Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 227: Thân Cận (Hạ)




Quả như Mông Thác dự liệu, chưa tới ba ngày Thạch Khoát đã xuất binh từ U Châu. Hắn vừa động thì mọi chuyện đã trần ai lạc định.



Lục Trường Anh tự mình truy kích cũng chỉ là đánh đuổi đám dư đảng của Trần gia. Lúc trước Trần lão thái gia đã đưa dòng chính của nhà mình cùng đám con cháu tới Kiến Khang. Ông ta để lại cháu trai trưởng là Trần Thiển và mấy hậu bối cường tráng ở lại thủ thành. Trong đó có đứa con trai thứ ba cùng đứa cháu nhị phòng của ông ta, quan hệ đều không xa. Cái này chứng tỏ bọn họ có lẽ cũng không có quyết sách với cả câu chuyện này, chẳng qua chỉ muốn so một chiêu. Lục Trường Anh nghĩ mà thở ra một hơi. Trần Thiển đúng là không biết cố gắng, còn chưa đánh xong trận đã trúng tên mà chết. Vậy cơn tức này Lục Trường Anh đành phải tìm những kẻ còn lại của Trần gia để tính sổ. Hơn nữa giữ những kẻ đó lại cũng vô dụng, chẳng lẽ chờ bọn chúng thở được một hơi rồi quay lại thọc cho Lục gia một đao ư? Lục Trường Anh hắn còn chẳng thèm làm kẻ quân tử thì trông mong gì hắn thành Bồ Tát?



Trường Đình ở trong khuê phòng nghe phong phanh một chút, thấy U Châu đã ra tay thì cũng an tâm.



Thạch Nhị Lang am hiểu giấu tài, mấy năm nay hắn chỉ thủ U Châu, chưa bao giờ lấy tư thế kinh người xuất hiện trước mặt người đời. Mọi hào quang hắn đều nhường cho Thạch Mẫn, cũng vì thế thanh danh của hắn ở bên ngoài sợ còn không bằng cả Mông Thác —— từ sau khi hôn sự với nàng được định ra thì thanh danh của Mông Thác đã khác xưa nhiều, phàm là ai nhắc tới hắn cũng nói thêm câu “cô gia của Bình thành Lục thị”… Mông Thác lai trợn mắt coi thường, mặt cũng đen lại nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.



Lúc này Thạch Nhị Lang xuất binh mã là việc ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự đoán của Mông Thác.



Tháng 5 hoa đào tàn, Lục Trường Anh đúng hẹn về. Mông Thác đã có thể xuống giường nên cùng Trường Đình đứng ở cửa chờ Lục Trường Anh. Tạ Chi Dung cùng Chân Định Đại trưởng công chúa đứng đầu hành lang. Trường Đình nhìn Tạ Chi Dung, ừ, thoạt nhìn có vẻ trấn định nhưng mũi chân dưới tà váy không nhịn được hơi nhô ra ngoài, vẫn là sốt ruột rồi. Nàng hé miệng cười một cái thì Mông Thác lại cúi đầu ôn nhu hỏi, “Đang cười cái gì thế?”



Trường Đình hé miệng, nghiêng đầu trả lời, “Không có gì, chính là vì ca ca trở về nên ta vui vẻ thôi.”





Mông Thác cũng cười cười, nhân lúc không ai thấy hắn duỗi tay sờ sờ đầu nàng, lập tức khiến mặt nàng đỏ thẫm.



Mọi người cũng không phải chờ lâu đã có tướng lãnh tới báo, rồi một người khác lại tới, lúc sau là Lục Trường Anh mặc khôi giáp đi tới. Thạch Khoát cũng đi bên cạnh, phía sau là Tiểu Tần tướng quân và Hoàng tham tướng, hai người đều gầy một vòng. Trường Đình thấy gót chân Tạ Chi Dung hơi nhướn lên, chắc định đi lên phía trước đón nhưng lại sợ Chân Định đại trưởng công chúa nghĩ mình không quy củ nên bộ dạng cực kỳ rối rắm. Lục Trường Anh càng đến gần thì đến Trường Đình cũng muốn nhào lên, chẳng qua vẫn phải nén xuống.




Trên đời này người có thể đi cùng ai đó qua quãng đời đằng đẵng không phải cha mẹ thân thích hoặc con cái mà là bạn đời.



Hiện tại vào hoàn cảnh này thì để mình Tạ Chi Dung túm chặt lấy Lục Trường Anh hỏi han là đủ rồi, nàng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, thêm chút lời là được. Trường Đình hơi lùi về phía sau, vừa lúc tới cạnh Mông Thác. Tuy bệnh hắn chưa lành nhưng cả người hắn vẫn thẳng tắp, giống cây bách để nàng có thể vừa lùi về đã dựa được.



Vó ngựa càng ngày càng gần, Lục Trường Anh xoay người xuống ngựa, trước tiên là tạ lỗi với bà nội mình, “Cháu bất hiếu, tiền trảm hậu tấu, mong bà chớ trách!”



Chân Định đỏ mắt, chống quải trượng làm bộ muốn đánh cẳng chân hắn, “Ngươi đó, cái gì mà anh hùng?! Mang theo người lẻn đi lúc đêm hôm! Ngươi đặt bà, vợ và em ngươi ở đâu?! Ngươi thật sự không cần cả nhà chúng ta hay sao?! Ngươi còn chê nhà chúng ta thiếu tang sự hả?” Chân Định thật sự buồn bực, từ khi Mông Thác hơi thở thoi thóp bị thương về Bình thành bà ta càng thêm đứng ngồi không yên. Dù sao cũng là người già, cuộc sống ngày ngày khó an bình thì dù thân thể có mạnh cũng không chịu được mệt nhọc. Trường Đình lập tức nhờ Tạ Chi Dung gạt bà để Trương tiên sinh kê mấy chén thuốc an thần.




Chân Định chỉ chỉ quải trượng lên mà nói, “Đèn lồng trắng mới được hạ xuống thôi đó!”



Hoàng Ẩu vội vàng “Phi” một tiếng, “Người nói vô tâm, người nói vô tâm!”



Lúc này Chân Định mới bình tĩnh lại, mắt nhìn về phía Thạch Khoát đứng sau Lục Trường Anh. Tên kia biết tình thế nên lập tức đi lên cung kính hành đại lễ với bà ta, “Tiểu bối Thạch Khoát, đứng hàng thứ hai, xin bái kiến Chân Định Đại trưởng công chúa. Đại trưởng công chúa thoạt nhìn khỏe mạnh an khang hơn dĩ vãng nhiều.”



Thạch Khoát và Lục Trường Anh hơi giống nhau, không phải khuôn mặt mà là khí độ. Bọn họ đều có khí độ của công tử thế gia. Thạch Khoát hơi thiên về phần võ, còn Lục Trường Anh nhìn qua thanh tao hơn một chút, nhưng về cơ bản khí độ của hai người là xấp xỉ. Cũng chẳng trách sao Thạch Mãnh nhìn con thứ là có chút không thích, con trai không giống mình thì thích sao nổi.




Chân Định Đại trưởng công chúa được Thạch Khoát hỏi han thì giọng cũng khách khí đáp lại, “Nhờ Nhị lang quân nhớ tới ta, trong nhà con cháu có chủ ý, lão thân cũng phải bảo vệ sức khỏe nếu không vẫn còn hai tiểu cô nương chưa gả đâu.” Vừa nói bà ta vừa hung hăng liếc xéo Lục Trường Anh một cái. Sau đó bà ta xoay người, gã sai vặt lập tức nhanh nhẹn đẩy cửa.



Đoàn người đi vào trong, trong lúc ấy Tạ Chi Dung quay đầu nhìn Lục Trường Anh vài lần, mặt mày đoan trang nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên trên.




Hô! Làm gì có ai mà từ đầu tới cuối đều bình tĩnh cho được?!



Trường Đình thầm cười, lại nhìn Lục Trường Anh giống như gầy đi nhiều thì không nhịn được đau lòng. Sau đó nàng lại nhìn Mông Thác, mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ hơi khom lưng xuống. Trường Đình vừa lúc dán tới nhẹ giọng nói, “Nếu sau này không phải đánh giặc thì tốt quá.”



Nói xong nàng mới phát hiện bản thân quá ngây thơ, đánh nhau còn dài lắm đó!



Đánh từng thành một, cực kỳ chậm.



Lục Trường Anh ra tay, Trần gia cũng đã tỏ thái độ, Thạch Mãnh cũng nên có động tác lớn rồi.