Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 249: Mất Tích (Thượng)




Ba ngày sau khi Thạch Mãnh trở về thì thư từ Ung Châu cũng được gửi tới. Một phong thư đi tới chính đường và một phong gửi tới chỗ Trường Đình. Nàng nhanh chóng nhận thư, vừa nhìn đã thấy đó là dùng giấy dai, chữ cũng có tiến bộ, từ vuông vức trở nên mềm mại hơn, mỗi nét dọc ngang loáng thoáng có chút bóng dáng của nàng. Phía trên phong thư có bốn chữ to “Ngô thê thân khải” thế là mặt già của nàng không nhịn được đỏ lên, miệng cười tủm tỉm.



Nhưng nàng vừa mở ra thì tươi cười đã cứng đờ.



Chờ tên nam nhân chết tiệt này cút về nàng nhất định phải đánh hắn! Nhất định phải đánh hắn!



Tin tám trăm dặm kịch liệt đưa về nhưng Mông Thác lại tích chữ như vàng… Cả một tờ giấy lớn như thế, cả một tờ giấy thế mà hắn chỉ viết có hai hàng chữ. Một hàng viết “Đừng nhớ mong”, hàng tiếp theo viết “Vì sợ trên đường bị chặn tin nên hắn nhịn lại lời trong lòng, khó mà viết thành lời.”



Lời nói ở trong lòng khó viết thành chữ…



Trường Đình trầm mặc gập thư lại thật nhỏ rồi để vào trong hộp gỗ chung với đống thư hắn gửi tới Bình thành lúc trước. Làm xong nàng không nhịn được nghiến răng vì hận. Viết cũng viết rồi, hắn viết những lời trong lòng ra thì chết à? Người ta chặn thư ngươi viết toàn lời âu yếm cho vợ mình để dùng làm cái rắm. Chẳng lẽ bọn họ bắt được thì ngươi ở trên chiến trường sẽ xấu mặt chắc!? Trường Đình khép hộp gỗ lại sau đó nghĩ nghĩ và lấy lá thư kia ra đọc lại một lần rồi mới cất trở về.



Hai ngày sau tới thỉnh an buổi sáng nàng mới biết nội dung lá thư Mông Thác viết cho Thạch Mãnh.



Khi nàng tới thỉnh an ông ta cũng ở đó và không hề kiêng dè gì nàng. Lúc này ông ta đã cạo sạch râu, Thạch Tuyên đang dựa vào đầu vai ông ta cười nói cái gì đó. Lúc Trường Đình vừa cười vừa bước qua bình phong, còn chưa đợi Dữu thị nói chuyện Thạch Mãnh đã bảo nàng ngồi sau đó dùng giọng điệu ôn hòa nói, “Chờ nhập xuân ta sẽ đưa Thạch Tuyên đến Kính Viên, ngươi dạy con bé một chút, dì ngươi còn bận chuẩn bị hai hôn sự, thật là khó mà phân thân.”



Giao con gái út cho nàng dạy dỗ kỳ thật là thể hiện sự công nhận và khen ngợi với nàng dâu mới…



Trường Đình nhìn Dữu thị thì thấy bà ta bình thản nhìn con gái và chồng thế là nàng cười đáp, “Vâng, chờ tới mùa xuân hai vị tẩu tử vào cửa thì dì có thể coi như có được trợ thủ đắc lực.” Nàng lại nói thêm, “Dù sao A Kiều cũng không giúp được gì, nếu A Tuyên tới Kính Viên thì tốt xấu gì ta cũng coi như được bận rộn, không phải nghĩ đông nghĩ tây nữa…”



Nàng nói tới đây thì thần sắc có chút mất tự nhiên, “Dì, ngài phải nói A Thác đi chứ, hắn gửi tin tám trăm dặm kịch liệt mà chỉ viết có mỗi mấy chữ ‘đừng nhớ mong!’. Hắn chẳng nói gì tới tình hình chiến đấu, rồi lúc nào về, Ung Châu có giữ được hay không. Hắn chẳng viết gì hết, A Kiều mới gả tới nhà mình, mọi việc đều như đi trên băng mỏng mà hắn lại như vậy…” Trường Đình đỏ mắt nói, “Hắn như vậy thì A Kiều làm sao mà an tâm ngủ…”



Thạch Mãnh “Ai” một tiếng, Dữu thị thì duỗi tay dắt Thạch Tuyên giao cho bà tử, đợi con bé đi sang phòng bên rồi Thạch Mãnh mới cười và cúi người hỏi, “Hắn chỉ viết có mấy chữ đó thôi hả?”



Trường Đình vò khăn tay lau nước mắt gật đầu.



Thạch Mãnh lại cười nói, “Tiểu tử này, chờ hắn trở về phải dạy dỗ một trận mới được!” Nói xong ông ta lại chuyển câu chuyện, “Nhưng thời gian gần đây sợ là hắn còn chưa về được đâu.”



Trường Đình lập tức ngừng động tác và lặng yên nghe ông ta nói tiếp. Thạch Mãnh chậm rãi đè thấp giọng và nói, “Diễn thì phải làm đầy đủ, chiến sự của Ung Châu một khi xong thì cũng chẳng thể gạt được ai. Chúng ta không chỉ phải thua Ung Châu mà còn phải thua thảm thiết.” Thạch Mãnh nhìn sắc mặt Trường Đình biến đổi thì biết cô nương này đã hiểu. Lòng ông ta than thở tiếc hận, lúc trước… dù không gả cho Thạch Mẫn thì gả cho lão nhị cũng tốt… Vẫn là Mông Thác mệnh tốt, xuất binh thì xuất binh nhưng vợ hắn ở nội trạch vẫn tỏ thái độ, ra mưu kế, đến đường lui cũng đã bày sẵn cho hắn. Mông Thác còn phải làm gì nữa đâu. Cưới vợ tốt thế nên đến mệnh cũng không phải liều mạng!



Ánh mắt Trường Đình vừa chuyển đã hiểu ý Thạch Mãnh!



Nếu Thạch Khoát muốn mang binh tiến công Kiến Khang thì người ngoài nhìn sẽ chỉ thấy có hai nguyên nhân, vây Nguỵ cứu Triệu —— tức là giải vây cho Ung Châu, hoặc nhân lúc cháy nhà đi hôi của —— hoặc nhân lúc người có bệnh phải lấy mạng kẻ đó. Bất kể là nguyên nhân nào thì căn cứ vào việc Phù Kê phái phần lớn quân tiến công Ung Châu người ta sẽ nghĩ Kiến Khang lúc này gần như trống không. Và đương nhiên người khác sẽ có ý tưởng xâm nhập, Thạch gia nhất định phải để cho người khác tin rằng Phù Kê quả thực làm như thế.



Trường Đình híp mắt mỉm cười nói, “A Thác trở về hay không thì A Kiều cũng không lo lắng lắm. Nam nhân ư, dù sao cũng có việc quan trọng phải làm, ngày ngày ở trong nội trạch có thể có tiền đồ gì? A Kiều chỉ cảm thấy hắn không coi gia đình ra cái gì nên muốn cầu dì nói hắn mấy câu! A Kiều nói hắn nghe được ba câu đã là tốt, chỉ có lời ngài nói hắn đều nghe hết!”



Dữu thị bị Trường Đình trắng trợn mà nịnh hót thì lập tức cười đảm bảo, “Nói, đương nhiên là phải nói cho hắn một bài! Trăm cay ngàn đắng mới cưới được vợ, phải đối xử tốt mới được!”



Trường Đình cũng cười, lại thẹn thùng.




Có đôi khi quan hệ mẹ chồng nàng dâu quả là khó xử, mà theo như lời Trường Đình thì dì cũng là mẹ. Dữu thị lôi kéo nuôi dưỡng Mông Thác từ khi tóc trái đào đến bộ dạng như bây giờ, phải nói là đã tốn không ít tâm tư. Nhưng chuyện đó tạm không nói tới, chỉ mỗi chuyện Dữu thị chịu đứng ra đón hắn lúc hắn bị cha mình ruồng bỏ thì ân tình này đã đủ cả đời không trả hết. Mông Thác thật lòng coi Dữu thị như mẹ, nên Trường Đình tự nhiên cũng phải tôn kính bà ta. Nhưng quan hệ này như thế nào cũng là một bài học lớn bởi vì đời này nàng chưa từng học cách lấy lòng người khác. Nàng nghĩ nghĩ và thấy lời dễ nghe ai cũng thích, nói một câu khiến người ta vui vẻ, vậy bản thân không phải cũng vui vẻ sao? Dù vấn đề nguyên tắc không thể nhượng bộ nhưng một khi nói chuyện với trưởng bối thì chỉ cần không liên quan tới sống chết vậy chẳng có cớ gì để tranh luận.



Trường Đình hiểu Thạch Mãnh muốn làm gì. Quả nhiên ba ngày sau, thành Ung Châu phá, tin tức Mông Thác mất tích truyền ra. Lại qua ba ngày con thứ hai Thạch Khoát và con thứ ba Thạch Sấm chỉnh quân của U Châu xuất kích Kiến Khang ý đồ vây Nguỵ cứu Triệu giúp Mông Thác giải vây. Tin tức truyền ra ồn ào huyên náo, đầu tiên là bắt đầu từ Ký Châu, lại truyền tới một tuyến đường Đông Nam, nhiều nhất là sau 5 ngày là mọi người đều biết.



Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ánh mắt mọi người của Thạch gia nhìn Trường Đình lập tức mang theo vài phần khác thường. Có kẻ xem náo nhiệt, cũng có người thực lòng lo lắng, càng có kẻ bỏ đá xuống giếng, à, còn có người càng nháo lớn hơn —— Trường Đình nhìn Thạch Uyển nửa dựa trên ghế khóc sướt mướt thấy mà thương thì rất muốn hỏi một câu: Cô nương, ngươi đến trước mặt vợ người ta khóc nam nhân của người ta thế mẹ ngươi có biết không?



Nàng vừa ngẩng đầu lại thấy Thạch Uyển khóc đến quên mình, trong tiếng lải nhải của nàng ta rốt cuộc nàng cũng nghe ra nàng này muốn nói cái gì.



“Biểu tẩu, ngài nói rõ cho ta A Thác đến tột cùng làm sao vậy? Hắn nói gì trong thư? Ngài mau viết thư cho Lục gia cầu ca ca ngài đi tìm hắn đi… Các ngươi đừng quên lúc trước mệnh của các ngươi đều là A Thác cứu…”



Liên … quan… cái rắm … gì tới ngươi…




Trường Đình kiềm chế lửa giận, cố gắng lắm mới nén được mấy chữ này.



Tay nàng nắm chặt, trong lòng bốc hỏa, lửa tích cóp bùng lên. Làm gì, làm gì, làm gì thế?! Tin chỉ viết có hai dòng, người còn xa ở nơi chân trời thế mà trước mặt lại có kẻ khóc lóc sướt mướt, toàn tâm toàn ý nhớ thương nam nhân của nàng… Tên nam nhân chết tiệt này gần đây tốt quá nhỉ!



Mãn Tú đứng sau lưng Trường Đình mà trợn trắng mắt. Thạch Uyển thấy thế thì lập tức khóc thành tiếng, “Biểu tẩu đừng chê A Uyển, ta và biểu ca từ nhỏ lớn lên bên nhau, ngày ngày ở chung! Hiện giờ biểu ca sống chết không rõ thế mà nha đầu trong phòng ngài còn tâm tư trợn mắt bẩn thỉu người khác. Chẳng qua nàng ta thấy A Uyển là cô nhi, nhà ta không người thương tiếc ta mà thôi…”



Có một loại người nói cái gì cũng có thể nói tới độ khiến kẻ khác ghét bỏ. Trường Đình nhớ rõ Lục Trường Khánh trước kia cũng như vậy, nói đến nói đi cũng không biết nói đến cái gì, chỉ biết khóc, khóc mình mệnh không tốt, người khác thấy cha nàng ta không phải con trưởng nên chậm trễ nàng ta. Rồi nàng ta lại khóc mình không phải đích trưởng nữ, một không được nuôi dưới gối đại trưởng công chúa, hai là mẹ nàng ta không phải đương gia cho nên người khác có thứ gì đều đưa cho Trường Đình chọn, rồi tới Trường Ninh sau đó mới tới nàng ta… Hoặc nàng ta cảm thấy người khác ghen ghét mình, cho nên trâm cài và vải dệt đều bị Trường Đình chọn cái đẹp trước, đó là vì nàng ghen ghét mỹ mạo của nàng ta…



Dù sao người khác luôn ghét bỏ nàng ta, ghét gia thế, ghét nàng ta cô nhi quả phụ hoặc cha mẹ nàng ta không có năng lực.



Kỳ thật Trường Đình thật sự muốn mở miệng nói cho những người này rằng người khác ghét bỏ ngươi có khả năng vì ngươi quá chán ghét, chẳng liên quan gì tới ghen tị, mà là thực sự ghét ngươi.



Nàng rũ mắt nhìn Thạch Uyển đang khóc thút tha thút thít, nức nở căn bản không thể nói chuyện được thì đột nhiên cảm thấy kỳ thật cô nương này rất… ừ… Trường Đình luôn nói năng giỏi nhưng hiện tại lại chẳng tìm được từ nào để hình dung Thạch Uyển. So với Lục Trường Khánh thì Thạch Uyển hành sự bằng cảm giác, cũng không nghĩ tới lợi hại trong chuyện này, cũng không nghĩ tới hại ai. Nàng ta chỉ khóc, khóc xong trước mặt Dữu thị lại khóc tới trước mặt nàng, khiến người ta cảm thấy nàng ta thực khờ… Đúng, là ngốc…



Trường Đình châm chước câu chữ sau đó nhẹ giọng mở miệng. “Thạch Uyển, ngươi đứng ở lập trường gì mà nói với ta những lời này?”



Thạch Uyển sửng sốt, hít hít mũi, thần sắc sợ hãi mà mở miệng: “Ta và biểu ca từ nhỏ lớn lên bên nhau…”



Trường Đình vung tay, “Ngươi đừng nói với ta tình cảm với không tình cảm, bản thân ngươi tự nghĩ xem tình cảm của biểu huynh biểu muội lớn lên từ nhỏ bên nau có nặng bằng vợ chồng hoạn nạn nâng đỡ không?”



Thạch Uyển hé miệng, mắt đỏ ửng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Trường Đình cũng không thúc giục thế là không khí lập tức trầm xuống. Đợi một lúc Thạch Uyển cuối cùng mới mang theo nức nở mà trả lời vấn đề này: “Đương nhiên là vợ chồng…”



“Được, ngươi đã biết là tình cảm vợ chồng nặng hơn, vậy ta hy vọng sau này ngươi đừng có tới trước mặt ta nói ngươi và Mông Thác có cái gì mà…” Trường Đình cười cười, ý vị thâm trường: “tình cảm nữa.”