Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 213: Trường Khánh




Lục Trường Anh mà không thích thì gia đình sẽ không yên, đây cũng sẽ là tiếc nuối mà đời này bà ta khó có thể vượt qua. Hoặc nếu Tạ Chi Dung không thể đảm đương nổi, không xứng với cháu trai bà, vậy Lục gia phải thế nào cũng cần bàn bạc kỹ hơn.



Tạ Chi Dung là người đoan trang, lời nói tiến lùi có lễ độ, trầm ổn lại bình tĩnh. Chân Định chỉ cảm thấy vận khí của Lục Trường Anh không tồi, bịt mắt mò cũng mò được một khối ngọc nạm vàng. Nhưng nghĩ lại bà ta lại thấy theo lòng dạ của hắn thì cô vợ này hẳn đã sớm bị hắn nhắm rồi.



Trường Anh thực giảo hoạt, Chân Định chỉ thấy thương tâm. Bị cảm giác mang tên “Không duyên không cớ lo lắng cho thằng nhãi này lâu như thế” tổn thương.



Một bữa ăn sáng này Tạ Chi Dung cẩn thận đón ý, hai cô em chồng cũng rộng lượng không khó xử. Chân Định đại trưởng công chúa âm thầm quan tâm, hai tiểu lang quân cũng ngoan ngoãn. Mấy người chưa bao giờ cùng ngồi ăn chung bàn lúc này cũng coi như hòa thuận trải qua bữa ăn đầu tiên.



Dùng xong đồ ăn sáng Tạ Chi Dung cùng Chân Định đại trưởng công chúa nói chuyện, Trường Đình và Trường Ninh thì đi tiếp khách. Tới gần buổi trưa, các ‘ nhà’ và các hộ thân thích đã tốp năm tốp ba tới. Tam phòng là tới sớm nhất, Tam phu nhân Thôi thị quen thuộc cùng Tạ Chi Dung ngồi gần, nói mát rằng đó là để, “Lây chút không khí vui mừng của cô dâu mới!” Lúc sau là vợ Lục Thập Thất, tiếp theo là vài vị phu nhân thân quen trong tộc. Những nhà được xưng là “hào môn” trong đám họ hàng của Lục gia đều tới, bên trong đại đường mọi người chia làm bốn hàng ngồi xuống. Mấy vị phu nhân trẻ tuổi và các cô nương chưa gả ngồi một chỗ. Mấy phụ nhân lớn tuổi đã lên chức mẹ chồng thì ngồi một dãy. Mọi người đều là họ hàng có liên hệ máu mủ thân thích, vậy nên cũng chẳng phân bình phong. Đám khách nam thì theo bối phận ngồi xuống, coi như cũng tiện. Chân Định đại trưởng công chúa ngồi ở trên đầu, Tạ Chi Dung ngồi ngay phía dưới bà ta, ở bên trái, Trường Đình và Trường Ninh thì ngồi số 2 và số 3 sau đó, đến số 4 thì có chút khó xử.



Theo lý thuyết thì Tam phu nhân Thôi có thể ngồi chỗ ấy. Nhưng nàng ta lại là trưởng bối, ngồi cùng Tạ Chi Dung, Trường Đình và Trường Ninh thì sẽ sai bối phận. Nhưng nếu ngồi bên phải thì nàng ta lại không xứng, rốt cuộc bụng còn chưa sinh được con nối dòng mà dám ngồi đó sẽ bị vả mặt. Theo quan hệ của vợ Lục Thập Thất với Trường Đình thì nàng ta cũng hợp để ngồi ghế đó. Nhưng Thôi thị vừa do dự thì Nhiếp thị cũng không dám tiến lên.



Trường Đình cười cười, đang muốn mở miệng giải vây thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng thanh thúy.



“Đó là vị trí của ta, tam thúc mẫu.”



Trường Đình lập tức trầm mặt, quay đầu ra ngoài xem. Bên ngoài hành lang của chính đường có một giai nhân yểu điệu, cằm nhòn nhọn, mi mắt hơi rũ, môi hồng răng trắng, cả người mảnh khảnh. Vòng eo của nàng ta nhỏ đến độ một tay cũng ôm vừa, không biết là đai lưng rộng hay người đã tiều tụy.



Trong phòng lập tức an tĩnh, trong khoảnh khắc Trường Đình hé môi mỉm cười nói, “Trường Khánh muội muội, ngươi đã khỏi bệnh chưa?”



Lục Trường Khánh ru rú trong nhà rất lâu, với bên ngoài luôn mượn cớ ốm. Trần gia phái người tới xem vài lần, Trần thái phu nhân cũng đặc biệt cho người tới hỏi xem có thể mang Lục Trường Khánh và Lục Trường Bình về Trần gia dưỡng dục hay không. Lục Trường Bình nhất định không thể thả nhưng Lục Trường Khánh thì Chân Định đại trưởng công chúa vẫn niệm tình cũ mà gật đầu.



Ai cũng biết Lục Trường Khánh mà về Trần gia thì có lẽ sẽ sống nhẹ nhàng hơn một chút. Ít nhất Quang Đức Đường là do anh em Lục Trường Anh đương gia, Trường Đình nhìn nàng ta là sẽ nghĩ tới Lục Phân và khó ngăn được giẫn dữ vậy thì ngày tháng của nàng ta sao mà khá được? Có lẽ có thể giữ được một mệnh, nhưng đại khái sẽ không quá tốt.



Ai biết lúc người của Trần gia giúp nàng ta dọn dẹp hành lý lại bị nàng ta cầm chổi quét ra ngoài cửa. Nàng ta còn buông lời tàn nhẫn, “Ta họ Lục! Sinh ra là người nhà họ Lục, chết là quỷ của Lục gia!”



Người nhà họ Trần đành phải theo ý nàng ta mà từ bỏ việc này. Từ đây về sau Lục gia tuyên bố với bên ngoài là Lục Trường Khánh bị phong hàn, bệnh lâu không khỏi, thân thể gầy yếu nên không thể gặp người ngoài.



Trường Đình đứng từ xa nhìn Lục Trường Khánh, cả người nàng thẳng tắp giống một cây ngọc lan không chút cong vẹo. Nàng kia lại giống như không có sức, dựa vào cửa bên hành lang, mảnh mai như một đóa hoa mẫu đơn không thể nào chịu được vùi dập. Lục Trường Khánh nhìn Trường Đình cười cười sau đó chắp tay hành lễ, “Đại trưởng công chúa mạnh khỏe, Đại lang quân mạnh khỏe, trưởng tỷ,” nàng ta vẫn tươi cười đẹp đẽ nói, “Trưởng tỷ mạnh khỏe. Bệnh của ta đương nhiên đã tốt, đến thuốc cũng chưa uống mà tỷ tỷ lại không biết ư?”




Trường Đình chủ trì hậu viện, muội muội hết bệnh rồi không uống thuốc nữa mà nàng còn không biết vậy người ngoài nhìn vào đơn giản sẽ nghĩ: một là nàng trách móc nặng nề không khoan dung em họ, hai là nàng quản gia chẳng ra gì. Cái thứ nhất là nàng thất đức, cái thứ hai là nàng thất tín. Đáng tiếc lời này tuy sắc bén nhưng chỉ là náo loạn nho nhỏ, nàng cũng chẳng thèm để ý. Tay vừa nhấc Mãn Tú đã rũ mi mắt tiến lên đỡ Lục Trường Khánh, còn nàng thì mỉm cười đáp, “Phải không? Hết bệnh rồi thì tốt, lang trung còn đang kê đơn thuốc, nếu ngươi không uống đến lúc đó bệnh sẽ không nhẹ đâu.” Trường Đình không có ý định cùng nàng ta dây dưa nhiều.



Mãn Tú tiến lên đỡ lại bị Lục Trường Khánh vung tay nhẹ giọng mắng, “Buông ra! Tên nô tì ti tiện nơi nào tới cũng xứng chạm vào ta!”



Nội đường lại im lặng không ai nói gì.



“A Khánh chớ hồ nháo.” Tam phu nhân Thôi thị nắm chặt cơ hội, “Hôm nay là ngày tốt đại tẩu ngươi tới, đừng làm càn trước mặt họ hàng!” Tam phu nhân Thôi thị nhìn Chân Định đại trưởng công chúa đang nhắm mắt dưỡng thần thì lưng eo cũng thẳng hơn chút, giọng cũng chậm rãi khuyên, “A Khánh, đến chỗ tam thúc mẫu, đã lâu không thấy ngươi có vẻ gầy rất nhiều.” Thôi thị lại chỉ nha hoàn của mình đi qua thế Mãn Tú, rồi cười cười như nói việc nhà với Trường Đình, “Mãn Tú cô nương thân hình cao gầy, cùng nha hoàn khác cao cả cái đầu! Thoạt nhìn không giống như người nhà chúng ta mà giống cô nương nhà phú hương nơi phương bắc.”



Nói Mãn Tú giống tiểu thư nhà giàu là cho Trường Đình thể diện.



Trường Đình cười đáp lời, lúc này mọi người đều ngồi đây nên có cãi cọ cũng sẽ không hay. Nàng thầm than một tiếng, đây chính là chỗ không tốt của Dự Châu. Lúc còn ở Kiến Khang nàng muốn làm gì thì làm, muốn nhăn mặt thì nhăn mặt, chỉ có nàng khiến kẻ khác mất mặt chứ làm gì có chuyện người khác tới trước mặt làm nàng khó chịu. Nếu thế nàng sẽ đi lên dẫm chân kẻ kia khiến kẻ đó không đứng dậy nổi.



Trường Đình đang định ngồi xuống lại thấy Mãn Tú co quắp đi xuống, đầu cúi thấp không nhìn rõ thần sắc.




Xuất thân của Mãn Tú chính là điểm yếu khiến nàng ấy không dám ngẩng đầu, đây đúng là đánh người không cần vả mặt!



Trường Đình chỉ thấy đau lòng.



“Mãn Tú lại đây.” Trường Đình mở miệng, cười cười nói tiếp lời Thôi thị, “Tam thúc mẫu đúng là cất nhắc nàng. Ngày xưa nàng đỡ bà, đỡ ta đều tốt, không biết từ lúc nào chọc Trường Khánh muội muội, có lẽ hai người này vô duyên rồi.”



Lục Trường Khánh bật cười như gió mát, nhưng Chân Định đại trưởng công chúa lại mở mắt ra nhìn nàng thế là tiếng cười kia dần ngừng. Nha hoàn bên người Tam phu nhân đỡ nàng ta vào chính đường ngồi cạnh A Ninh. Trường Đình hé môi nhìn nàng ta tới gần, Tam phu nhân Thôi thị trong lòng vừa chuyển cũng cười và ngồi xuống phía sau các vị phu nhân bối phận cao trong tộc. Nhiếp thị cũng thở ra một hơi và ngồi bên cạnh Lục Trường Khánh, vừa ngước mắt đã nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Trường Đình nên trong lòng lại hoảng hốt.



Hôm nay có lẽ sẽ xảy ra đại sự!



Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, đợi ngồi xong Chân Định đại trưởng công chúa tay chống quải trượng nói một lời dài, đơn giản tóm lại là “nhà có con dâu mới, an đức yên vui, mong mọi người quan tâm, cùng nhau hòa thuận.” Sau đó bà ta giới thiệu Tạ Chi Dung, tán dương truyền thống lâu đời của Tạ gia, đồng thời bày ra tương lai tốt đẹp của Lục gia. Lúc sau là đến lượt đi chào hỏi các nhà, Tạ Chi Dung cùng Lục Trường Anh bưng trà kính Chân Định đại trưởng công chúa, lại cùng Tam phu nhân Thôi thị chào hỏi, cứ vậy theo thứ tự đi xuống. Tạ Chi Dung thu được rất nhiều đồ tốt, một hàng trưởng bối đã xong, lúc này là tiểu bối.



Trường Đình và Trường Ninh thì đương nhiên không cần phải nói, là em gái ruột nên Tạ Chi Dung đưa cho hai người mỗi người một vật trang sức bằng vàng ròng mười lượng. Một cái là Tam Dương Khai Thái, một cái là Ngũ Phúc Lâm Môn, đều mang ý tốt.




Lúc sau tới Lục Trường Khánh, Tam phu nhân Thôi thị ở bên giới thiệu, “Đây là con gái cả của Nhị bá, tên là Trường Khánh, nhỏ hơn A Kiều vài tháng. Thân thể nàng vốn không tốt lắm nên luôn ở Đông Uyển dưỡng bệnh. Hiện tại Trường Anh đón dâu nên nàng mới nỗ lực tới đây góp vui.”



Lục Trường Khánh tới cũng tới rồi, cũng chẳng ai nói tới việc để tang ba năm.



Thôi thị không phải kẻ ngốc, mấy năm nay Lục Trường Khánh không xuất hiện, hiện giờ đột nhiên xuất hiện mà khí thế lại rào rạt thì đương nhiên nàng ta sẽ không nghĩ kẻ này đơn giản tò mò bộ dạng của chị dâu mới.



Lục Trường Khánh quét ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tạ Chi Dung, lại nhìn về phía Lục Trường Anh hé miệng một lúc lâu mới nở nụ cười. Nàng ta vốn xinh đẹp, thân thể vừa gầy yếu thì khí chất cả người đã thay đổi, ngây thơ lúc trước biến thành âm nhu.



Đúng vậy, âm nhu và đẹp đẽ như Lục Phân lúc trước.



Ánh mắt Trường Đình lặng lẽ nhìn nàng ta, tay nắm chặt tiểu A Ninh mang theo cảnh giác. Nhổ cỏ tận gốc, cái này trước kia cha đã dạy nàng rất nhiều lần nhưng nàng vẫn không học được. Cái gì gọi là khống chế được, đặt ở dưới mí mắt là có thể khống chế được sao? Không, không, Lục Trường Khánh thậm chí dám cùng người ngoài liên hệ cơ mà!



Lục Trường Khánh cười càng lúc càng tươi, sau đó hành lễ với Tạ Chi Dung và nói, “A Khánh vốn tưởng là ai gả cho đại ca, nghĩ tới nghĩ đi cũng không nghĩ tới. Lúc trước ta còn sợ là Bách Tước sẽ được cất nhắc lên. Nàng ta khiến ca ca mê đắm, nếu Lục gia để một kẻ tiện tì làm đương gia thì chẳng phải chê cười sao?”



Lục Trường Khánh không nói to nhưng mọi người trong chính đường đều nghe thấy. Nàng ta cười cười, nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ giống như từng hạt cát lọt qua kẽ tay, “Sau đó A Khánh mới biết là Tạ gia tỷ tỷ gả cho đại ca thế nên ta cũng an tâm. An Nguyên Tạ thị luôn tốt, mà Bách Tước kia cũng đã bị đuổi đi, ngày tháng sau này của Lục gia hẳn sẽ tốt hơn.”



Khác thường.



Mà khác thường tức là có mưu mô.



Trường Đình nhìn Lục Trường Khánh chằm chằm không rời.



Lục Trường Khánh vươn tay vỗ vỗ và nhẹ giọng gọi, “Trúc Đào!”.



Một nha hoàn từ ngoài tiến vào, trong tay bưng một cái khay, bên trên có bầu rượu, ba cái chén nhỏ. Lục Trường Khánh rót hai chén đưa cho Lục Trường Anh và Tạ Chi Dung, cuối cùng cũng tự cầm một chén nói, “Hôm qua uống rượu mừng A Khánh không đi, hôm nay coi như đền bù. Cung chúc đại ca cùng đại tẩu bách niên hảo hợp, cung chúc Bình thành Lục thị muôn đời lưu danh.”