Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 266: Nhanh Chóng (Thượng)




Vãn Yên hé miệng cười duyên, “Tuổi này đâu phải lớn, trong quân doanh mà 30 còn chưa thành thân vẫn là tiểu tử nhé! Trong quân doanh mà thành thân sớm thì có nhiều vấn đề lắm —— dù sao sống chết còn chưa biết, sao có thể khiến tiểu cô nương nhà người ta chờ chứ?”



Vãn Yên nói chuyện mang theo vẻ tươi đẹp của cô nương phương bắc. Trường Đình gật gật đầu nghĩ lý lẽ này cũng đúng. Văn nhân làm mai thì cũng phải công thành danh toại, còn võ tướng làm mai… ừ… Còn sống chính là lợi thế rồi. Nàng quay đầu nhìn Ngọc Nương lại thấy nàng ấy mê mang nhìn bình phong, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Gian ngoài vẫn đang nói chuyện, Dữu thị hỏi việc nhà của hai vị lang quân kia, là những chuyện thường ngày, lại kể tới người trong nhà. Sau đó bà ta mỉm cười hỏi, “Lần trước ta gặp Chu phu nhân thấy bà ấy nói huynh trưởng của ngươi mới sinh hạ cháu đích tôn đúng không? Đây chính là chuyện tốt đó, Chu phu nhân vui vẻ lắm, nói là phải làm tiệc ba ngày. Bà ấy còn nói mấy đứa con trai còn lại sinh con gái hay con trai cũng không thành vấn đề, thích sinh con nào thì sinh con ấy.” Bà ta hòa ái bật cười nói, “Nhờ phúc của đứa cháu đích tôn này mà vợ của anh hai ngươi và ngươi có thể thở một hơi rồi.”



Chu lang quân thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nghe Dữu thị nói thế thì ánh mắt hắn chợt tối lại, rất ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Đúng vậy, gia mẫu nói con thứ và con út đều có thể chọn vợ theo ý thích của cá nhân. Lúc sau các nhà cũng sẽ phân gia, bổng lộc trên tay tiểu nhân cũng có thể chống đỡ được một gia đình.”



Trường Đình lại gật gật đầu, nghiêng người nhìn về phía Vãn Yên. Nàng kia cũng thật thông minh, lập tức thò người qua thì thầm, “… Chu lang quân là người Quận Quân thích, Vương Đại Lang lại là người Nhị lang quân và Thứ Sử đại nhân thích…”



Trường Đình nhướng mày hiểu ra. Dữu thị hỏi lời này đương nhiên là mang theo thân cận với Chu lang quân nhưng ngay từ đầu Vãn Yên lại kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu về Vương Đại Lang. Thế này là vợ chồng Thạch Mãnh chọn người khác nhau, mà cái này cũng là bình thường vì ánh mắt nam nhân và nữ nhân vốn khác nhau. Dữu thị để ý gia thế và mẹ chồng, Thạch Mãnh thì để ý tiền đồ và tâm huyết của một người và không thể không nói cái này càng hợp tâm ý của Ngọc Nương hơn…



Trường Đình quay đầu nhìn qua khe hở thấy Vương Đại Lang bị Dữu thị làm lơ nhưng cũng không kiêu hay nóng nảy, quả thực trầm ổn. Nàng đang muốn quay người nói gì đó với Ngọc Nương thì lại thấy gian ngoài có người tiến vào. Ánh mắt Ngọc Nương sáng ngời nhưng chờ thấy rõ là ai thì chúng lại ảm đạm. Hóa ra Thạch Mãnh đã trở lại, hai vị lang quân kia vừa thấy ông ta vào đã vội đứng dậy. Cả hai đều chân tay luống cuống, cuối cùng là Vương Đại Lang mở miệng cao giọng hành lễ: “Thứ Sử đại nhân!”



Giọng hắn như chuông lớn, sau đó Chu lang quân cũng hành lễ. Thạch Mãnh vừa ngồi xuống đã thấy sau bình phong có người thế là vội xua tay với Vương Đại Lang nói, “Hiện tại ở nhà, không cần câu nệ, mau ngồi đi.” Sau đó ông ta nói, “Mời hai ngươi tới đây ăn bữa cơm xoàng, dù sao tiểu bối trong quân không ít nhưng người lọt vào mắt lại không nhiều. Các ngươi đều coi như nhân tài.” Thạch Mãnh lại hạ tay ý bảo hai người ngồi xuống. Sau khi nói vài câu khách sáo ông ta lại hỏi chuyện trong quân, lại hỏi Vương Đại Lang vài thứ. Ông ta cũng không ngồi lâu đã nói vài lời với Dữu thị rồi đi ra cửa.



Trường Đình hé miệng, cũng hiểu ông ta đặc biệt trở về là cho Ngọc Nương mặt mũi. Nàng nhìn ra được thì đương nhiên hai vị lang quân kia cũng nhìn ra được. Thạch Mãnh vừa đi thái độ của Chu tam lang càng thêm kính cẩn, ngược lại Vương Đại Lang vẫn như thường, chỉ có giọng nói là thoáng nhẹ nhàng hơn chút.



Nói thật thì trong hai người kia Vương Đại Lang quả thực tốt hơn. Trường Đình âm thầm nghĩ như vậy.



Sau đó Thạch Mẫn trở về mời hai vị lang quân dùng cơm, Trường Đình và Ngọc Nương thì được mời đến phòng bên dùng bữa. Sau khi ăn xong Dữu thị nói mấy lời, cũng không ai đề cập tới kết quả buổi xem mắt hôm nay. Dữu thị nấu canh nấm tuyết tổ yến và chỉ nói, “Tổ yến phải hầm lâu, chuyện này cần kiên nhẫn giống như tìm người ấy. Nếu đã trải qua khó khăn mà liều chết sống sót thì không thể bạc đãi bản thân được.”



Rõ ràng bà ta đang khuyên giải Ngọc Nương thế là mắt nàng ấy đỏ lên, chỉ lau mắt không nói gì. Chắc nàng ấy không biết nói sao nên Trường Đình vội cười nói, “Chúng ta cũng là khó khăn mới phải nhờ ngài lo lắng cho thế này.”



Dữu thị vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Nương.



Trường Đình và Ngọc Nương một trước một sau lên kiệu về Kính Viên. Vì khoảng cách không xa nên chỉ một chén trà là đã tới nơi. Sau khi kiệu mềm ngừng lắc lư và dừng lại Trường Đình tưởng đã đến nên vén mành kiệu, ai biết lại thấy dưới ánh đèn lồng trước cửa Kính Viên có một người đang đứng. Ánh đèn kéo cái bóng của hắn thật dài nhưng lại bị bậc thềm chém thành nhiều đoạn. Mãn Tú ở bên ngoài kiệu nhỏ giọng nói, “Là Nhạc tiểu gia…”



Trường Đình lập tức căng thẳng, nhẹ giọng ra lệnh, “Đừng để Ngọc Nương xuống kiệu, ngươi mang A Phiên vào trong đã…” Sau đó nàng vẫn giận lẫy mà nói, “Hắn định lắc lư ở cửa làm hỏng thanh danh của Ngọc Nương chắc!”




Vào nội viện thấy Mông Thác còn chưa về nên Mãn Tú đưa Nhạc Phiên tới phòng khách trước. Trường Đình đứng trong phòng khách nhìn thấy Nhạc Phiên có vẻ ủ rũ, trên người là một thân thường phục nhưng toàn mùi rượu. Nàng nhíu mũi mắng, “Sao ngươi lại uống rượu thế này?!”



Nhạc Phiên cúi đầu hít sâu một hơi mà ngửi ngửi quần áo rồi cười nói, “Ngươi đúng là giống con cún, xa thế còn ngửi được. Ngày thường A Thác có muốn uống rượu nghe khúc cũng không lừa được ngươi.” Hắn ngẩng đầu nhìn quanh nói, “Ngọc Nương đâu? Ngươi gọi nàng ra đây.”



Trường Đình nghẹn một hơi giận trong lòng. Lần trước nàng thấy Nhạc Phiên thì hắn vẫn là một thiếu niên lang nói cười nháo nhào! Tuy hắn làm việc không theo khuôn khổ nhưng cũng may là hắn lỗi lạc phóng khoáng, có giới hạn và biết phân biệt thị phi. Sao hiện giờ hắn lại thành một con sâu rượu chẳng làm nên trò trống gì vậy?!



Lần trước Mông Thác oán trách Nhạc Phiên ngày ngày uống rượu Trường Đình không cho là đúng. Nam nhân có chức vụ trong quân có ai không uống rượu xã giao đâu? Chẳng qua Mông Thác có thanh danh “sợ vợ” truyền xa nên không ai dám tìm hắn thôi. Đó là nàng nghĩ, nhưng nay xem ra lời hắn nói lần trước cũng không sai.



“Tỉnh táo lại cho ta!” Trường Đình hận sắt không thành thép sau đó duỗi tay rót một chén trà lạnh đưa cho hắn, “Uống đi! Tỉnh táo lại đi chứ!”



Nhạc Phiên đón lấy cái chén và ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nhưng cũng chẳng thấy tỉnh táo hơn nhiều hay ít. Hắn liên tiếp thúc giục Trường Đình gọi Ngọc Nương ra. Nàng nghiêng mắt thấy Ngọc Nương dán bên song cửa thò cổ nhìn vào trong, đôi mắt quay tròn mà đảo thế là đành thở dài vẫy tay.



Ngọc Nương vội xách váy chạy tới, còn chưa đợi Trường Đình đi ra khỏi phòng khách đã nghe thấy Nhạc Phiên mở miệng hỏi câu đầu tiên là, “Sao ngươi không đợi ta? Chỉ cần chờ thêm một năm, không nửa năm nữa thôi ta nhất định sẽ cưới ngươi. Hãy tin ta, ta nhất định sẽ cưới ngươi vào cửa.”




Câu đầu tiên hắn nói lại là chất vấn vì sao Ngọc Nương không đợi hắn ư?



Trường Đình nhất thời ngừng bước chân, tức giận đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng sợ cô nương ngốc này bị kích thích sẽ nói ra lời nào đó hoặc làm ra việc nào đó ngu ngốc! Nàng lập tức xoay người đứng đó, cằm hếch lên, tay siết chặt. Trong phòng lại an tĩnh giống như không có ai, qua thật lâu mới nghe thấy tiếng Ngọc Nương.



“Ta không đợi ngươi.” Ngọc Nương khàn khàn nói, “Ta không đợi.”



Nói xong hai câu này Ngọc Nương quay đầu muốn đi ai biết tay lại bị Nhạc Phiên túm lấy. Hắn cao giọng chất vấn, “Ta đã nói chỉ cần cho ta nửa năm, chỉ có 6 tháng nữa thôi! Ta nhất định sẽ dùng kiệu tám người nâng tới cưới ngươi!”



“Vậy nếu mẹ ngươi vẫn không đồng ý thì sao?” Ngọc Nương cũng cao giọng, “Hai năm bà ấy còn chẳng đồng ý vậy mà nửa năm đã khác à? Các ngươi đều nghe lời bà ấy, bà ta cảm thấy ta không tốt thì ngươi cũng cảm thấy như vậy! Tam gia cũng cảm thấy ta không tốt! Bà ấy nói một câu đã vượt qua người khác nói 10 câu, qua cả giao tình của chúng ta mấy năm nay! Bà ta là cái thá gì? Bà ta thì biết cái gì? Chẳng qua bà ta chê ta không thân không thế, chẳng thể giúp ngươi thăng quan phát tài thôi! Đồ tiểu nhân hám lợi!”



“Bà ấy là mẹ ta!” Nhạc Phiên giống như cắn răng mà nói, nghe rõ tiếng ken két, “Đó là mẹ ta, ngươi không được nói bà ấy như thế!”



Trường Đình hít sâu một hơi, nhấc chân định tiến vào lại bị người ta nhẹ kéo đầu vai. Nàng vừa quay đầu thì thấy Mông Thác ở đó, “Đừng đi vào, sống hay chết đều để bọn họ nói cho rõ ràng. Lúc sau chia tay đôi đường hay trăm sông đổ về biển có thể ở bên nhau cũng là do bọn họ quyết định.”




Trường Đình thu chân về và duỗi tay cầm tay Mông Thác, trong lòng có chút khổ sở.



Phòng trong giống như đang cãi vã, Ngọc Nương hất tay Nhạc Phiên ra và há mồm lắp bắp “Ngươi, ngươi, ngươi” ba lần mới khóc nức nở, đỏ mắt nói, “Bà ấy là mẹ ngươi thì ta là cái gì? Nhạc Phiên, ngươi không thể bắt nạt ta như thế. Ta chẳng làm gì sai cả!” Ngọc Nương dừng một chút, giống như cố nén nước mắt, “Ta không thích ngươi! Không thích ngươi! Không muốn gả cho ngươi! Cũng không cần chờ một năm hay nửa năm gì nữa! Hiện tại ta còn chưa vào cửa, chưa ăn cơm của nhà các người mà Nhạc gia đã vũ nhục, khinh thường và phụ ta! Các ngươi có lừa lại muốn ngựa, đi lên núi còn nhìn núi cao hơn! Phi! Trên đời này không có chuyện tốt như thế đâu!”



Nhạc Phiên bị hất tay ra thì cũng chẳng biết để tay ở đâu. Hắn nắm lấy góc áo, sắc mặt rất khó coi. Mẹ hắn là nữ nhân lợi hại, mà chỗ lợi hại của bà ta chính là có thể nắm chặt đám nam nhân già trẻ lớn bé trong nhà mà xoay. Cha hắn ở bên ngoài là hán tử nói một là một, nhưng ông ấy lại có quan niệm nam chủ ngoại nữ chủ nội. Cưới con dâu là việc trong nhà, dù ông ấy thích Ngọc Nương thì cũng phải đặt ý kiến của vợ ở phía trước. Huống chi ông ấy còn có một đứa con gái ở bên cạnh hát đệm nên một đứa con trai như hắn chẳng chen được vào lời nào. Mà cha hắn cũng chẳng thể can thiệp.



Phải, Ngọc Nương nói không sai, Nhạc gia… quả thực đã có lừa còn muốn ngựa… Bọn họ nghĩ dù sao đã có một Hồ Ngọc Nương có thân thiết với Lục gia đang chờ, vạn nhất bọn họ có thể thử một phen tìm được người tốt hơn thì sao? Cổ Nhạc Phiên động đậy, giọng cũng nhẹ hơn, “Nhưng đến cuối cùng người không chờ được là ngươi… Người muốn gả cho người khác cũng là ngươi…”



Trường Đình đứng bên ngoài nổi giận lôi đình. Chính là Nhạc gia trì hoãn, ghét bỏ Ngọc Nương thế mà hiện tại hắn còn có mặt mũi và can đảm chất vấn Ngọc Nương chuyện nàng muốn gả cho ngươi khác ư!? Cho nên Nhạc Phiên muốn đẩy mọi lý do lùi bước lên người Ngọc Nương hả?



Người ta chia tay rồi thì sẽ càng ngày càng xa, nếu vận khí tốt một chút thì chính là sinh ly tử biệt, vận khí không tốt thì chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Nhưng dù sao cũng đừng chia tay quá khó coi, như thế người ta sẽ quên mất toàn bộ những chỗ tốt trước kia mà chỉ nhớ rõ sắc mặt xấu xí lúc cuối cùng.



Ngọc Nương rõ ràng cũng sửng sốt, qua thật lâu nàng ấy mới ‘oa’ một tiếng khóc nức nở, lại nghẹn ngào lắp bắp nói cái gì đó nhưng không nghe rõ. Chỉ có thể nghe thấy Ngọc Nương không nhịn được khóc, hơn nữa nàng ấy còn nấc. Trường Đình nhấp nhấp môi, duỗi tay vén mành lên, động tác nhanh tới nỗi Mông Thác cũng không kịp ngăn cản.



Trường Đình vén mành lên thấy Ngọc Nương đưa lưng về phía Nhạc Phiên, sắc mặt và lỗ tai đều ửng đỏ, khóe miệng ngập ngừng không biết nói gì cho phải. Nhạc Phiên muốn duỗi tay kéo Ngọc Nương nhưng Trường Đình đã lạnh giọng quát, “Buông nàng ấy ra!”



Nàng bước nhanh tới kéo Ngọc Nương ra sau, Mông Thác cũng bước tới kéo nàng ra sau. Trường Đình vỗ vỗ Mông Thác, ngửa đầu nhìn về phía Nhạc Phiên rồi chậm rãi nói, “Ngọc Nương không phản ứng kịp với những gì ngươi đang nói, nhưng ta lại hiểu. Nàng ấy không biết ngươi đang đào hố cho nàng ấy nhảy còn ta thì biết rõ. A Phiên a huynh, bốn người chúng ta cùng trải mưa gió từng ấy năm, ta cho rằng ngươi hẳn cũng thực lòng thích Ngọc Nương. Nhưng trên thực tế, ngươi thích bản thân mình nhất. Chúng ta cho rằng ngươi im bặt không nhắc tới chuyện cưới hỏi là vì ngươi ham chơi, căn bản không nghĩ tới. Lúc Nhạc phu nhân tỏ vẻ chán ghét Ngọc Nương chúng ta cũng tưởng ngươi trầm mặc không nói gì là vì trong lòng ngươi có biện pháp khác để giải quyết nên mới mặc kệ. Ai cũng tưởng ngươi không giải thích với Ngọc Nương là vì ngươi tùy tiện. Hóa ra ngươi biết hết nhưng lại chẳng làm gì, đến cuối cùng còn đẩy trách nhiệm lên người Ngọc Nương…”



Trường Đình nhớ tới lúc trước rong ruổi trên nền tuyết, nhớ Nhạc Phiên ôm tiểu Trường Ninh suýt nữa trúng tên, lại nhớ lúc cùng uống cháo mồng 8 tháng chạp ở Thanh Diệp trấn … Nàng khổ sở nghĩ một đường gió mưa tới cuối cùng lại xa nhau vì một chuyện không thể hiểu nổi… Cổ nàng nghẹn lại, không nói được nữa mà quay đầu đi ôm Ngọc Nương. Mông Thác thì xông lên túm lấy áo Nhạc Phiên kéo ra ngoài. Tới chỗ ngoặt hắn thả tên kia ra. Tên kia vừa thoát đã dựa về phía sau nhưng còn chưa dựa được vào tường đã có một quyền mang theo gió vung tới. Chưa kịp né hắn đã lãnh đủ một đấm vào bụng thế là lập tức “Ai u” một tiếng và che bụng buồn bực mắng, “Ngươi đánh ta làm cái gì?!”



Mông Thác nắm chặt tay dùng sức mạnh hơn mà đánh tiếp. Nhạc Phiên cắn răng duỗi tay đi chắn, nhưng hắn không bằng Mông Thác về võ nghệ nên lại nhanh chóng bị thụi thêm một quyền nữa vào bụng.



“Ta đánh ngươi làm cái gì?” Mông Thác trầm giọng, “Ta đánh ngươi chẳng biết xấu hổ! Ta đánh ngươi không có đảm đương!”



Nhạc Phiên lại hứng một quyền nữa, mà lần này Mông Thác dùng tám phần sức lực. Nhạc Phiên ăn đau thì lại cười nói, “Các ngươi chẳng hiểu ta! Đảm đương ư? Sao ngươi biết ta không muốn có đảm đương! Ngươi biết mẹ ta —— “