Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 316: Tin Tử Trận




Trường Đình thua chị kém em, trải qua một đêm trằn trọc, ừ... nói như thế nào đây...



Nàng nhìn bát cháo gạo trắng trên bàn thì không nhịn được chép miệng, cảm giác thua chị kém em kia lập tức biến mất không còn bóng dáng. Cũng rất tốt, Tạ gia a tỷ làm việc ngay ngắn rõ ràng lại nội ngoại đều giỏi, ừ... con người... Ai cũng có sở trường riêng... Nàng ngược lại không thể giống nàng kia lấy chồng làm trời nhưng nếu để Mông Thác coi nàng là trời thì, khụ khụ khụ, cái này không phải cũng là một cách tốt khiến cuộc sống vợ chồng hòa thuận ư...



Được Mông Thác dỗ dành thế là Trường Đình nghiêm túc nghĩ nghĩ. Nói thật, so sánh với Tạ gia a tỷ ngay ngắn rõ ràng thì nàng ao ước có được cái bụng nhô ra như Tạ Chi Dung hơn...



Nàng cúi đầu cầm muỗng nhỏ hờ hững múc múc, cháo loãng sền seẹt, bên trong không bỏ thêm gì, chỉ ăn kèm với măng nhưng mùi thơm ngát, lại giòn ngọt ăn rất hợp.



Trường Đình than thở, chuyện này có gấp cũng không được, phải có duyên.



Nàng còn không ăn hết một bát cháo thì Mông Thác đã đi vào từ bên ngoài, cả người đầy mồ hôi. Trời lạnh nhưng cả người hắn nóng như cầu lửa, trên đầu còn bốc khói, vừa vào đã dạng chân uống bát cháo mới nhớ ra phải nói với nàng, “... Mấy ngày nữa khả năng ta đều ở quân doanh không về nhà, nàng và A Ninh, Ngọc Nương có thể qua chỗ ca ca ở mấy ngày cũng được.” Nghĩ nghĩ hắn cảm thấy không thỏa đáng lắm, “Thôi đi, nếu không nàng nhìn thấy tẩu tử lại kích động, hôm qua vừa về nàng đã dọa ta sợ mất mật.” Hắn nghĩ nghĩ và lại thì thầm như đang nói chuyện với mình, “... Tiến cung cũng không an toàn.” Cuối cùng hắn thở dài, “Hay là vẫn ở nhà đi, ta để Dương phó tướng lại, rồi phong tỏa đầu hẻm, trong này cũng chỉ có nhà chúng ta và nhà ca ca, canh một con dê hay một đàn dê cũng là canh...”



Trường Đình lại múc một thìa cháo và nhíu mày hỏi hắn: “Có việc gì thế?”



“Không có gì.” Mông Thác châm chước câu chữ và nói, “Chỉ là bây giờ tình thế rối bời, Nhị ca xuất binh ta sợ Kiến Khang nội loạn sẽ có kẻ lấy thân quyến ra uy hiếp, bức bách trọng thần phải cúi đầu.”



Đây rõ ràng là sợ Thạch Mẫn mượn cơ hội sinh sự.



Trường Đình nhẹ gật đầu, “Những ngày chàng không ở đây ta sẽ quản thúc mọi người trong Kính Viên không để người khác túm được cái đuôi.” Trường Đình nghiêm trang hẳn lên sau đó nhẹ giọng hỏi, “Chàng... đi đón 3000 người của Lục gia để lại lúc trước ư?”



Mông Thác hơi giật mình, “Anh nàng bảo không nói cho nàng cơ mà...” Lời nói đến một nửa hắn mới nhớ ra hôm qua nàng tới Lục trạch gặp Tạ thị thế là cười gật đầu, “Ừ, còn phải dọn dẹp một chút.”



Trường Đình gật gật đầu rồi múc cháo cho vào miệng, lúc này cháo lại chẳng có mùi vị gì. Nàng chỉ “A” một tiếng, “Vậy chàng cẩn thận một chút, nếu ban đêm không trở lại thì để gã sai vặt tới báo cho ta một tin.”



Mông Thác đồng ý, sau đó đi ra sau bình phong đổi áp giáp, vừa đổi vừa nói, “Chờ xong việc này ta sẽ dẫn nàng tới bờ sông Hoài đi chơi một chút.” Mông Thác nhanh nhẹn, ra khỏi bình phong hắn lập tức cầm đồ trên bàn và bước ra ngoài. Đi được một nửa hắn mới giống như nhớ ra cái gì mà liếc mắt nói, “Hôm qua ta gặp ca ca nàng, Trường Anh a huynh hỏi ta hai câu về hôn sự của Ngọc Nương. Lúc nói nàng ấy không đính thân với Nhạc gia mà đính thân với Vương gia thì sắc mặt a huynh có vẻ là lạ.”





Trường Đình vô ý thức nhíu mày sau đó vỗ trán một cái, “Ta quên không nói với ca ca về việc này, chàng đừng lo, ta sẽ tìm cơ hội nói với huynh ấy, còn phải chuẩn bị đồ cưới cho Ngọc Nương.”



Mông Thác nhẹ “A” một tiếng và dặn, “Vậy nàng phải nhớ kỹ đó”, giọng hắn vừa rơi xuống thì người đã đi xa.



Lúc trời tối mịt quả nhiên có gã sai vặt về báo. Liên tiếp 5 ngày sau đó đều có gã sai vặt về báo, cùng với đó còn có tin thắng trận ở Ung Châu.



Tiền tuyến liên tiếp báo tin chiến thắng, đầu tiên là Thạch Khoát bắt sống một mãnh tướng của người Hồ, sau đó lại bắt 3000 tù binh người Hồ. Chiến sự này dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều. Thạch Khoát gửi thư về nói rằng trong mấy trận chiến ấy Nhạc Phiên giành được rất nhiều công lớn. Mông Thác là thân tín của Thạch Khoát nên đương nhiên thấy đây là tin vui nhưng Kính Viên nhận được thư lại không nghĩ thế. Kính Viên không nhận được đầy đủ thư mà chỉ nhận mấy phần thư được nội cung sao chép chọn lọc. Đây là bản sao của chỉ dụ do Thánh nhân cũng chính là Thạch Mãnh đưa ra, ý khích lệ triều cương, thể hiện binh lực hùng tráng của triều đình.




Một triều đình mới lập ra thì thứ kiêng kỵ nhất chính là phê bình và chỉ ra chỗ sai, nó cần phải có vinh dự và lực lượng cường đại tuyệt đối.



Trường Đình đọc thư mấy lần và phát hiện Thạch Khoát đánh giá Nhạc Phiên khá cao. Trong chiến dịch Ung Châu hắn mang binh ra ngoài đánh giặc còn Nhạc Phiên ở trong thành phụ trách công tác trấn thủ, cộng thêm bảo vệ lương thảo và hậu cần. Lần này hắn làm việc ngăn nắp, giúp Thạch Khoát an tâm và bớt rất nhiều lo lắng.



“Lần này A Phiên đúng là rất đáng tin cậy.”



Trường Đình đưa thư cho Chân Định xem. Một nhà họ trong lúc rảnh rỗi phải giúp Ngọc Nương thêu đồ cưới, lại mời sư phụ đến dạy bảo A Ninh việc nữ công, ừ... Coi như huấn luyện trước khi gả chồng. Vì thế sau khi nghĩ ngợi nàng đi qua Lục trạch cùng Chân Định Đại trưởng công chúa nói chuyện, thuận tiện gặp vợ của Lục Thập Thất.



Nhưng đúng là không gặp còn hơn vì vợ của Trọng Đại cũng to bụng, cái này khiến áp lực của nàng thật lớn...



Tạ Chi Dung rót một chén trà nhỏ cho Chân Định Đại trưởng công chúa. Lão nhân gia ngủ trưa dậy còn chưa tỉnh táo, bà ta nhận lấy thư Trường Đình đưa và để xa và nheo mắt nhìn. Đọc trong chốc lát bà ta lại lắc đầu ôi ôi hai tiếng, “Già rồi, không nhìn được, chữ cứ quấn vào nhau, chẳng nhìn thấy cái gì.”



Trường Đình ngồi bên cạnh híp mắt cười, Tạ Chi Dung thì ưỡn bụng đi tới cầm lấy thư và đọc nhanh như gió sau đó mỉm cười nhẹ giọng nói, “Nhạc Phiên đã trưởng thành, có thể một mình gánh vác một phương, thành cánh tay phải của Thạch Nhị gia.” Nói xong nàng ta đặt thư xuống bàn và hé miệng nói, “Chờ đánh xong trận này Nhạc gia hẳn sẽ phát triển rất tốt, chỉ tiếc hắn lại phải cưới Thạch Uyển.”



Chân Định híp mắt “A” một tiếng, trên mặt dù có nếp nhăn nhưng lại chẳng hề có yếu ớt của tuổi già, chỉ có thong dong lắng đọng qua năm tháng, so với trước kia hoàn toàn không có gì không giống nhau. Nhưng nếu tinh tế quan sát thì vẫn có thể thấy khóe miệng bà ta hơi cứng lại khi nghe Tạ Chi Dung nói.




“Thạch Uyển? Cháu của Thạch Mãnh ấy hả? Cái kẻ gài bẫy A Ninh hả?”



“Nàng ta cũng không tính là chủ mưu.” Trường Đình nói một cách khách quan, “Cùng lắm thì nàng ta chỉ là một kẻ tòng phạm thôi.”



Chân Định Đại trưởng công chúa dần thu lại nụ cười, giọng cũng trầm theo, “Ta tưởng ngươi muốn gả Ngọc Nương cho Nhạc Phiên?”



“Đã từng.” Trường Đình theo sát mà trả lời, “Chỉ là hai người họ có duyên không phận, đành phải tự tìm lương duyên của mình.”



Chân Định đã chẳng còn ý cười, Tạ Chi Dung nhạy bén phát hiện và cúi người nhẹ giọng thăm dò, “Lão tổ tông cảm thấy chỗ nào không đúng ư?”



Thạch Mãnh thượng vị nhưng chưa từng trấn an tôn thất Phù gia, vì thế người trong phủ đều gọi Chân Định là lão tổ tông, tránh danh hiệu “Đại trưởng công chúa”.



Chân Định trầm mặc một lát rồi lắc đầu liếc bên cạnh hỏi Trường Đình, “Anh ngươi và Mông Thác đều đi đâu rồi?”



“Mông Thác đi ngoài thành điểm binh điểm tướng.” Trường Đình chỉ biết Mông Thác đi đâu nên nhìn về phía Tạ Chi Dung và nàng kia cũng tiếp lời, “A Anh cũng đi ngoài thành dàn xếp Lục gia quân...”




Tạ Chi Dung vừa dứt lời thì Trường Đình đã theo bản năng cảm thấy không đúng, cả người giật mình.



Lục Trường Anh là văn nhân nhã sĩ, dù thời thế tạo nên con người nhưng hắn vẫn không thích tới quân doanh cho lắm. Hắn không thích làm bạn với “binh lính”, đây là thói quen từ nhỏ, cũng không phải hắn xem thường ai. Vì thế mọi việc trong quân đều có tiểu Tần tướng quân nhọc lòng, đối ngoại thì dĩ nhiên là do em rể hắn ra mặt điều đình… Nhưng chuyện cho tới bây giờ lại thành Mông Thác đi quân doanh trấn thủ, Lục Trường Anh cũng đi quân doanh. Cả anh vợ và em rể đều giống như bày sẵn trận địa, chuyện này bình thường cũng không có gì nhưng đặt ở trên người Lục Trường Anh và Mông Thác thì Trường Đình lại ngửi được chút không đúng.



Chuyện này không ổn.



Tin chiến thắng ở Ung Châu lại tiếp tiếp báo về, đám lính Lục Trường Anh cài trong Thạch gia mấy năm trước đột nhiên xuất hiện, Mông Thác và Lục Trường Anh không hẹn mà cùng... Trường Đình nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Mấy kẻ này căn bản đã hẹn nhau hành động rồi!




Hai kẻ này đúng là thú vị, giấu cả vợ mình, không nói gì là muốn làm sao? Làm phản hả?!



“Đã xảy ra chuyện gì...” Chân Định cảm thấy cực kỳ không thích hợp, nhưng bà ta bình tĩnh nghĩ lại thì không biết chỗ nào không đúng. Chiến sự phía trước không hề căng thẳng, chí ít là dấu vết lộ ra bên ngoài đều nói thế. Nếu đã vậy thì chỉ có nội thành xảy ra chuyện thôi.



“Lão tổ tông đừng nghĩ nhiều sẽ hại thân.” Tạ Chi Dung ôn nhu nói rồi ngước mắt nhìn về phía Trường Đình. Trường Đình như nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng ta và nghe nàng ấy nói tiếp, “Ngài nên dùng trà sâm rồi đúng không? Trương lang trung dặn dò ngài mỗi ngày đều phải dùng một chén trà sâm đó. Ngài phải nhớ kỹ, phải chăm sóc thân thể thật tốt, Lục gia còn chờ ngài trăm tuổi tổ chức yến tiệc thật lớn.”



Tạ Chi Dung vừa nói vừa quay người ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn biết ý nên kéo màn cửa sổ xuống một nửa, lại đốt đàn hương tỏa khói lượn lờ. Chân Định bị nàng ta chuyển đề tài thì khẽ nghiêng người ra sau, nhắm mắt lại. Bà ta cảm thấy hơi mệt, tay đặt lên bụng than một hơi và nghĩ nghĩ. Lúc này bà ta hơi mở mắt, lộ ra nếp nhăn trên mặt rõ rệt, vốn định phất tay nhưng duỗi được một nửa lại giống như không có sức lực nói, “Đi đi, các ngươi đều là phu nhân chưởng quản trong nhà, nam nhân ở bên ngoài dùng mệnh đổi tiền đồ, nữ nhân cũng không nên cản trở. Nam nhân không nói thật là có lý do của hắn, giận cũng tốt, tức cũng tốt, nhưng đều phải kìm nén. Chờ mọi việc kết thúc lại tức cũng được, còn bây giờ đều phải gánh vác cho ta.”



Trường Đình càng nghe càng kinh hãi, đợi ra khỏi cửa nàng đỡ Tạ Chi Dung cùng đi một lát mới nhẹ giọng nói, “Nếu như... Thạch Mẫn muốn bức thoái vị mà Mông Thác cũng ra ngoài, ca ca cũng ra ngoài, vậy nội thành này chẳng phải rất nguy hiểm ư?”



“Nếu như Mông Thác không ra khỏi thành thì Thạch Mẫn có dám hành động không?” Ra ngoài rồi nên Tạ Chi Dung cũng lên tiếng lo lắng, “Hai kẻ này...” Có lẽ nghĩ tới lời Chân Định Đại trưởng công chúa vừa nói thế là nàng ta lại nhịn nhịn rồi mở miệng, “Thực sự là có vấn đề, chờ bọn họ trở về phải nói một trận mới được.”



Chậc chậc chậc, Tạ Chi Dung tức giận nhưng nói chuyện vẫn ôn hòa thế này.



Trường Đình nắm chặt tay nàng ta và nói, “Ca ca và A Thác đều không phải người liều lĩnh, bọn họ nhất định có sách lược vẹn toàn, hoặc...” Trường Đình đột nhiên nảy ra một ý, “Hoặc bọn họ chỉ đang chờ thời cơ, mà trước khi đó thì chẳng ai có thể nói chắc điều gì.”



Mà thời cơ Lục Trường Anh chờ đợi lập tức rõ ràng khi trời chạng vạng.



“Nhị Lang quân... đã chết trận!”



Trương Lê nửa quỳ trong chính đường của Kính Viên mà vùi đầu báo tang.