Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 252: Vây Khốn




Ngoài thành Kiến Khang càng ngày càng nhiều người, phân tán dựng trại đóng quân dọc sông Hoài, chân núi Tần Sơn. Chuyện này càng truyền càng rộng, người cũng ngày càng nhiều, nhưng Phù Kê vẫn không có bất kỳ động tác này, nội thành bất động thì đám người bên ngoài càng ngày càng gần, trực tiếp lướt qua văn đấu mà võ đấu luôn. Ba ngày hai buổi mơ hồ truyền đến tin có ba đội nhân mã bị đánh tan tác phải hoảng loạn chạy trốn, đám người còn lại cũng thiệt hại tương ứng. Trường Đình nghe báo thì nhẹ nhàng lắc đầu, “Mở gánh hát rong đúng là chỉ giỏi diễn tuồng, Phù Kê án binh bất động là có thể khiến đám người này tự mình đánh nhau… Phù gia lúc này đúng là nhà nghèo khó ra quý tử.”



Trường Đình vừa vặn nói lời này với Dữu thị lúc ở chính đường, mà Thạch Mãnh thì cũng xuất hiện đúng lúc ấy. Ông ta nghe thấy thì lập tức oang oang cãi lại, “Luận điệu vớ vẩn! Thạch gia có quý tử đó thôi!”



Trường Đình hé môi cười nói, “Nhưng Thạch gia chúng ta là nhà nghèo lúc nào thế?”



Thạch Mãnh lập tức vui vẻ, vừa mừng vừa cười khen hai câu, “A Kiều hôm nay chải tóc hoàn hảo, tất cả đều nhờ cây trâm vàng quý khí kia, về sau để dì ngươi cũng mang thêm cho ngươi một ít!”, Sau đó ông ta lại càu nhàu với Thạch Tuyên lúc này đang dán ở phòng bên chơi đùa, giọng hận sắt không thành thép, “Bảo ngươi đi theo nữ tiên sinh học thì chỉ toàn học mấy thứ trồng hoa, nuôi chim vớ vẩn. Một người hoàn hảo ngồi trước mặt thì ngươi lại không mau theo mà học đi!”



Thạch Mãnh ở phòng ngoài lải nhải, Thạch Tuyên thì cầm đồ chơi quay đầu nhìn Trường Đình và làm mặt quỷ. Con bé học bộ dạng Thạch Mãnh thế là Dữu thị nhẹ chắt lưỡi một cái khiến đứa nhỏ không dám tác quái nữa. Con bé kính cẩn nghe lời, bày ra bộ dạng vô tội khiêm tốn nhưng đôi mắt như hạt châu lại quay tròn di động khắp nơi. Trường Đình thấy thế thì bật cười, mỗi lần nhìn thấy Thạch Tuyên nàng đều nhớ tiểu A Ninh.



Đúng lúc nàng đang thất thần thì Dữu thị đã mở miệng nói, “Chờ thế đạo tốt hơn thì đón A Ninh tới ở mấy ngày. Lúc ngươi mới gả tới cũng không về lại mặt được…” Dữu thị lại ngừng một lát mới nói, “Thừa dịp A Ninh tới chơi thì chúng ta cũng lo liệu hôn sự với Thôi gia luôn. Cứ dây dưa thế này lão đại cũng sắp 24-25 rồi.”





Hiện giờ đang lúc loạn, các thành trì đều có người kéo một đám chân đất rồi lấy danh nghĩa trưng binh khởi nghĩa để cùng tranh giành thiên hạ. Mỗi một kẻ đứng lên khởi nghĩa đều ôm trong lòng một giấc mộng phú quý, đều nằm mơ được khoác hoàng bào, chẳng liên quan gì tới chính nghĩa mà bọn họ dắt ở đầu lưỡi.



Thời loạn thế khác Trường Đình không trải qua, nhưng thời loạn này nàng lại thấy được rất nhiều chuyện. Thà làm chó thời bình cũng không làm người thời loạn, câu nói này đúng là có đạo lý. Đám người vây ngoài thành Kiến Khang muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhưng trong thời loạn thế những gánh hát rong ấy lại chính là quân cờ trong tay hai tên đầu sỏ. Thạch Khoát cần bọn họ lặng lẽ trở thành viện binh cho Thạch gia, mà Phù Kê càng thông minh hơn, đối mặt với khốn cảnh ấy hắn lại chẳng làm gì mà chờ đám người kia tự mất đi đúng mực và dũng khí…




Phù Kê và Thạch Mãnh đánh cờ, còn kẻ hy sinh chỉ là đám người hùng tâm bừng bừng kia.



Dữu thị thấy Trường Đình không có phản ứng thì cười hỏi, “A Kiều, ngươi có chịu không?”



Lúc Thạch Mẫn thành thân đón tiểu A Ninh tới ở vài ngày ư? Chẳng qua bà ta sợ lúc Thạch Mẫn thành thân Lục gia lại không tỏ vẻ thôi. Người này đúng là khôn khéo, nói chuyện kín kẽ cực kỳ. Trước đây nàng cho rằng đó là vì nàng mới vào Thạch gia nên bà ta đối xử với nàng có chút phòng bị. Nhưng hiện giờ nàng lại phát hiện đây là thói quen Dữu thị có được sau ngần ấy năm. Bất kể nói chuyện với ai bà ta đều giấu mục đích trong lời nói, người khác nghe được thì nghe, không hiểu… thì sẽ nhảy vào hố.




Trường Đình mỉm cười nhàn nhạt đáp, “Thế đạo đang loạn, A Ninh còn nhỏ chỉ sợ ca ca sẽ không yên tâm để con bé ngàn dặm xa xôi tới đây. Nhưng đại ca thành thân thì Lục gia hẳn sẽ phái người tới, ta tự phỏng đoán nếu không phải người đang phụ trách quản lý việc lớn nhỏ trong ngoài của Quang Đức Đường là Thập Thất thì chính là mấy vị thúc bá có danh vọng trong tộc. Bọn họ hẳn sẽ tiện đường mang lễ tới và thăm ta luôn.”



Trường Đình vừa nói xong thì Dữu thị cũng yên tâm cười và chuyển câu chuyện sang hướng khác.



Ngoài thành Kiến Khang vẫn luôn giằng co không xong, Phù Kê án binh bất động còn đám người bên ngoài đánh nhau thiệt hại vài ngày mới phát hiện không đúng. Vì thế bọn họ lập tức ngừng chiến, an ổn vượt qua 2-3 ngày. Thám báo nghe ngóng xong mới biết hóa ra trong đó có người dẫn dắt ổn định lòng quân.



Thạch Khoát mang đi binh mã ngừng chân bất động ở Nam Lộc Tần Sơn.




Qua 2-3 ngày thì nữa thì bỗng đông đảo nhân mã bắt đầu tập hợp tấn công mạnh vào thành Kiến Khang!




Ký Châu cũng không ngạc nhiên với việc này, ít nhất Trường Đình hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn —— rốt cuộc thì người mang binh lần này là Thạch Khoát chứ không phải lão đại Thạch Mẫn. Thạch Khoát không phải kẻ ngu, dưới tình huống dứt khoát vứt bỏ Ung Châu thì hắn cần phải bắt được Kiến Khang mới có thể hòa vốn.



Nhưng hắn dựa vào cái gì để thay đổi tình thế thì Trường Đình tạm thời không biết.



Vào đêm thời tiết càng lạnh giá, Trường Đình còn chưa dọn về Kính Viên mà vẫn ở tạm Thạch phủ. Trong lúc này mọi người dọn dẹp trong ngoài, bọn nha hoàn thu dọn xong xuôi hết, thậm chí còn mang đám phù dung đang nở để ở hàng rào, bình hoa và ngọc khí đều được lau đến bóng loáng.



Đêm dài không gió, trong ngoài yên tĩnh, Trường Đình mặc áo trong dựa trên giường đọc sách lại chợt nghe thấy cửa sổ có tiếng gõ. Lòng nàng vừa động đã lập tức xuống giường lê guốc gỗ mở cửa sổ ra.



Trước mặt nàng là khuôn mặt không biểu tình của Mông Thác.