Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 314: Trường Anh




Trường Đình vội vàng tiến lên đỡ lấy Tạ Chi Dung, chắc vì thần sắc nàng quá vui vẻ hoặc vì động tác nàng dù do dự vẫn lộ ra khẩn trương thế nên Tạ Chi Dung lập tức bật cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng và hạ giọng nói, “... Lần đầu tiên thấy muội khẩn trương như vậy... Ta thua ca ca muội 10 lượng rồi...”



Có lẽ cuộc sống quá trôi chảy nên khí sắc của Tạ Chi Dung vô cùng tốt, châu tròn ngọc sáng, rất quý khí. Đôi mắt nàng ta sáng lấp lánh xoay chuyển sau đó xán lại gần Trường Đình và giải thích, “... Trước đó ta đã đánh cược với ca ca muội, nếu muội bị dọa nói không nên lời và do dự thì chàng thắng... Ta thì cảm thấy muội luôn là người ổn trọng, sẽ không như thế.”



Hai người này!



Trường Đình hé miệng cười sau đó cũng thấp giọng nói, “Ca ca không đứng đắn mà tẩu tẩu cũng theo huynh ấy, đây là muốn dạy hư cháu của A Kiều sao?!”



Trường Đình vừa mới nói xong đã có con tuấn mã chạy tới. Lúc đến gần người cưỡi ngựa lập tức kéo dây cương khiến con ngựa hí vang và dừng lại. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Trường Đình hơi ngửa đầu lại chỉ cảm thấy giống như đã qua mấy đời. Trên thực tế mới có 2,3 năm nhưng thế sự đổi dời quá nhiều!



“Ca ca!” Trường Đình đứng bên cạnh Tạ Chi Dung cười gọi.



Mông Thác tiến lên hành lễ và gọi, “Huynh trưởng, một đường này có bình an không?”



Lục Trường Anh hơi nghiêng người về trước vừa vặn tránh được ánh đèn lồng chiếu lên mặt mình. Dung mạo hắn anh tuấn, tuổi dần lớn nên khí chất và ngũ quan đều chín chắn hơn nhiều. Hắn cũng mang theo thong dong bình tĩnh của người chuyên bày mưu lập kế. Trong mắt hắn có ánh đèn lồng, thoáng nhìn xuống thì thấy hai đứa em gái.



Những năm này Mông Thác không để Trường Đình phải nhọc lòng cái gì nên nàng dần mang theo hơi thở của phụ nhân trong nội viện, coi như bù đắp lại những khổ sở lúc trước. Cả người nàng trở nên nhẹ nhàng, lúc đứng ở kia giống một nhành ngọc lan không tranh đua với bên ngoài. Tiểu Trường Ninh thì vẫn hồn nhiên, vóc dáng giống Phù thị, không quá cao nhưng nhỏ nhắn xinh xắn, lúc đứng bên cạnh Trường Đình quả là con búp bên nhỏ.



Cuối cùng hắn mới liếc nhìn Mông Thác.



Còn đứa em rể này ư... Tàm tạm.



Chuyện xưa kể rằng cha vợ thường phải mất một năm mới chấp nhận con rể. Lục Trường Anh cũng cảm thán nghĩ hình như mình phải mất lâu hơn người khác. Sao đã 2,3 năm rồi mà khi hắn nhìn thấy Mông Thác vẫn không tự chủ được mà nghiêm mặt muốn dạy dỗ...



Lục Trường Anh khẽ động rồi nghiêng người xuống ngựa giao nó cho Tần Đổ đứng bên cạnh. Ánh mắt hắn cười nhìn Trường Đình và Trường Ninh, giọng điệu ôn hòa, “Tất nhiên là bình an, nhờ phúc của Nhị Lang quân nên từ lúc qua Ký Châu đã có binh sĩ đi theo. Chỉ tiếc thời gian không khéo, nghe nói Nhị lang quân vừa mới rời Kiến Khang sao?”



Mông Thác bước tới đưa tay muốn lấy dây cương ngựa trong tay Tần Đổ để tự mình dắt. Ai biết Tần Đổ lại ngây ra, không phản ứng kịp thế là hắn vỗ lưng thiếu niên lang sau đó tiến đến bên cạnh Lục Trường Anh mà nói chuyện, “Trước khi đi Nhị ca có hỏi thăm huynh trưởng, nghe nói huynh tới lúc chạng vạng thì huynh ấy cũng thở ngắn than dài.”



Tần Đổ lúc này rốt cuộc cũng hiểu ra và Mông Thác thành công dắt được ngựa cho anh vợ. Hắn cảm thấy vui vẻ, miệng vẫn gọi huynh trưởng, người thì nghiêng qua một chút để nhường đường, “... Ngài vào phủ nghỉ ngơi chút, tình thế trong thành hiện tại không tốt lắm, bên ngoài nhiều người phức tạp.”




Lục Trường Anh quay đầu lại nhíu mày nhìn quanh bốn phía. Bên ngoài hẻm người đến người đi, bá tánh bình dân tấp nập đi qua, theo sau chính là tướng sĩ võ trang đầy đủ, đầu đội mũ giáp. Hắn khẽ hếch cằm nhẹ giọng “Ừ” một tiếng sau đó phất tay áo đi trước. Mông Thác đi theo phía sau khẽ thở một hơi và quay đầu gật gật với Trường Đình. Nàng không nhịn được cười, cái tên ngu xuẩn này sợ là còn khẩn trương hơn lên chiến trường!



Chính đường của Kính Viên cực kỳ thanh nhã, bên trên bàn trà có một bình hoa hai tai cao cổ, bên trong là 18 đóa hoa đại học sĩ to bằng miệng bát, chính sảnh sáng sủa, hai hàng đèn lồng treo cao.



Mông Thác mời Lục Trường Anh ngồi ghế trên, sau khi hai người ngồi xuống thì mọi người lục tục ngồi xuống bàn tròn. Đồ ăn là đồ Kiến Khang, Trường Đình giúp Mông Thác và Lục Trường Anh rót hai chén rượu rồi cười nói, “... Ta gọi món cá dấm từ Lão Nhạc Tường, thế đạo này thay đổi liên miên, nhưng khẩu vị của nơi ấy lại vẫn như trước, đúng là khó có được.”



Lục Trường Anh có vẻ hơi kinh ngạc và vui vẻ hỏi, “Lão đầu bếp của nơi ấy vẫn nấu ư?”



“Không, hiện tại là con ông ta nấu.” Trường Đình cười cười đáp.



Lục Trường Anh theo thói quen khẽ nghiêng người về phía sau, hai tay đan nhau vuốt ve nhẫn ban chỉ bằng ngọc. Trường Đình vừa mới nói xong hắn đã cười khẽ nói tiếp, “Cha già thì con lên nối nghiệp, đây chính là đạo lý của thế đạo này.”



Hắn nói lời này là có ý sâu xa.




Trường Đình vô thức liếc nhìn Thạch Sấm một cái, ai biết tên thiếu niên lỗ mãng kia lại đang cúi đầu ăn canh. Lục Trường Anh xưa nay không nói lời vô dụng, hắn nhẹ giọng than thở một câu thế này đương nhiên là có mục đích của hắn. Thạch Gia bây giờ quả thực đang trong hoàn cảnh ấy, Thạch Mãnh không còn trẻ, từ khi chuyển nhà tới Kiến Khang mọi sự vụ lớn nhỏ trong thành đều do hai đứa con trai hoàn thành. Giống như vị kiêu hùng nửa đời quát tháo phong vân kia vừa vào Kiến Khang đã già đi. Mà sư tử cha vừa già thì sư tử con sẽ lên kế vị, giống như vị sư phụ của Lão Nhạc Tường. Nhưng Thạch gia phiền toái ở chỗ bọn họ có tới ba đứa con trai trưởng thành, người nào cũng cường tráng như trâu, lại khôn khéo như sói, và đều nhìn chằm chằm như hổ. Bọn họ chỉ muốn tranh thủ cắn cổ một con khác khiến kẻ đó mất mạng.



Trường Đình lại cười và rót thêm rượu, Mông Thác thì giật giật khóe miệng cười cười nhẹ giọng vào hùa với anh vợ, “Đây đương nhiên là đại đạo.”



Trong đại sảnh nhiều người nhiều miệng, tất nhiên sẽ không tiếp tục đề tài này. Lục Trường Anh nói chuyện kín kẽ, Mông Thác dốc lòng phụ họa, Trường Đình thì buông lỏng. Một bữa cơm này chủ và khách đều ăn đến vui vẻ, sau bữa cơm lại hàn huyên sau đó ai đi đường nấy. Mông Thác cùng Lục Trường Anh vào trong thư phòng thưởng trà, Trường Đình tiếp khách, Ngọc Nương mang A Ninh về phòng nghỉ ngơi. Vì trời đã muộn nên Thạch Sấm ở lại Kính Viên nghỉ tạm.



“Đinh linh” một tiếng, màn trúc bị Mông Thác vén lên, Lục Trường Anh đi phía sau lại hơi chậm chạp. Trường Đình không nhịn được nhíu mày lo lắng, “Ca ca, đầu gối vẫn đau ư?”



Lục Trường Anh gật gật đầu, “Thời tiết thay đổi thì đi đứng sẽ khó chịu.” Hắn không muốn dây dưa chuyện này nên lời lại xoay qua nói thẳng tới tranh đấu trong Thạch gia, “... A Thác hiện giờ đã rõ ràng đứng về phía Thạch Khoát sao?”



Mông Thác sững sờ, “Từ nhỏ ta đã thân với Nhị ca, coi như ta có hai lòng thì chỉ sợ người khác cũng không tin.”



Trường Đình yên tĩnh ngồi bên cạnh Mông Thác.




Lục Trường Anh vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi việc này, nói vậy chuyện thiên hạ loạn lạc không phải chuyện cấp bách với hắn, mà chuyện quan trọng hơn chính là tranh đấu của anh em họ Thạch ư?



Mông Thác nói xong câu này thì bên trong phòng yên lặng một lúc lâu. Lát sau mới nghe Lục Trường Anh trầm giọng nói, “Tất nhiên phải chọn phe, kẻ nghĩ mọi việc đều thuận lợi trong thế đạo này sẽ không có quả ngon để ăn —— hoặc là gió tây áp đảo gió đông, hoặc là gió đông thổi bạt gió tây, hoặc là lên như diều gặp gió, hoặc là…” Lục Trường Anh vung tay rũ thẳng tay áo, sắc mặt ôn hòa nhìn về phía Mông Thác như nhìn anh em nhà mình và tiếp tục nói, “Nhưng hiện tại ngươi dựa vào cái gì mà đứng vững. Quân công ư? Tình cảm từ thủa hàn vi sao? A Thác, ngươi đã nghĩ kỹ xem mình muốn làm gì chưa? Một khi chọn rồi thì ngươi, con cháu của ngươi và hương hỏa trăm năm sau đều sẽ vì đó mà được định ra.”



Trường Đình hếch cằm, lời này Trương Lê từng nói với nàng nhưng không rõ ràng như Lục Trường Anh.



Nếu muốn lấy quân công lập gia thì một khi Thạch Khoát thượng vị sợ là vừa đề bạt sẽ vừa kiêng kỵ Mông Thác công cao lấn chủ. Tình cảm thủa hàn vi cũng là một lá bài tốt nhưng đâu có đánh được mấy lần. Mông Thác nhất định phải tìm cho mình một địa vị thích hợp, là thần tử thuần túy hay là cô thần hay lương tướng? Thậm chí hắn có thể là nịnh thần, hoặc đại tướng quân công cao lấn chủ. Nhưng hắn cần định ra một con đường trước khi Thạch Khoát kịp phản ứng, nếu không tới lúc đó Thạch Khoát muốn hắn đi đâu hắn nhất định phải theo đó —— đây là tự do lớn nhất mà một kẻ làm thần tử có được.



Trường Đình nhíu mày lại đột ngột nghe Lục Trường Anh chậm lại, giọng nhẹ hơn, “Thậm chí, các ngươi có từng nghĩ nếu người thượng vị không phải Thạch Khoát mà là Thạch Mẫn thì các ngươi sẽ làm gì chưa? Dù Thạch Mãnh không còn cường tráng nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo. Nếu ông ta sống tới tuổi cổ lai hi, tuổi già hỗn độn thiên vị con trưởng thì các ngươi phải làm sao?”



Trường Đình nhíu chặt mày, mắt nhìn Mông Thác. Tương lai thái bình của bọn họ sao ở trong miệng Lục Trường Anh lại... lại... mong manh đến vậy.



Đến tột cùng là do bọn họ còn trẻ, hay do Lục Trường Anh quá... lo lắng?



Mông Thác cũng nhíu mày vì mọi người đều cho rằng Thạch Khoát sẽ kế vị. Với năng lực, mưu trí và đảm đương của hắn thì không có ai xứng hơn. Mấy năm nay Thạch Mãnh cũng không nói rõ vì thế ai cũng nghĩ Nhị ca sẽ tất thắng, còn Thạch Mẫn không thể có thế lực mà xoay người. Dù phía sau hắn có Thôi gia cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì.



Làm gì có ai nghĩ nếu Thạch Khoát thất bại thì phải lùi thế nào đâu?



Trường Đình nghiêng nghiêng đầu, bên ngoài sắc trời đã tối. Lục Trường Anh tựa lưng lên ghế, áo trắng như tuyết. hắn ngồi dưới ánh đèn lồng, ánh sáng chiếu lên mặt khiến toàn bộ ngũ quan của hắn đều lộ nhu hòa, không hề có sắc bén. Hắn đứng dậy thấy Trường Đình và Mông Thác im lặng thật lâu không nói gì thì cười cười vỗ vỗ đầu vai Mông Thác, “Mọi thứ đều phải có đường lùi, có phải ở trong tình huống nào thì Thạch gia cũng không quan trọng bằng vợ con mình đúng không? Chẳng có cái gì gọi là ai có lỗi với ai, chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ để tránh có kẻ không cẩn thận có lỗi với ngươi.”



Trường Đình nắm chặt tay.



Lục Trường Anh đang dạy Mông Thác nhân lúc Thạch Khoát xuất chinh có thể vớt được bao nhiêu hỗ trợ thì vớt ư?!



“Ca ca...” Nàng mở miệng gọi, ai biết chưa kịp nói hết hắn đã vung tay thế là nàng đành nuốt lời muốn nói và nghe hắn tiếp tục.



“A Thác, mọi thứ không thể nghĩ thẳng tắp được. Có rất nhiều chuyện cực kỳ khó liệu, làm người đương nhiên không thể bắt nạt kẻ khác, nhưng cũng đừng bị người ta bắt thóp. Lá bài của ngươi là gì? Là Ung Châu. Nhưng người đi lại là Thạch Khoát. Át chủ bài khác của ngươi là gì? Là Lục gia nhưng ngươi cũng biết chúng ta không có khả năng hỗ trợ ngươi tới cùng. Ngươi nhất định phải tìm một lợi thế nữa, nếu không đến lúc thua sợ cũng chẳng biết mình thua chỗ nào.”