Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 198: Lang Quân




Cả người Trường Đình đều trầm xuống, dựa vào tường thành, trong mắt chỉ có bóng người kia là sinh động còn trăm ngàn người khác đều rơi vào mơ hồ.



“Mở cửa thành.”



Bên cạnh Trường Đình có cái bóng tối sầm, hóa ra là Lục Trường Anh cõng cung nỏ vung tay áo rộng tháo cung nỏ và trầm giọng lệnh cho tiểu Tần tướng quân ở bên cạnh, “Mở cửa thành tiếp ứng Mông Thác, lại để Hoàng tham tướng đánh bất ngờ ra ngoài, phóng đá lửa phong tỏa toàn bộ con đường dọc Trù Sơn. Chúng ta đóng cửa đánh chó, tiêu diệt toán quân này của Ích Vương tại đây. Tần tướng quân mang theo một đội ngũ từ rừng núi phía Tây Bắc truy kích đám tàn quân, không cần theo sát nhưng cũng không được bỏ lỡ.”



“Vậy sẽ vào Quảng Nguyên.” Tiểu Tần tướng quân buồn bực mở miệng, “Đó là địa bàn của Trần gia.”



“Vậy coi như xé rách mặt.”



Lục Trường Anh lời ít mà ý nhiều, mày nhướng lên dùng sức mà trào phúng, “Nếu Quảng Nguyên không mở thành thì mạnh mẽ đánh, Bình thành lục thị truy kích kẻ xâm lược, nếu Trần gia muốn bao che chính là có mờ ám. Nếu Trần gia và Ích Vương có giao thiệp vậy Lục gia chẳng cần nể mặt Trần gia làm gì.” Hắn nói xong mới khẽ cười một tiếng, “Mọi người xưng tụng tứ đại gia tộc cũng lâu rồi, liên hôn cũng đủ rồi lần này chắc chắn phải tan tành. Nếu Trần gia đóng cửa thành chặn lại thì ngươi đóng quân ở ngoài Quảng Nguyên, nhất định phải để Trần gia tỏ thái độ. Nếu bọn họ nhất định không động đậy…” Lục Trường Anh lại cười, “Vậy thì đánh vào thành.”



Nếu đã không muốn duy trì mặt ngoài hòa hợp thì chẳng bằng xé rách mặt cho xong.



Tiểu Tần tướng quân đáp lời sau đó bước xuống thành.



Trường Đình thầm than một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt và cúi đầu nhìn sau đó lập tức khiếp đảm.



Chiến sự dưới thành cực kỳ loạn, thiết kỵ từ trên núi chạy nhanh xuống, cuồn cuộn không ngừng, tất cả đều mang khôi giáp và trường thương.



Bên ngoài thành cổ rộn ràng nhốn nháo, quân của Phù Kê bị hai đội kỵ binh của Mông Thác phục kích từ hai cánh. Kỵ binh đánh cho bọn chúng tan tác, lại thêm Hoàng tham tướng mở cửa nách đánh bọc, trong thành có người dùng đá nóng bọc dầu đốt ném xuống dưới thành. Trường Đình bị sặc, hai mắt mê mang, chỉ thấy Mông Thác đầu tàu gương mẫu, một mình xoay lưng về phía tường thành nâng trường thương xoay vòng quanh khiến không một kẻ nào dám tới gần. Hắn nâng thương lên chọc cổ những kẻ có ý định tới gần mình rồi lại nhanh nhẹn đánh kẻ xâm nhập phía sau khiến kẻ nọ ngã không dậy nổi, lập tức phun một búng máu tươi.



Động tác trên tay hắn cực nhanh, miệng lại hỏi, “Đến tột cùng là kẻ nào nói!?”



Đương nhiên không ai đáp lại!



Mông Thác lại tấn công, tặng kẻ địch xuống gặp Diêm Vương.



Dù sao đều là chết!



Mông Thác hung ác ngược lại khơi dậy tâm huyết của mấy chục kẻ vây quanh đó. Một kẻ trong đó thét lớn, giơ đao xông tới, ai ngờ lưỡi đao còn chưa rơi xuống thì cả người hắn đã cứng đờ nhìn trừng trừng. Chỉ thấy giữa mày hắn hơi đỏ, Mông Thác lập tức ngẩng đầu thấy Lục Trường Anh thu cung tên lại, bàn tay với tới phía sau, mặt mày bình tĩnh. Tiểu cô nương bên cạnh hắn thì bám lấy tường thành nhìn xuống dưới. Mông Thác thấy thế thì mắt trợn trừng, trong lòng giận dữ nghĩ sao nàng lại ở chỗ này!?





Mông Thác càng giận thì động tác trên tay càng mau hơn, nhưng sau đó hắn chợt ngây ra, tâm siết lại …



Nàng thấy hắn giết người liệu có sợ không?



Mông Thác lại ngẩng đầu thì thấy đôi mắt nàng lấp lánh, tay vịn tường thành giống như vì hắn mà phất cờ reo hò —— được rồi, hắn lo lắng nhiều rồi, cô nương này đã thấy nhiều người chết hơn cả nam nhân… Nghĩ tới đó lòng hắn lại vừa chua vừa cảm thấy hừng hực, tức khắc không biết là nên giận hay vui.



Cửa thành vừa mở ra tiểu Tần tướng quân đã mang theo binh mã chạy ra ngoài. Người của Phù Kê vẫn còn một nửa ở trên núi. Bọn họ bị Lục Trường Anh dây dưa 6 ngày nên đang định lui về Quảng Nguyên bàn bạc kỹ hơn. Nếu không phải như thế thì hẳn cả đám đã xông lên công thành, cũng chính vì bọn chúng do dự nên mới có một màn khích tướng vừa rồi.



Ai biết hỉ thước không thấy tới chỉ có quạ đen.




Ừ, lại còn là quạ đen giận dữ, sức lực mạnh mẽ, cả người toàn là cơ bắp.



Binh mã của Dự Châu cuồn cuộn tuôn ra ngoài, quân của Phù Kê đã sớm nhận được hiệu lệnh nên chưa đến một hồi đã dừng chiến và bắt đầu lui. Một mình Mông Thác phải đối phó với mấy chục người nên không thể thoát thân. Tiểu Tần tướng quân nhanh chóng đuổi theo, cửa thành thì khép lại, cục diện cứ thế được định ra.



Đây là lần đầu tiên Trường Đình thấy tình cảnh này. Ngày trước nàng nhìn thấy cảnh chém giết thì sẽ thấy cả quá trình, nhưng trên chiến trường đao chém lung tung, có người một khắc trước còn rống giận nhưng ngay sau đó đã thành xác không hồn. Nàng mím chặt môi, Lục Trường Anh thấy thế thì đau lòng gọi Tần Đổ, “… Đưa đại cô nương xuống, ở đó có kiệu mềm, đưa con bé về Quang Đức Đường đi.”



Trường Đình vội vàng lắc đầu, “99 bước đã đi rồi, không chậm một bước này.”



Ánh mắt nàng nhìn người nọ đang tắm máu hăng hái trên chiến trường, lời nói lộn xộn, “A huynh, muội không sợ chút nào… Không có việc gì, huynh bảo A Đổ về Quang Đức Đường báo cho bà cái tin đi. À, về bảo Mãn Tú chuẩn bị nước nóng, hái mấy cánh hoa… Ai da!”



Trường Đình đang nói chuyện lại đột nhiên “Ai da” một tiếng, Lục Trường Anh theo ánh mắt nàng nhìn xuống dưới thì thấy Mông Thác suýt nữa bị người ta chém trúng đùi. Hắn nhanh chóng quay ngược người lại dùng đao nhỏ thọc vào eo kẻ kia.



Lục Trường Anh yên lặng trợn mắt nghĩ: Lo lắng cái rắm!



Mông Thác cường tráng như con trâu mộng, chỉ hất một cái đã đánh bật ba người, con ca ca ta lại là người có tài thiện xạ, bắn chuẩn giữa mày đó… Việc ta làm mới gọi là tinh tế đó muội muội…



Trận chiến này kết thúc cũng chậm chạp, Trường Đình cùng anh mình đứng trên tường thành tới nửa đêm. Người của Phù Kê cũng tâm huyết, không một kẻ nào xin tha đầu hàng, bắt sống được một ít nhưng phần nhiều là chết. Trong lúc nhất thời ngoài thành Dự Châu bốc lên mùi máu tanh tưởi, Trường Đình hấp háy mũi, cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn. Nàng nghe thấy gian ngoài có tiếng bước chân nặng nề nện xuống thì vội vàng đứng dậy đẩy cửa nhìn ra. Mông Thác đang tới gần, trên người hắn toàn là máu, thậm chí trên mặt mũi cũng có, gò má và cổ cũng không thiếu, hẳn là còn chưa lau.



Nàng nhếch khóe miệng cười với hắn. Lục Trường Anh thì tiến lên vỗ vỗ vai hắn khẽ cười nói, “Vốn tưởng ngươi sẽ không tới nhanh như thế.”




Mông Thác lập tức liếc mắt, “Nếu ta lại không tới thì Đại lang quân định để A Kiều ở trên tường thành đứng mấy ngày?”



Lục Trường Anh bị hỏi một câu này thì trở tay không kịp. Mông Thác vẫn không động, khí thế chậm rãi dâng lên, đây là sát khí tích cóp qua trăm ngàn sinh tử nên không hề yếu hơn Lục Trường Anh. Thiếu niên ít lời nói, “Phù Kê nói chuyện quá mức tanh tưởi, Đại lang quân cũng biết rõ A Kiều tới đây sẽ khiến đám binh sĩ dưới trướng tên kia lấy nàng ra làm bia ngắm. Sao ngài nghe những lời ô uế như thế mà không có phản ứng gì? Trên tường thành là chỗ để đứng ngắm ư? Nếu kẻ địch là người Hồ thì sao? Người Hồ sức lớn chỉ cần phóng một thanh trường thương là đủ đâm chết người đứng trên tường thành.”



Mông Thác rũ mắt buồn bã, “Đại lang quân. Ta cực kỳ thất vọng về ngài.”



Trường Đình nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.



Mông Thác trước đây nhìn thấy Lục Trường Anh luôn giống chuột thấy mèo. Lục Trường Anh nói không được trèo tường thế là hắn thành thật ở ngoại viện, Lục Trường Anh nói hai người đừng quá thân thiết sẽ khiến người ta nói ra vào thế là hắn chỉ dám chuyển tờ giấy cho nàng…Đây là lần đầu tiên Trường Đình thấy Mông Thác tức giận với anh mình.



Lục Trường Anh cũng sửng sốt, sau khi ngây ra một hồi hắn cười vang, vỗ vai tên kia nói, “Thiên hạ rối loạn, việc thành thân này định sớm đi thôi.”



Ánh mắt Mông Thác sáng ngời, nhưng mí mắt còn chưa kịp ngước lên đã nghe thấy Lục Trường Anh nhẫn nhịn nói, “Sau này đừng ở trước mặt ta gọi A Kiều, thành thân rồi cũng không được gọi nhũ danh của con bé trước mặt ta…”



Khó nghe!



Mông Thác không rõ nguyên do nhưng vẫn liên tục đồng ý.



Mất một canh giờ mới dọn xong chiến trường, những kẻ bị bắt sống đều là võ tướng có quan hàm, còn kẻ đã chết bị chôn dưới hố lại chỉ toàn tiểu tốt vô danh. Thủ đoạn bức cung của Mông Thác đúng là lợi hại, hắn kề đao lên cổ đám người kia hỏi, “Nói, kẻ cầm loa nói mấy lời kia là ai? Ngươi nói ta sẽ không giết ngươi.”




Lục Trường Anh lại lấy số tiền lớn dụ dỗ, “Các ngươi cũng là làm theo lệnh, ta sẽ không làm khó các ngươi, chỉ là lời đã nói ra như thanh đao, chém phải ai thì kẻ đó khó chịu. Em gái ta bị nam nhân nói lời ô uế như thế nếu ta không làm gì thì thiên lý khó dung tha. Chỉ cần có người nói ra thì ta sẽ hứa cho kẻ đó mười lượng vàng.”



Nhưng binh của Ích Vương thực sự kiên cường, Mông Thác giơ tay chém 5 người vẫn không ai chịu nói, đến người thứ 6 thì hắn còn không kịp kề đao kẻ nọ đã kinh hoàng liên tục hô: “Ta nói, ta nói! Là Vương tham tướng! Là hắn nói! Hắn là quan văn chuyên phụ trách thư từ! Lời là hắn tự nghĩ ra và tự nói! Chính hắn tổn hại danh tiết của đại cô nương. Chúng ta có tội, chúng ta có tội!” Người nọ vừa kêu vừa chỉ về cái kẻ đang ngồi ở góc tường, “Là hắn! Anh hùng đừng giết ta! Ta chỉ là người quản lương thảo mà thôi!”



“Giết ——”



Lưỡi đao của Mông Thác lập tức chém qua cổ thế là kẻ kia trợn mắt, cả người cứng đờ ngã về phía sau.



“Kẻ bán đứng đồng đội chính là kẻ ti tiện.” Mông Thác vẫn không hề đổi sắc mặt nói, “Kẻ ti tiện chết là đáng.”




Rõ ràng hắn không có ý để lại người sống nhưng còn cố tình nghiêm trang đưa ra lý do, quả đúng là lật lọng một cách đường hoàng.



Lục Trường Anh bật cười. Đứa em rể này nhìn lâu cũng thấy không tệ, tâm tư đủ xấu xa, da mặt đủ dày, giết người thì giết lại còn tìm một lý do đàng hoàng mà định tội cho kẻ khác. Không tồi, có phong phạm sĩ tộc, một không sĩ diện hai vẫn biểu hiện bản thân là người chính trực. Lục Trường Anh hoàn toàn không biết hắn dần chuyển thành mẹ vợ xem con rể. Trưởng huynh như cha, hiện giờ còn chưa có trưởng tẩu nên trưởng huynh còn phải gánh vác trách nhiệm của mẹ vợ. Mà mẹ vợ xem con rể đương nhiên là càng nhìn càng đẹp.



Lục Trường Anh vui vẻ thế là quyết định người làm anh vợ phải giữ chữ tín, tay hắn vung lên nói, “Cho hắn mười lượng vàng mua quan tài!”



Chỉ trong chốc lát một đám người đều chôn xuống hố, chỉ thừa lại Vương tham tướng.



Vương tham tướng ở góc tường run bần bật, Lục Trường Anh nhìn hắn là nhớ tới những lời dâm loạn em gái mình lúc ở dưới thành thế là cười cười nói, “Giết hắn, treo đầu hắn lên tường thành Dự Châu. Lúc này là hắn, tiếp theo là Phù Kê, bảo Ích Vương chuẩn bị tinh thần đi.”



Mông Thác ở phía sau Lục Trường Anh nghe tiếng lập tức ra tay, động tác cực nhanh, chỉ phi thân một phát là Vương tham tướng đã chết không nhắm mắt. Hắn ngửa đầu đã thấy cổ phun ra một suối máu.



Một kẻ bức bách, một kẻ dùng lợi dụ dỗ, hai anh em lần đầu phối hợp nhưng cực kỳ trôi chảy. Trường Đình thấy Lục Trường Anh ở bên trái, Mông Thác ở bên phải, một người phong nhã ung dung, một người trầm mặc vững chãi, hai người đều mang vẻ mặt thỏa mãn.



Có lẽ bọn họ đã thẩm vấn được nên vui, trong lòng nàng nghĩ như thế.



Cổng thành Dự Châu đóng kín, tiểu Tần tướng quân mang binh mã ra khỏi thành truy kích nên Tần Đổ theo về phủ. Mông Thác mang tới hơn 1000 kỵ binh đều để ngoài thành, chỉ hắn cưỡi ngựa đi vào, Trường Đình thì vẫn ngồi kiệu. Vốn nàng đã cực kỳ mệt mỏi nhưng mành kiệu bay lên lại rơi xuống khiến nàng thường thường nhìn thấy bóng dáng hắn. Nàng thật sự có rất nhiều điều muốn hỏi vì thế cơn buồn ngủ đã biến mất không còn tăm hơi.



Ví dụ như ngươi tới đây vậy Ung Châu phải làm thế nào?



Lại ví như ngươi tới là do ngươi muốn hay do Thạch Mãnh ra lệnh?



Hoặc Ung Châu hiện tại có tốt không? Nếu Phù Kê đã liên hợp với Trần gia thì sẽ cho rằng mình như hổ thêm cánh, làm việc tự nhiên sẽ phung phí. Nếu hắn thật sự dám mang đao kiếm thật tới phá Dự Châu vậy với Ung Châu hẳn sẽ không phải chuyện đùa đúng không?



Hoặc ngươi có nhớ ta không…



Nàng ngồi trong kiệu hé miệng cười, rõ ràng còn có rất nhiều việc phải quan tâm, bất kể việc gì cũng có khả năng ảnh hưởng tới đại cục nhưng cố tình nàng lại cảm thấy có thể nhìn Mông Thác là việc vui mừng nhất trên đời này, không cần che lấp, càng không cần cảm thấy thẹn.