương cũng bò lên giường ngủ.



Hai người bảo vệ tiểu Trường Ninh ở bên trong, Ngọc Nương thì nắm chủy thủ trong tay và nằm ngoài cùng.

Nơi thôn dã vào đêm khuya cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi trên mặt đất.

Trường Đình mở to hai mắt nhìn gió tuyết thổi lên mái tranh.





Ngọc Nương là người phóng khoáng, Trường Ninh thì còn nhỏ nên cả hai đều nhanh chóng ngủ mất.



Trường Đình quay đầu nhìn em gái ngủ say, lại nhìn Hồ Ngọc Nương, bốn phía đều đen tuyền nên nàng cũng chỉ nhìn được bóng dáng đại khái.

Trong lòng nàng như có ngọn núi đè nặng chua sót.

Gió mạnh suýt nữa tốc cả mái nhà bằng cỏ tranh lên, gió vừa đi cỏ tranh lại hạ xuống, về vị trí cũ.



Trường Đình thong thả thở ra một hơi dài, sau đó nhẹ nhắm mắt lại.



Trước mắt nàng lại hiện ra một mảnh tối đen.

”… Tiểu nha đầu… Tiền tài..



80 văn… Ép khô… Đáng thương…”

Trường Đình đột nhiên mở mắt đút tay vào cổ tay áo sau đó vểnh tai nghe cho kỹ.



Tiếng động ở xa nên mơ hồ không rõ, nàng chỉ bắt được mấy từ, là giọng nam, đúng hơn thì đó chính là giọng của nam nhân trong nhà này.

“Ngươi chỉ biết khiếp sợ, cả đời chưa từng mạnh mẽ một lần! Ngươi không đi thì lão nương tự đi!”

Lúc này là giọng của phụ nhân kia, có lẽ vì đã tới gần nên nàng ta nói lớn hơn và nàng cũng nghe rõ hơn.

Trường Đình nín thở ngưng thần, trầm mặc nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng —— nàng quả thật cũng không lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử…

“Đạp đạp đạp ——”

Bước chân càng lúc càng gần, tim Trường Đình cũng theo đó nhấc cao hơn.



Nương bóng đêm nàng híp mắt quay đầu nhìn về phía cửa và quả nhiến thấy bóng dáng thấp bé của phụ nhân kia càng đi càng nhanh.



Vào đến trong phòng nàng ta đi thẳng tới chỗ cái bàn, trên đó có ba cái tay nải.



Có tiếng vải dệt cọ xát vang lên trong không gian yên tĩnh tạo ra cảm giác âm thanh rất lớn.

Ngọc Nương đột nhiên mở mắt, tay vừa định rút đao thì lại bị người bên cạnh ngăn lại.



Nàng ta lặng yên không một tiếng động mà xoay đầu đi, dưới ánh trăng mỏng manh xuyên vào trong phòng nàng ta vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Trường Đình.

Vị cô nương tên A Kiều này có ánh mắt trầm ổn, đầu lại nhẹ nhàng lắc.

“Để nàng ta lục.”

Trường Đình làm khẩu hình, Ngọc Nương cũng thần kỳ mà hiểu được hết..