Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 324: Dư Chấn




Tướng sĩ từ dưới ùa lên đài cao, đại cục đã định nên trên đó trừ những kẻ ủng hộ Thôi gia thì mọi người khác đều đã trốn hoặc đầu hàng. Trường Đình ôm Thạch Tuyên vào lòng, bên tai không biết là tiếng ai gào khóc, mọi thứ trước mặt như một vở kịch. Nàng thấy mê mang, lại rũ mắt thấy đầu ngón tay run rẩy của Dữu hoàng hậu thế là lòng nàng chua xót đưa tay nắm chặt tay bà ấy.



Mông Thác cưỡi ngựa xông lên đài cao, tay hắn rút cây thương mới tinh cắm trên cột trụ xuống sau đó xoay người đá Cấm Vệ ngăn cản trước mặt Thạch Mẫn ra.



Trường thương chỉ vào Thạch Mẫn, một tay tên kia cản thương và dùng sức hất Mông Thác ra. Mông Thác lảo đảo lùi về sau rồi nhanh chóng lấy lại cân bằng mà túm lấy vai tên kia kéo hắn ngã xuống đất. Ngay sau đó hắn đỏ mắt vứt trường thương đi mà rút nhuyễn đao từ bên hông ra, lưỡi đao nghiêng nghiêng lóe hàn quang nhắm ngay cổ Thạch Mẫn.



Thạch Mẫn ngửa người ra sau né đao, lúc này tính chiến đấu của hắn cũng bị kích thích nên một tay hắn nắm chặt đao cản lại. Mông Thác thì không hề phí sức mà trở tay rút đao ra, trong chớp mắt lưỡi đao đã kề ngay cổ đối phương.



Thạch Mẫn run run, lưỡi đao lập tức cắt qua da chảy máu!



“Mông Thác!” Trường Đình nghẹn ngào gọi!



Hiện tại không thể giết Thạch Mẫn, chí ít không thể để Mông Thác tự tay giết tên kia được!



Nhuyễn đao trong tay Mông Thác khẽ run, cổ cứng đờ sau đó nhẹ nhàng ngửa đầu. Hắn chần chừ một lúc mới buông đao, đôi mắt rũ xuống nhưng sát khí vẫn tràn ra. Sát khí này như nhuyễn đao trong tay hắn, sắc bén lộ ra trước mặt mọi người.



Thạch Mẫn đáng chết, nhưng không thể chết lúc này, cũng không thể do Mông Thác hắn tiễn tên kia đi gặp Diêm Vương.



Thạch Mẫn bị thân binh theo sát Mông Thác trói chặt lại, một chân quỳ trên thềm, trán chạm đất. Thắng làm vua thua làm giặc, hắn lúc này đúng là chật vật.



Thân vệ của Thôi gia vây quanh Thôi thị lui về phía sau muốn tìm chỗ phá vây. Thôi thị tuy không sợ đến muốn khóc nhưng vẫn có thể nhìn ra giật mình và bất lực của nàng ta.



Thạch Mãnh giống như vừa tỉnh mộng, hai tay chống lên thành ghế nhìn đứa con trai mình vốn cưng chiều nay bị binh sĩ ghì chặt xuống đất. Mặt hắn dán trên nền gạch, cái mắt cái mũi đè lên nhau, chật vật không chịu nổi. Ông ta nghiêng người đứng dậy, chân dưới tê dại đau nhức nhưng vẫn ra hiệu cho thân binh của mình áp giải Thạch Mẫn lên đối diện với mình.



Lúc này ông ta nửa ngồi xổm đối mặt với Thạch Mẫn thật lâu, khuôn mặt bi thương. Qua một lúc ông ta vươn tay sờ gáy hắn, trên mặt là mười phần yêu thương và xót xa.



“Ngươi giết A Khoát thật sao?” Thạch Mãnh khàn khàn giọng, mặt mày ôn hòa như một người cha cưng chiều con mình.



Cả người Thạch Mẫn run lên, đầu gối hắn dịch trên nền gạch như muốn cách Thạch Mãnh gần một chút, miệng bối rối giải thích, “Phụ thân... Phụ thân! Ngài nghe con nói... Con không cố ý... Con không phái người đi ám sát hắn...” Hắn như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng mà vội quay đầu nhìn Thôi thị, “Mật thám bên cạnh Nhạc Phiên là người của Thôi gia, chủ ý này cũng là của nhà bọn họ, thật đó! Cầu ngài tin con một lần! Hôm nay coi như con bức ngài thoái vị được thì con cũng sẽ không dám đăng cơ trước khi ngài trăm năm, phụ thân, ngài tin con... Ngài phải tin con...”



Có lẽ Thạch Mẫn cảm thấy vứt cái tội này cho Thôi thị gánh thì hắn sẽ được cứu mạng, nhưng lại không biết đây là cọng cỏ cuối cùng áp sụp Thạch Mãnh.



Thạch Mãnh có thể tha thứ con mình thủ đoạn độc ác, nhưng tuyệt đối không thể chịu được hắn nhu nhược, không có đảm đương!



Trường Đình trơ mắt nhìn Thạch Mãnh ngửa đầu cười khẽ sau đó nhanh chóng rút nhuyễn đao của Mông Thác và chém xuống. Con ngươi của Thạch Mẫn trợn tròn sau đó co rút, vô ý thức ngửa ra sau. Mũi đao tí thì xẹt qua cổ hắn sau đó vững chắc cắm vào ngực trái khiến máu của hắn phun ra.



“Thánh thượng!”



“Dượng!”



“Phụ thân!”



Ba giọng nói đồng thanh truyền tới, là Lục Trường Anh dẫn đầu ra hiệu cho thân binh ở phía sau thế là bọn họ nhanh chóng kéo Thạch Mẫn xuống. Mông Thác vươn tay đỡ lấy Thạch Mãnh còn Trường Đình thì nhìn về phía Dữu hoàng hậu đã thấy nắm tay vốn siết chặt của bà ta buông lỏng.



Thạch Mãnh thì mở đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn rơi, tay ném đao bịch một tiếng. Sau đó ông ta vươn tay vỗ vỗ Mông Thác như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng.



Mông Thác ra hiệu cho thân binh áp giải Thạch Mẫn và Thôi thị xuống.



Trường Đình thở ra một hơi.



Nơi này máu tanh vấy ra, bốn phía đều có máu tươi bắn cả lên cột trụ sơn son khiến người ta không phân rõ đâu là sơn đỏ, đâu là máu. Cấm Vệ quân đội mũ sắt khí thế hung hăng, sát khí ập vào mặt. Nữ quyến nơi này cũng đều là vợ võ tướng nên chẳng ai gào khóc, chỉ có Thạch Tuyên còn bé là sợ hãi khóc ròng. Mông Thác vươn tay ôm Trường Đình vào trong lòng, khôi giáp thấm lạnh dính sát thân thể nàng nhưng nàng không cảm thấy lạnh mà chỉ thấy toàn thân run rẩy vì hưng phấn.



Trong ba ngày sau cả thành Kiến Khang lại trải qua một đợt thanh tẩy khác. Thạch Mãnh bị thương nên phải nghỉ ngơi, Mông Thác nhận lệnh thu phục Kiến Khang. Trận ác chiến trên đài cao hôm đó ngoài ba vạn binh sĩ bỏ mình bên ngoài thành thì bên trong thành cũng tử thương hơn ngàn người. Trong nội cung cũng thương vong trên trăm. Mông Thác lĩnh mệnh tiếp nhận cục diện này và trong vòng ba ngày hắn lấy thế sét đánh lôi đình tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt của Thôi thị trong thành. Toàn bộ sĩ tộc và triều thần có liên quan tới Thôi gia đều bị giam giữ, không kẻ nào thoát được. Hành vi này khiến sĩ tộc bất mãn lên tiếng nhưng lại bị Lục Trường Anh ra mặt đàn áp. Chính vì thế mà thủ đoạn tắm máu của Mông Thác cuối cùng cũng không gặp trở ngại gì.



Dữu hoàng hậu giữ Trường Đình ở trong cung. Thạch Tuyên còn nhỏ, Thôi thị ngỗ nghịch, Dữu Ngũ cô nương danh bất chính, ngôn bất thuận, khó khăn lắm chỉ có Trường Đình có thể cầm quyền và yên ổn tình hình trong này. Mông Thác ở bên ngoài bận bịu ba ngày thì nàng cũng bận bịu ở trong cung. Hắn sát phạt quyết đoán thì nàng cũng không hề bó tay bó chân, cực kỳ trôi chảy thẩm vấn định tội.



Dư nghiệt của Thôi gia có thể khống chế triều đình đòi hỏi phải có trong ngoài kết hợp. Việc điều tra cũng không khó vì hiện tại lục cung trong hoàng thành không đồng lòng, cất nhắc người này, biếm trích người kia là sẽ có kẻ đứng ra nói chuyện. Trường Đình dùng uy và lợi cuối cùng cũng biết có người trong ti y chế thông đồng với Cấm Vệ, chỉ cần Thạch Mẫn vừa lên ngôi là hai người này sẽ được ở bên nhau. Chính vì thế bọn họ lấy tiền tài hối lộ những người khác của ti thiện chế để người ngoài trốn trong thùng nước vận chuyển vào trong cung. Lúc sau bọn họ định nội ứng ngoại hợp nhưng đáng tiếc bàn tính đã nát rơi đầy đất.



“Giam lỏng toàn bộ người của ti y chế, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” Trường Đình ngồi trong Cam Tuyền Cung nhẹ nhàng ra lệnh sau đó khép sổ lại giao cho Vãn Yên, “Lão nhân tiền triều ỷ vào chủ tử hiền hòa mà làm mưa làm gió, một tên nô tài cũng dám trộn lẫn trong kế hoạch đoạt đích, thật đúng là loạn. Thay toàn bộ người của ti y chế và ti thiện chế, thay vào bằng nô bộc của Thạch gia. Còn bốn ti chế khác cũng nhân cơ hội này dằn mặt luôn, nên đổi thì đổi, nên giết thì giết, trong cung chẳng có kẻ nào sạch sẽ, kết quả này cũng là báo ứng của bọn họ tích tới giờ mà thôi.”



Vãn Yên lĩnh mệnh đi xuống.



Dữu hoàng hậu tựa trên giường ấm, trong tay cầm một cái lò sưởi bằng đồng và nhìn chằm chằm màn trướng rủ xuống sau đó nhàn nhạt hỏi, “A Khoát... thật sự đã chết ư?” Bà ta ngừng một lát sau đó mờ mịt nói, “Ta luôn cảm thấy A Khoát còn chưa chết, dù lão đại cục súc nhưng bọn chúng vẫn là anh em cùng mẹ sinh ra, sao có thể ngoan tuyệt đến mức này?” Nói tới đây bà ta lại ngừng, nhớ tới thảm án của Lục gia thế là bà ta đột nhiên hít sâu một hơi và nhẹ giọng cười nói, “A Khoát hẳn là chết thật rồi, nếu không Thôi thị cũng sẽ không đột nhiên ra mặt gây nên chuyện này.”




Đã liên tiếp ba ngày Dữu hoàng hậu đều trầm mặc không nói.



Bà ta vừa thống khổ vì mất con vừa hận vì bị phản bội. Mà kẻ phản bội bà ta lại cũng chính là con bà ta.



Bởi vì lúc trước Dữu hoàng hậu chần chừ không xuất binh cứu viện cho Mông Thác nên trong lòng Trường Đình vẫn luôn có khúc mắc. Nhưng hôm nay nghĩ tới thì mọi thứ lại như mây khói, không đề cập tới cũng tốt.



Trường Đình thở dài, không biết nên an ủi bà ta thế nào.



“Lúc trước A Thác bị nhốt ta đã do dự điều binh. Ai biết được cuối cùng lại là hắn giúp giải thế cục.” Dữu hoàng hậu nói chuyện bằng phẳng nhưng vẫn nghe được vô tận cảm thán.



Trường Đình yên lặng rót một chén trà đưa cho bà ta, Dữu hoàng hậu đưa tay đón lấy, năm ngón tay bà ta lạnh băng, thuận thế đặt chén trà lên bàn. Sau đó bà ta bình tĩnh cất lời, lần đầu tiên bà ta mở lòng sau vài ngày.



“Bên ngoài có người Hồ, bên trong có Phù Kê, Nhạc Phiên thì vẫn trấn thủ Ung Châu chống lại người Hồ. Lúc này Phù Kê đã chạy tới Thái Hành và lúc nào cũng có thể quay lại cắn ngược một miếng.” Dữu hoàng hậu bình thản không chút biểu tình, lời nói tỉnh táo có thứ tự, “Kiến Khang không thể loạn, lúc này A Mẫn đã chẳng còn tác dụng gì, A Khoát thì bỏ mình, A Sấm thì còn nhỏ...”



Sắc mặt Trường Đình không thay đổi chút nào, nàng đương nhiên biết Dữu hoàng hậu muốn nói cái gì.



Nàng đợi một lát thì thấy bà ta nói tiếp, “Người của Thạch gia thì ngoài vài kẻ dòng chính, còn lại đều là hạng ngu si không chịu nổi. Bây giờ chỉ còn A Thác, tay hắn nắm binh quyền, vừa có công cao lại đã trải qua lao khổ, dưới trướng có Vương Lãng tuổi trẻ trầm ổn, Hoàng tham tướng thân kinh bách chiến. Hắn vừa trung tâm vừa có máu mủ. Ngươi thì thông minh, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, cũng đủ tư cách ngồi lên vị trí Hoàng Hậu ở Cam Tuyền Cung này. Nếu hai người các ngươi thượng vị thì nhất định sẽ được mọi người trợ giúp, thiên hạ hẳn sẽ an ổn, trời yên biển lặng.”



“A Thác và Nhị ca từng lễ bái trời đất kết làm anh em, rồi cùng vào sinh ra tử, chinh chiến sa trường, phó thác tính mạng cho nhau mười mấy năm. Đao của ai cũng đã liếm máu, trên người ai cũng là thương tích. A Thác cầm trường thương trấn thủ Kiến Khang, eo đeo đao vì Thạch gia, vì thiên hạ này mà xông pha chiến đấu. Hắn uống máu, gạt nước mắt không phải để nhặt món hời ngày hôm nay.” Trường Đình biết đây không phải lời thăm dò của Dữu hoàng hậu. Bởi vì tình hình hiện tại là trước có hổ sau có sói, loạn trong giặc ngoài thế nên Kiến Khang nhất định cần một người có bàn tay sắt, có tâm địa cứng rắn tới trấn thủ. Có điều Mông Thác không thích hợp vì thế nàng nhẹ nhàng thở dài nói ra điểm mấu chốt, “Cha A Thác là người Hồ, ta là vợ hắn lại xuất thân đại sĩ tộc.”




Bây giờ họa ngoại xâm là do ai? Không phải do người Hồ ư?! Cha Mông Thác là người Hồ, chỉ mỗi cái này đã đủ để hắn nhận hết khinh miệt khi hai quân giao chiến rồi. Ngoài ra nếu Thạch gia thực sự muốn kết thúc loạn thế rồi lên nắm quyền thì ắt không phải kẻ có tiếng không có miếng như Phù gia. Bọn họ sẽ nắm quân quyền thực sự, diệt uy quyền của thế gia, thống nhất binh quyền và đất phong. Tất cả đều tổn hại tới lợi ích trăm năm của thế gia sĩ tộc. Đến lúc ấy thân là con rể của Bình thành Lục thị Mông Thác sẽ hứng mọi chỉ trích.



Đương nhiên hắn không thích hợp.



Chén trà đặt trên bàn lâu đã nguội lạnh thế nên Trường Đình dứt khoát hắt nước ra ngoài cửa và lại nhẹ giọng nói, “Tục ngữ nói một cây làm chẳng nên non. Mông Thác nhận được sự nuôi dạy của Thạch gia đó là do có dì quan tâm, lại có Thánh nhân dạy dỗ đốc thúc. Hắn học được nhân nghĩa đạo đức, biết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ mỗi thế đã đủ để cả hắn và ta đều cảm ơn không hết. Dì, ngài yên tâm đi, bất kể Thánh nhân quyết định thế nào A Kiều và Mông Thác đều sẽ tôn trọng, tuyệt không hai lòng.”



Rốt cuộc mắt Dữu hoàng hậu cũng đỏ lên, sau đó bà ta ngửa đầu nhắm mắt rơi lệ.



Mấy ngày sau Mông Thác đến đây đón Trường Đình xuất cung. Cửa Chiêu Hòa Điện đã đóng chặt 6 ngày, mọi người cũng đã không ngủ không nghỉ vài ngày. Hiện tại Mông Thác mang đôi mắt đỏ bừng tới bái biệt Dữu hoàng hậu, “Kiến Khang hiện tại có tuần thành doanh và Cấm quân ngày đêm canh chừng, dư nghiệt của Thôi gia ở Kiến Khang đã bị đuổi bắt. Trương Lê kiểm kê nạn dân và phòng ốc bị hủy ngày đó, đường phố cũng được dọn sạch nên trong thời gian ngắn sẽ không có thay đổi lớn. Bình thành Lục thị đã xuất binh trấn áp Thôi thị ở Bắc Cương, Thánh nhân đã hạ lệnh cho Nhạc Tam gia hiện đang trấn thủ Ký Châu mang binh tới tiếp viện cho Nhạc Phiên ở Ung Châu.”



Thạch Mãnh để Nhạc Tam gia đi tiếp viện Nhạc Phiên ư?



Trường Đình nhắm mắt lại và thầm khen nước cờ quá hay. Thạch Khoát đã chết, để Nhạc Tam gia tiếp viện Nhạc Phiên chính là một tín hiệu của Thạch Mãnh rằng mọi người của Nhạc gia ngoài Nhạc Phiên ra đều sẽ không bị liên lụy. Nhạc Tam gia là người tính tình ngay thẳng trung nghĩa lại đi theo Thạch Mãnh hơn mười năm. Thạch Mãnh giao quyền xử trí Nhạc Phiên cho ông ấy là thể hiện sự tin tưởng và ngợi khen với ông ấy, đồng thời cũng muốn thừa dịp này chỉnh đốn binh mã Ung Châu để giải khốn cảnh.



“Thân thể Thánh nhân thế nào rồi?” Dữu hoàng hậu hơi rướn người về phía trước hỏi.



Mông Thác trầm giọng nói, “Thân thể Thánh nhân vẫn an khang.”



Ngày đó ở trên đài cao thân thể Thạch Mãnh đã có dấu hiệu nỏ mạnh hết đà. Lúc này ông ta lại liên tiếp làm việc 6 ngày để quét sạch Kiến Khang, rồi thêm thống khổ vì mất con thì làm sao mà “vẫn an khang” được? Dữu hoàng hậu xưa nay khôn khéo như thế thì làm sao không nghĩ ra đây? Bà ta cười khổ phất tay áo và lại hỏi, “Lão tam bây giờ ở đâu?”



“Vẫn ở trong Chiêu Hòa Điện nghe Thánh nhân ân cần chỉ bảo.” Mông Thác cúi đầu đáp.



Dữu hoàng hậu thở dài một hơi sau đó để Trường Đình và Mông Thác về Kính Viên chỉnh đốn một phen.



Vừa ra khỏi cung Mông Thác lập tức vứt bỏ điệu bộ thường ngày mà tựa đầu bên cạnh Trường Đình rồi nhắm mắt lại. Không qua bao lâu đã có tiếng ngáy vang lên, nàng nhìn thì thấy mệt mỏi khó nén hiện ra trên mặt hắn. Ngũ quan của hắn rõ hơn vì gầy, da cũng đen hơn, tuy hắn nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận sát khí. Nàng vén rèm xe nhìn đường phố chỉnh tề sạch sẽ. Tuy nói biến cố hôm ấy ảnh hưởng tới dân chúng trong nội thành nhưng cuối cùng vẫn coi như thái bình. Đây chính là công lao dọn dẹp của Chiêu Hòa Điện mấy ngày nay. Thậm chí bọn họ còn mở rộng cửa thành, phàm là người có giấy tờ đều có thể vào. Nếu có người cường tráng nguyện ý tham gia tòng quân thì còn được ban cho giấy tờ hộ tịch của Kiến Khang, kèm theo hai lượng bạc, ba bộ áo bông và hai thạch lương thực.



Lệnh này được truyền ra 300 dặm ngoại thành ngoài Kiến Khang, còn có thành Nam Lang bên cạnh và tám thành trấn khác.



Tuy nói loạn thế phải cẩn trọng nhưng theo đà phát triển thì đây cũng coi như thượng sách.



Trường Đình buông màn xe. Lúc trước Phù gia chạy nạn đã đào rỗng quốc khố thế nên lúc Thạch gia vào ở Kiến Khang thì một hạt gạo cũng là vốn riêng bọn họ bỏ ra. Hiện tại phát cho mỗi người tòng quân 2 lượng bạc, ba áo bông và hai thạch lương thực đã đủ rút sạch mấy chục năm tích tụ tiền tài của bọn họ. Lục Trường Anh dẫn đầu quyên mười vạn bạc trắng, những nhà có mặt trên đài cao ngày đó cũng có thái độ, bất kể là sĩ tộc, hàn môn hay võ tướng đều đồng tâm hiệp lực muốn tử chiến đến cùng. Thạch gia gặp biến cố nhưng lại như có được thay đổi tích cực, càng ổn định hơn.



Nhưng có một việc Trường Đình nghĩ thế nào cũng không thông suốt...



“Thôi thị nói có ba vạn người ở ngoài Kiến Khang khiến mọi người khó mà phá được vòng vây trong thời gian ngắn...”



Trong Kính Viên tĩnh mịch và bình an, đợi Mông Thác ngủ đủ ba canh giờ Trường Đình mới bưng bát canh gà tới cho hắn và hỏi câu này. Hắn uống một hơi cạn sạch, trong mắt vẫn tràn đầy tơ máu và lộ vẻ mệt mỏi. Nghe nàng hỏi thế hắn đột nhiên trầm mặc, qua thật lâu mới khàn giọng đáp: “Có người giúp đỡ.”



Mông Thác có vẻ không quá muốn nói về chuyện này. Hắn chuyển ánh mắt qua chỗ khác giống như đang nhớ tới tình cảnh ngày đó, “Ta và a huynh đuổi tới ngoài thành thì đã thấy toàn thi thể, máu chảy thành sông. Phần lớn binh sĩ của Thôi gia và Thạch Mẫn đều đã chết, chỉ còn gần vạn tù binh bị trói lại, miệng nhét giẻ. Nhìn cục diện kia thì hình như có người cố ý để ta và a huynh tới nhận đống tù nhân ấy.”