Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 287: Giao Dịch (Thượng)




Thạch Uyển giống như nắm chắc thắng lợi, nàng ta biết đề tài này sẽ khiến Trường Đình chú ý. Và phải khiến nàng chú ý thì nàng mới chịu ngồi yên nghe nàng ta nói điều kiện. Đây là một cuộc giao dịch, Thạch Uyển bất động vì trong cuộc giao dịch này người chiếm vị trí chủ đạo hẳn là nàng ta. Vì thế Thạch Uyển hơi hếch cằm, muốn bày ra bộ dạng bình tĩnh nhẹ nhàng giống Trường Đình nhưng liếc mắt một cái thấy chữ ký quy củ trên bức bình phong ở bên cạnh thì nàng ta lại xẹp lép —— đây rõ ràng là do Lục Trường Đình vẽ còn Mông Thác viết chữ…



Nàng vẽ ta đề chữ, cuộc sống như thần tiên quyến lữ này vượt xa dự đoán của Thạch Uyển về hôn nhân của Mông Thác lúc trước.



Nàng ta cho rằng hai bên chỉ là theo nhu cầu, Mông Thác và Thạch Khoát cần một nữ tử xuất thân nhà cao cửa rộng tới chống đỡ mặt mũi, còn Lục Trường Đình cần một kẻ nghe lời, có đảm đương lại có tiền đồ như gấm để cùng gắn bó phồn vinh với Lục gia. Nếu đã là giao dịch theo nhu cầu thì bọn họ sẽ không quá hòa thuận!



Bọn họ sống tốt thì nàng ta phải làm sao bây giờ?! Một mình nàng ta lẻ loi thì làm sao mà sống đây!?



Thạch Uyển đột nhiên thấy ngực chua xót, nhưng nhất thời không biết là cảm tưởng gì, ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu, trong đầu trống rỗng, những lời đã lên tới miệng lại không thể thốt ra.



Trường Đình nhìn nàng ta và nhẹ giọng gọi, “Đại cô nương,” thế là Thạch Uyển mới hoàn hồn. Trường Đình mở lòng bàn tay ra làm một tư thế mời vì vậy Thạch Uyển theo bản năng thẳng lưng nhìn nàng. Ai biết sắc mặt Trường Đình lại chẳng hề thay đổi, cũng không biết có để ý tới lời vừa rồi của nàng ta hay không.



Nhất thời Thạch Uyển hơi hoảng và lặp lại, “Ta thấy người đẩy nhị cô nương!”



Trường Đình nghiêng đầu nhìn nàng ta, qua thật lâu mới nói, “Ngươi không thích mấy người được chọn, muốn ta cầu giúp ngươi một lần nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác đắc tội ta. Ta vừa không phải kẻ ngốc, lại cũng không phải kẻ nhu nhược nên đương nhiên sẽ không đồng ý với chuyện ngươi yêu cầu. Thế nên ngươi muốn hành quân lặng lẽ, lại quy phục lấy lòng, và thông tin kẻ đẩy Trường Ninh xuống xe hẳn chính là điều kiện lớn nhất của ngươi rồi.” Trường Đình nói rõ đạo lý phía sau và cằm khẽ nâng rồi nhíu mày hỏi, “Ta nói đúng không?”



Thạch Uyển cắn răng gật đầu.



Nếu đã nói rõ như thế thì coi như hai bên ngả bài, đây mới là giao dịch.



Trường Đình cong môi cười, “Nhưng nếu người đẩy là ngươi thì sao? Từ trước đến nay ta luôn một lời nói một gói vàng, chuyện đã đồng ý với ngươi ta nhất định làm tốt, nhưng nếu ngươi vừa ăn cướp vừa la làng vậy chẳng phải ta mất nhiều hơn được sao? Hoặc ngươi lung tung cắn người, châm ngòi ly gián thì ta làm sao biết được ngươi nói thật hay giả?”



Thạch Uyển lại cắn răng duỗi tay móc ra một miếng ngọc bội điêu khắc lan quân tử từ trong tay áo. Sắc mặt Trường Đình lập tức biến đổi, mảnh ngọc bội này giá trị cực cao, sắc ngọc ôn nhuận, cả khối ngọc không có chút tỳ vết. Trong nước ngọc có vệt đen như điểm mực, trùng hợp đúng vào phần cuống lá lan quân tử. Từ hình thái đến ý họa miếng ngọc này đều đủ hết, một vật giá trị như thế hẳn không phải thứ một vị cô nương không được yêu quý như Thạch Uyển có thể có được.



“Đây là thím cho ta.”



Thạch Uyển hơi muốn cười, tơ hồng xuyên qua lỗ trên miếng ngọc, nàng ta xòe tay ra thế là ngọc bội theo sợi dây rơi xuống lắc lư trong không trung, “Thím biết ta nhìn thấy nên bảo ta không được nói cho ai. Thím cho rằng mí mắt của ta chỉ chứa được tiền tài.” Nàng ta trầm mặc, hạ giọng như lẩm bẩm, “Ta muốn đẩy cũng sẽ không đẩy nhị cô nương mà sẽ đẩy biểu tẩu xuống cơ.”




Nói rất có đạo lý.



Trường Đình hơi híp mắt lại, “Ta đồng ý sẽ cố hết sức giúp ngươi hòa giải chuyện hôn sự.”



Thạch Uyển lập tức vui vẻ thu ngọc bội kia vào lòng bàn tay cho tới khi nó hoàn toàn bị tay nàng ta bao lấy.



“Là Dữu Tam nương tử.” Qua thật lâu Thạch Uyển mới nhẹ giọng nói, “Là Dữu Tam nương tử đẩy, lúc ấy ta ở bên cạnh nàng ta nên đã thấy nàng ta đẩy nhẹ phía sau lưng nhị cô nương sau đó nhị cô nương lập tức ngã.”




Dù ngoài ý muốn nhưng đúng là có thể hiểu được.



Trường Đình nhìn Thạch Uyển nhưng vẫn chỉ tin 6 phần.



Mà ở nơi Trường Đình không nhìn thấy được, nha hoàn của Dữu Tam nương tử bê một hộp gỗ nhỏ nương bóng hoàng hôn lén lút tới cảm tạ Thạch Uyển.



Đương nhiên tay của Kính Viên còn chưa thể duỗi dài tới như thế, vì vậy việc Dữu Tam nương tử và Thạch Uyển lén lút qua lại Trường Đình tự nhiên không biết. Là cùng nhau cấu kết làm việc xấu cũng tốt, là cá mè một lứa cũng thế, không riêng gì Trường Đình, thậm chí Trường Ninh đều do dự với ý đồ của Thạch Uyển khi tới đây.



“Để cầu một mối hôn sự tốt mà tới giao dịch với a tỷ thì cũng có khả năng, hơn nữa khả năng cũng lớn.” Cổ tiểu A Ninh vẫn đắp thuốc và dán băng gạc, vừa động con bé lại thấy hơi đau. May mà đây là mùa đông, nếu là mùa hè thì sẽ không thể dính nước, cũng không thể buộc quá kín thế này nếu không sẽ nhiễm trùng.



Tiểu A Ninh đương nhiên biết thứ Thạch Uyển đưa ra để giao dịch, về việc người đẩy mình là Dữu Tam cô nương con bé cũng cảm thấy có khả năng, “Dữu Tam nương tử quả thực ngồi phía sau muội…” Tình hình đêm đó nguy cấp, lúc sau bình tĩnh lại Trường Đình cũng đã nghĩ mãi, lại hỏi Mãn Tú và Bạch Xuân nhưng bọn họ đều chỉ nhớ lúc ấy rất nhiều người ngồi sau tiểu A Ninh, ngoài Dữu Tam nương tử thì có Dữu thị, thậm chí Thôi thị cũng có. Từ khoảng cách và góc độ thì dường như mỗi người đều có khả năng.



Trường Đình nghĩ nghĩ, “Mọi việc đều phải có động cơ.” Nàng nhớ tới lời Thạch Uyển nói và bất giác thấy buồn cười, “Như Thạch Uyển nói nếu nàng ta muốn xuống tay thì nhất định sẽ đẩy ta chứ không nhắm vào kẻ khác. Dữu Tam nương tử đẩy muội xuống xe để làm gì? Đã không có thù mới hận cũ thì nàng ta chẳng được gì nếu đẩy muội.”



Thậm chí… Nếu nói người đẩy là Thôi thị thì Trường Đình còn thấy đáng tin hơn. Bởi vì một khi tiểu A Ninh gặp nạn thì Trường Đình nhất định sẽ vứt bỏ sống chết mà đi cứu con bé. Nếu hai nữ nhi nhà họ Lục có bất kỳ thương vong nào trong chiến loạn thì Lục Trường Anh sẽ không chịu để yên. Tới lúc ấy kết thân không thành lại biến thù, dù Lục gia và Thạch gia không quyết liệt thì Lục Trường Anh cũng sẽ không giúp Thạch gia nữa —— mà đừng quên Lục Trường Anh đứng ở sau lưng ai, chính là nhị phòng đó! So với Thạch Mẫn thì anh nàng rõ ràng có xu thế ủng hộ Thạch Khoát.