Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 322: Bức Thoái Vị (Trung)




Lời nói đến tận đây Thôi Thị lập tức cười một tiếng và chậm rãi nói, “Vậy Quân thượng nên nghĩ lại đi thôi. Tiểu thúc Thạch Khoát dũng mãnh kiêu hùng đã tử chiến sa trường 5 ngày trước rồi, mà món nợ này A Mẫn đương nhiên sẽ tìm người Hồ để tính toán.”



Mọi người xôn xao ngạc nhiên!



Trường Đình dựa vào ghế, đầu nhẹ ngửa ra sau, trong lòng như trút được gánh nặng. Cuối cùng cũng nói ra, cái gì nên tới thì tới, sau đó sẽ không còn phải hoảng sợ không chịu nổi nữa.



Nàng thấy Dữu hoàng hậu nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay, Thạch Mãnh thì run một cái, hoàn toàn phải dựa vào ý chí mới chống đỡ nổi. Cả đài cao đều sôi trào, ngay sau đó là trầm mặc vô tận.



Nếu lời này thốt ra từ miệng Thạch Mẫn thì có lẽ bọn họ sẽ không tin bởi vì tên kia vốn không đáng tin. Nhưng Thôi Thị không giống thế, nàng ta vừa nói ra thì đám người đã không thể không tin. Đây là đặt danh vọng mấy trăm năm của Thôi gia để làm tiền cược, không có ai nghĩ Thôi gia sẽ thua. Trường Đình là người nhìn thấy tờ di ngôn của binh lính tham gia trận chiến kia nên nàng đương nhiên biết lời Thôi thị nói không sai.



Tất nhiên nàng cũng hiểu tình thế hiện tại không hề do người định đoạt.



“Ngươi nói cái gì?” Dữu hoàng hậu nhìn về phía Thôi Thị, “Ngươi nói lão nhị chiến tử tại Ung Châu rồi ư? Sao ngươi biết được? Tin tức từ 5 ngày trước vì sao bây giờ mới nói với Quân thượng và bản cung?!” Bà ta nghiêm nghị trừng mắt nói, “Nếu lời ấy là thật thì Thôi thị ngươi đã phạm tội dối trên gạt dưới. Nếu lời ấy là giả thì ngươi phạm vào tội giả truyền quân lệnh, sẽ phải chết! Có ai không?! Mau lôi Thôi thị xuống cho bản cung!”



Dữu hoàng hậu đưa lưng về phía Trường Đình rồi đột nhiên phẩy tay áo một cái, gió thổi qua tay áo tạo ra khí thế hùng hổ.



Bà ta đúng là nhân vật đáng gờm!



“Hôm nay ai dám động đến ta?!” Thôi Thị ngẩng đầu hếch cằm nhìn khắp bốn phía, “Quân lệnh vừa đưa tới vương phủ hôm trước, ta giấu diếm không báo là để tránh không để người khác nhân lúc này tung hỏa mù. Ta toàn tâm toàn ý vì Quân thượng và hoàng hậu, vì giang sơn tốt đẹp này mà suy nghĩ thì ta sai chỗ nào?! Thạch Khoát đã chết nên Quân thượng chỉ còn một hoàng tử đã thành niên là A Mẫn. Sau ngày Quân thượng trăm năm thì A Mẫn chính là con cả, sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa tước vị! Ta là con dâu cả do Thạch gia dùng kiệu tám người nâng để đón vào cửa, A Mẫn kế thừa tước vị thì ta chính là Thôi hoàng hậu của thiên hạ này! Ta muốn xem kẻ nào muốn động đến ta!”



Thôi Thị nói một tràng cực kỳ hùng hồn khiến cấm vệ đang tiến vào lập tức do dự.



Đúng vậy... Nếu lão nhị chết rồi... vậy Thạch Mẫn hẳn sẽ được kế vị không thể nghi ngờ. Nếu hắn đã được chú định sẽ lên ngôi thì sao bọn họ không nhân lúc này thuận nước đẩy thuyền để mưu cầu một chút công lao chứ?



Nói chung mọi người ở đây hơn nửa đều có suy nghĩ này.



Dữu hoàng hậu là một kẻ ghê ghớm thì Thôi Thị cũng chưa chắc đã kém bà ta.



Thôi Thị vừa dứt lời thì không ai dám tiến lên, cả sân đều im lặng, không có ai dám phát ra tiếng động gì. Mọi người đều nín thở ngưng thần, kẻ to gan thì kích động chờ múc được ít canh từ cái nồi đang sôi này, kẻ nhát gan thì hận sao mình lại nhận lời mời tới dự tiệc hôm nay. Bọn họ không muốn xuất hiện ở đây, ngồi trong đài cao này vì thế đến hơi thở cũng cố giấu đi.



Mọi thứ tức thời rơi vào thế bí.



“Bịch” một tiếng, chén trà bị nện xuống đất nhưng vì mặt đất trải thảm nên chén trà xoay một vòng, nước trà văng ra thấm ướt một khoảnh khiến cả cái thảm coi như bị hỏng.



Tất cả mọi người nhìn về phía Trường Đình thì thấy nàng nổi giận hất đổ chén trà xuống đất. Vị Huyện chủ kiêm Mông phu nhân này không thèm để ý tới chén trà và cái thảm bị trà văng tung tóe. Nàng vịn tay nha hoàn bên cạnh rồi chậm rãi đứng dậy, giày thêu vững vàng đạp trên bọt nước không hề tránh né bước tới trước mặt Thôi thị rồi trầm mặc đối diện nàng kia.





Bỗng nhiên thấy Lục Trường Đình giơ tay “Ba” một tiếng hung hăng đánh vào mặt Thôi thị!



Mọi người đều hít vào một hơi!



Có lẽ Thôi Thị không nghĩ tới Trường Đình lại không nói gì đã ra tay vì thế nàng ta trợn mắt hốc mồm!



Trường Đình dùng sức mà đánh, chưa tới một lát mặt Thôi thị đã đỏ lên. Trong lòng nàng thấy rất thống khoái, một tát này nàng đã muốn đánh từ lâu, từ khi nàng biết chính nàng ta đẩy em gái mình xuống xe ngựa.



Bây giờ mặc kệ mọi chuyện thế nào, bất kể sống chết ra sao thì một cái tát này nàng cũng phải đánh đã. Nếu không Lục Trường Đình nàng sẽ thấy không thoải mái.



Trên đài cao chợt có gió thổi màn lụa bay tứ tán, Trường Đình đứng đó đối diện với Thôi thị sau đó nàng khẽ cười nói, “Thôi thị ngươi chẳng qua là nữ nhi của chi thứ, cha mẹ xuất thân chẳng có gì nổi bật, trên gia phả dòng chính có tên ngươi hay không còn phải xem. Coi như ngươi thật sự có mệnh làm hoàng hậu thì cũng không có tư cách ở trước mặt ta cuồng vọng đâu.”




Một cái tát này nàng dùng sức nên tay cũng thấy đau. Nàng nói cực nhanh sau đó ngẩng cao đầu tiếp tục, “Quân thượng và Dữu hoàng hậu đã cứu ta và Trường Ninh, lại luôn có quan hệ tốt với Lục gia vì thế ta đương nhiên kính trọng họ. Còn Thôi gia nhà ngươi hiện tại đến mặt mũi của sĩ tộc cũng chẳng màng. Lúc đầu thì ngươi bỏ qua giao tình trăm năm của hai nhà Lục và Thôi mà đẩy Trường Ninh xuống ngựa giá họa cho Thạch gia, đây là bất nghĩa. Các ngươi hợp mưu giết anh em ruột thị, bức cha thoái vị, đây là bất trung! Đến tột cùng là ngươi bất trung bất nghĩa hay Thôi gia bất trung bất nghĩa thì chẳng ai biết được! Nhưng Thôi gia trăm năm hưng thịnh sao có thể phạm vào tội ác khiến thế nhân lên án chỉ trích thế này?! Nhất định là do Thôi thị ngươi dùng lời mê hoặc người khác, gây sóng gió, quấy nhiễu quốc gia khiến dân chúng khó mà thái bình hưng thịnh!”



Bên ngoài cửa binh lính ngày một nhiều, ẩn ẩn có ý muốn đánh vào!



Trường Đình nắm chặt tay trong tay áo, lòng cảm thấy trống vắng không hề có điểm tựa giống như trở lại đêm đông 8 năm trước. Giặc ở bên ngoài dần cạy khóa muốn xông vào, chúng đốt lửa nói lời bẩn thỉu nhưng nàng không biết quân át chủ bài trong tay mình là gì, cũng không biết mình còn có thể dựa vào cái gì.



Nhưng rõ ràng hiện tại nàng có chồng và anh trai, vì sao vẫn rơi vào hoàn cảnh này?!



Mông Thác chết tiệt! Chờ hắn trở về mà nàng còn sống thì nàng sẽ cào cái mặt già của hắn!



Trường Đình lại trừng Thôi thị một cái, nàng đang chọc giận nàng ta, vì chỉ có dưới cơn thịnh nộ thì con người ta mới đánh mất lý trí, đặc biệt là nữ nhân. Phẫn nộ và đố kị sẽ che mắt một nữ nhân.



Nàng mang thần sắc kiêu căng hừ nhẹ một tiếng, “Dùng binh của cha mình giết anh em ruột mà không biết xấu hổ còn dám bức vua thoái vị. Sĩ tộc vốn có một câu thà cưới thứ nữ dòng chính cũng không cưới đích nữ dòng thứ, quả là không sai. Tầm mắt chỉ có một mẩu, tâm địa còn đen tối, bây giờ ngươi đứng trước mặt ta nói năng bừa bãi nhưng lúc trước đến bàn tiệc của Thôi gia ngươi còn chẳng được ngồi!”



“Đủ rồi!” Thôi Thị vẫn luôn giỏi nhẫn nhịn nhưng không phải cái gì nàng ta cũng nhịn được.



Bất kể là sự vô tâm của trưởng bối trong nhà, hay sự thờ ơ của thân quyến hoặc sự khinh thường như vô tình như cố ý của đám chị em trong nhà nàng ta đều nhịn được! Mệnh nàng ta không tốt, sinh ra trong dòng thứ nên nàng ta cũng nhịn! Bề ngoài nàng ta không xinh đẹp, không xuất chúng, không được người ta để ý thì cũng không có gì! Đến cả việc phải gả cho một kẻ không gia không thế, vô quyền vô mưu như Thạch Mẫn nàng ta cũng không kêu ca! Đã nhẫn nhịn đến vậy rồi nên hiện giờ nàng ta còn phải nhịn cái gì nữa?



Thiên hạ đã sắp nằm trong tay, dựa vào cái gì mà nàng ta còn phải nhịn?



Thôi gia đã chán ghét cuộc sống thanh tao quý khí xa rời thực tế, nhưng bọn họ không giống hai nhà Lục và Tạ. Bọn họ rúc ở một góc an phận mấy trăm năm vì thế không hề có thế lực ở Kiến Khang, cũng không có binh lực. Bọn họ đồng ý với lời cầu thân của Thạch gia để có được những thứ ấy. Nàng ta chỉ là một quân cờ để Thôi gia nhích người, đợi Thạch Mẫn lên ngôi thì thời điểm Thôi gia có thể lộng quyền đã tới. Còn nàng ta chỉ có thể trốn trong Cam Tuyền cung làm một vị Hoàng hậu không có thực quyền!




Thôi Thị siết chặt tay, trên mặt bắt đầu xuất hiện cảm xúc điên cuồng, “Đủ rồi! Cãi nhau thì có ý nghĩa gì?! Bên ngoài có 3000 binh sĩ, tuần thành doanh của Trương Lê đã bị khống chế. Ta biết Lục Trường Đình ngươi đã đưa tin cho kẻ người Hồ kia, nhưng thế thì sao? Ngoài thành còn có ba vạn tướng sĩ trấn thủ, dù Mông Thác và Lục Trường Anh đều mang binh đến thì ngươi cảm thấy mình còn có thể sống mà nhìn thấy bọn họ hả?”



Đây là át chủ bài của Thôi thị sao?



Trường Đình chỉ thấy ngực lạnh toát, nàng không rõ anh và chồng mình có bao nhiêu quân trong tay, binh mã trong tay Thạch Gia cũng cực kỳ phân tán đặt ở Ký Châu, Ung Châu và U Châu, phần ở lại Kiến Khang đương nhiên nhiều nhất nhưng sau khi phân chia tới lui thì còn lại bao nhiêu đâu.



Sắc mặt nàng trắng bệch, đồng thời đám người ngồi trên đài cũng không khá hơn gì. Trong tay chính khách đều nhuốm máu tươi, tất cả triều đại bị thay đổi đều bắt đầu bằng một hồi đẫm máu. Liệu có cách nào giúp bọn họ không trở thành tế phẩm hay không?



Đám con hát trên đài nhìn thấy giằng co thì vội lui ra một bên.



Thạch Mãnh dạo bước đến chính giữa đài và đưa lưng về phía đám người. Ông ta vẫn cao lớn, dù tóc mai đã bạc trắng nhưng vẫn còn khí thế chưa hề suy chuyển. Ông ta vỗ tay cười to, “Lão đại chẳng tinh thông cái gì, văn không mà mưu lược cũng không, vì thế lão tử mới nghĩ tới việc cưới cho hắn một vị phu nhân có tài.” Dù ông ta vỗ tay cười nhưng Trường Đình lại vẫn thấy bi thương. Nàng nghe thấy ông ta nói, “Đây vốn là chuyện của Thạch gia, hôm nay khiến các vị liên lụy ta quả thực hổ thẹn. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thạch mỗ từ trước đến nay nói một là một, ta cam đoan với mọi người hôm nay dù ta chết ở đây cũng sẽ đảm bảo mọi người có thể rời khỏi!”



Thạch Mãnh sẽ không thỏa hiệp!



Thạch Mẫn cao giọng nói, “Phụ thân! Ngài cần gì phải thế!”



“Lão Tử không có đứa con trai như ngươi!” Thạch Mãnh cao giọng thét, lưng thẳng tắp, “Người đâu! Mau bắt tên nghịch tử này, kẻ nào bắt được quả nhân sẽ thưởng cho hắn chức Thiên Hộ Hầu!”



“Hôm nay ai dám bước lên trước thì ngày sau bản cung sẽ róc thịt cả nhà hắn!” Thôi thịt thét lên như dao nhọn, “Phụ thân, ngài đừng u mê không tỉnh như thế! Ta và A Mẫn đâu có muốn mạng của ngài và mẫu thân! Ngài kiến thức rộng rãi, đương nhiên sẽ biết rất nhiều non sông tươi đẹp đều bị chôn vùi trong nội đấu! Hiện tại chúng ta có Phù Kê nhìn chằm chằm, ngoài biên cương có người Hồ đang như hổ rình mồi...”



“Câm miệng ngay!” Thạch Mãnh xoay người đánh gãy lời Thôi thị nói, ánh mắt âm u, “Mẹ nó, cùng lắm thì chết. Lão tử không chết bởi người ngoài mà chết trong tay con mình, đúng là châm chọc!”



Thạch Mẫn còn muốn mở miệng lại bị Thôi thị ngăn lại. Nàng ta liếc một cái thế là có tỳ nữ phía sau cầm một cái ống, phía sau đài cao lập tức có khói bốc lên.




Thôi thị đảo qua một vòng và cười cười ôn hòa nói, “Vừa rồi ta cũng nói rồi, trong ngoài thành đều có tướng sĩ vây quanh. Các vị ngồi đây đều là xương sống của triều ta, A Mẫn kế vị còn phải trông cậy vào các vị phụ tá. Hành động hôm nay chỉ là bất đắc dĩ, mong các vị rộng lòng tha thứ.” Ánh mắt nàng ta đảo qua Vương thái phu nhân, “Các vị đang ngồi ở đây đa số là võ tướng nhưng nam nhân nào phía sau cũng có mẹ già và con thơ. Quân thượng có thể đảm bảo cho các ngươi còn sống mà đi ra, còn hạng nữ lưu như ta dù vô đức vô năng nhưng vẫn có thể đảm bảo một nhà già trẻ các ngươi có thể sống an ổn.”



Lời này vừa nói ra thì mọi người ở đó lại sôi trào!



Sắc mặt Vương Thái phu nhân nghiêm trọng, Thạch Tuyên thì nước mắt lã chã tựa bên người Trường Đình, nắm chặt góc áo nàng mà thấp giọng nức nở. Trường Đình ôm lấy con bé, bình tĩnh nhìn Thôi thị, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển mà nghĩ. Nàng tin tưởng Mông Thác và anh nàng nhận được tin sẽ nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy về nhưng không biết có đủ thời gian hay không. Mông Thác và Lục Trường Anh chỉ có chừng 3 vạn binh, không ít hơn kẻ địch nhưng hai phe vừa giao chiến thì cũng là đả thương địch thủ một ngàn, tự thương tám trăm. Dù có xông ra khỏi vòng vây đuổi được tới Kiến Khang bọn họ cũng không còn nhiều người.



Thậm chí nàng có thể khẳng định nhất định binh chặn đánh Mông Thác và Lục Trường Anh ở ngoài thành là tinh binh của Thôi gia.



Lúc này cần kéo dài thời gian đến khi Mông Thác và Lục Trường Anh trở về. Chỉ cần bọn họ trở về thì Trương Lê có thể động, và sự tình sẽ ngã ngũ.




Diện thánh là không thể mang đao kiếm, vì thế bất kể cấm vệ hay đại thần cùng Thạch Mãnh tới đây đều không mang binh khí. Trên này vốn có mấy nam tử cường tráng nghĩ không có đao cũng có quyền cước chống đỡ một chút nhưng nghe Thôi thị nói thế thì bọn họ hoàn toàn bó tay. Nếu gia quyến bị khống chế thì dù bọn họ có thắng ở đây cũng sẽ mất hết, vậy thì có ý nghĩa gì!



Cửa nội cung mở ra két một tiếng khiến lòng người hoảng sợ.



Thôi thị rất hài lòng với cục diện và cười cười vỗ tay hai cái. Lập tức có năm binh sĩ đeo đao chạy lên đài cao trói cấm vệ ở đó lại. Thôi thị dùng ngón tay thon dài trắng nõn chỉ về phía Trường Đình và nói, “Cũng trói cả nàng ta nữa.”



Binh sĩ hai mặt nhìn nhau, Dữu hoàng hậu thì che trước người Trường Đình. Bà ta còn chưa hết đau thương khi nghe tin Thạch Khoát bỏ mình vì thế hốc mắt đỏ bừng nói, “Ngươi thật sự cho rằng Lục Trường Anh và Mông Thác sẽ không trở về sao?”



Thôi thị nhẹ giọng cười, động tác hé môi cực tao nhã, “Ta không hy vọng bọn họ trở về, nhưng nếu bọn họ trở về thì ta có nàng kia trong tay hẳn cũng có được lợi thế.”



Dữu hoàng hậu đang run, binh sĩ càng ngày càng gần Trường Đình. Thạch Tuyên tựa trong ngực nàng lớn tiếng khóc. Dưới đài đã có mùi máu tươi truyền lên, Thạch Mẫn dẫn đầu đám cấm vệ đi theo hắn đấu với những người nguyện trung với Thạch Mãnh. Mùi máu tươi mới lan trong gió lạnh thấu xương. Đài cao bị binh lính chiếm, con hát đổ vào sau cánh gà, máu chảy đầy đất, cấm quân trong nội cung thì vẫn dựa vào nơi hiểm yếu để chống trả.



Tiếng đánh giết càng ngày càng rõ, cho dù Dữu hoàng hậu ngăn cản trước mặt Trường Đình nhưng binh sĩ kia vẫn chuẩn xác duỗi tay túm được nàng. Trường Đình đẩy Thạch Tuyên đến chỗ Dữu hoàng hậu, tay vói vào trong tay áo rút chủy thủ Mông Thác đưa cho nàng ra. Nếu sự tình đi tới bước không thể vãn hồi thì nàng cũng quyết không kéo chân sau của bọn họ.



Thiên hạ không thể rơi vào tay một kẻ ngu như Thạch Mẫn được, cũng không thể rơi vào tay một phụ nhân dã tâm như Thôi thị.



Giặc ngoại xâm còn chưa tiêu diệt, quốc chưa thái và dân chưa an. Nàng không thể trở thành vướng víu cho Mông Thác và anh trai.



Binh sĩ nắm lấy cánh tay Trường Đình, cũng không dám dùng sức mà chỉ nhẹ nói câu, “Làm phiền Mông phu nhân đừng giãy dụa.”



Trường Đình nhìn hắn thì thấy kẻ này chừng 23, 24 tuổi, trên người mặc khôi giáp của Cấm vệ quân màu xám đậm, trên đó có rỉ sét chứng tỏ không còn mới nữa và kẻ này cũng không phải tân binh.



Trường Đình cười cười nói, “Cấm Vệ quân là ngàn chọn vạn tuyển trong các quân doanh, từ xưa tới giờ đều là tâm phúc của hoàng đế. Quân thượng đặt các ngươi bên cạnh mình không phải để các ngươi đâm ông ấy một đao.”



Binh sĩ kia cũng cười nói, “Là người thì sẽ có chí riêng, đây là việc bình thường.” Sau đó hắn nịnh hót nói cho mọi người nghe, “Huống chi, vi thần cũng trung thành với Quân thượng cơ mà, còn là vị đế vương được mệnh trời định sẵn.”



Hắn nói lời này Thôi thị nghe thấy thì không có phản ứng gì nổi bật nhưng Thạch Mẫn lại rất vui mà vung tay lên nói, “Nói hay, thưởng cho ngươi một chức hầu tước!”



Binh sĩ lập tức khom lưng uốn gối tạ ơn.



Tên này đúng là trò hề, nhưng hiện tại cả Kiến Khang cũng thành trò hề rồi.



Trường Đình ngửa đầu nhắm mắt, bộ dáng này thật con mẹ nó khó coi.