Tịnh Nhi ở với Kỷ Nguyệt nhiều năm như vậy nên tính cách của nàng thế nào Tịnh Nhi là người hiểu rõ nhất. Nhưng phải nói, nhiều năm rồi mới thấy Kỷ Nguyệt khóc tới vậy, kể từ cái ngày mà trưởng công chúa qua đời.
Kỷ Nguyệt cả người mệt mỏi, chốc chốc lại run lên mà lên mà phát nhiệt. Cũng phải thôi, sáng sớm liền dầm mưa nên giờ mới bị cảm lạnh như vầy nè.
Một người cẩn thận như Kỷ Nguyệt mà cũng có lúc để bản thân bị tổn hại, đúng là hiếm thấy.
Để nàng nằm lại trên giường, Tịnh Nhi sầu ưu nhưng cũng bớt lo lắng một chút: "Tiểu thư, người nghỉ ngơi đi."
Vốn không định nói gì thêm, nhưng bất giác nàng chợt nhớ đến tiểu nha đầu Ngân Tuyền. Từ lúc nàng tỉnh lại đã không thấy nha đầu đó đâu rồi, nhổm dậy nàng nhỏ giọng: "Tịnh Nhi, ngươi thấy Ngân Tuyền đâu không?"
"A" Một tiếng dài Tịnh Nhi nhớ được: "Ngân Tuyền được Tiết Hàn Dụ đưa tới bang rồi. Hắn nói muốn để muội ấy bắt đầu luyện tập."
Bây giờ nàng mới có thể yên tâm được. Nếu là Tiết Hàn Dụ thì tốt, dù sao hắn cũng rất nhiệt tình, thấu đáo đối với Ngân Tuyền nên Kỷ Nguyệt cũng bớt lo lắng phần nào.
Thấy Kỷ Nguyệt im lặng, Tịnh Nhi cũng không muốn làm phiền: "Không còn gì nữa thì xin phép tiểu thư."
Đối với kẻ khác thì Tịnh Nhi luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng chỉ với nàng - Kỷ Nguyệt thì Tịnh Nhi vẫn luôn giữ thái độ lễ tiết, tôn trọng.
Lúc này tuy đã định thần lại nhưng trong người vẫn khó chịu vì cảm lạnh. Thực mệt mỏi a. Kỷ Nguyệt không hiểu, bản thân nàng từ sau khi gặp nữ tử bí ẩn đó vì lại có biểu hiện này? Mọi chuyện có phải... Diễn ra quá nhanh rồi không?
Trong lòng Kỷ Nguyệt nóng như lửa đốt. Sáu năm trời cũng chẳng phải thời gian ngắn, trong cái khoảng thời gian dài trống rỗng ấy Kỷ Nguyệt trải qua biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng đây vẫn là lần đầu, mọi chuyện diễn ra hiện tại quá phức tạp khiến tâm trạng nàng bất an lo lắng.
Bất an, lo lắng tới như vậy nhưng quá khứ vẫn ràng buộc nàng. Những kí ức vui buồn đều có, nhưng khi nhớ lại nó là cả một hoài niệm khiến Kỷ Nguyệt đau buồn muốn lãng quên.
Hiện tại và quá khứ tiếp diễn, ai mà biết được trong khoảng thời gian tới Kỷ Nguyệt sẽ lại đối mặt với gì chứ? Thật mệt mỏi!
Những lúc mệt mỏi đến muốn rơi lệ, nàng ước gì có hắn ở bên. Lúc đấy có lẽ nàng sẽ ở trong lòng hắn mà khóc, để hắn dỗ dành, để hắn ôm. Một cái ôm ấm áp. Trước đây đối với hắn luôn lạnh nhạt, nhưng khi xa hắn rồi nàng mới thấy thật trống rỗng.
Kỷ Nguyệt còn nhớ, lần đầu gặp tận mặt hắn là cái đêm hè của bảy năm trước, một con người thâm sâu nhưng lại thấy hiểu nàng. Có lẽ trên đời này hắn là người hiểu nàng nhất.
Nàng nhớ lúc hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho nàng và hắn thì nàng đã rất tức giận chạy tới Đông Cung mà đánh hắn. Nhưng hắn không oán trách nàng một lời mà còn quan tâm nàng. Đêm đến, hắn thường hay tìm nàng bồi chuyện. Mỗi lần xuất hiện đều là một bất ngờ với nàng....
Đó là những kí ức về hắn mà nàng vẫn luôn giữ kín trong lòng. Giờ đây nhớ lại, những kí ức ấy tựa hồ như một giấc mộng, một giấc mộng mà sẽ không thể có lần thứ hai.
Sáu năm, hắn ở bên ngoài đã sáu năm rồi. Trong khoảng thời gian đấy hắn sống thế nào? Có tốt không? Có còn nhớ đến nàng không? Có biết nàng rất nhớ hắn không?
Đều là những câu hỏi ở tận đáy lòng của nàng. Nàng rất nhớ hắn, rất mong hắn nhanh chóng về bên nàng. Nhiều năm như vậy, nàng thực sự rất muốn nhìn thấy hắn.
'Tử Duy! Huynh mau chóng về đi, ta nhớ huynh lắm'
Nàng nghĩ mà rơi lệ. Những giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên gương mặt ửng hồng của nàng.
Càng phải nói, hắn đi sáu năm không về. Các triều thần trong triêù lục đục muốn hoàng thượng lập tân Thái Tử, phong vương tước hầu. Trên dưới lời qua tiếng lại, kẻ nào cũng đồn đại rằng Thái Tử đã chết. Bọn thân vương, quyền quý cũng mặc cho thánh chỉ ban hôn lúc đầu của hoàng thượng dành cho nàng và hắn mà chạy tới phủ công chúa cầu thân, mục đích chỉ để củng cố thế lực.
Nhiều lúc nàng tự hỏi hắn liệu có còn sống không? Nhưng rồi đến cuối cùng nàng cũng định cả đời này chỉ gả cho mình hắn. Nếu hắn còn sống nàng quyết sẽ chờ, còn nếu không nàng sẽ ở giá quyết không gả.
Nhưng liệu quyết định đó là đúng hay sai? Nàng thật muốn biết câu trả lời. Quyết định đó có phải quá ngốc không? Và rồi bây giờ nàng cũng không biết khoảng thời gian nàng ở lại Tinh Thiên Quốc là bao lâu. Nếu một năm nữa hắn không về thì nàng sẽ tự mình đi tìm hắn. Thiên hạ rộng lớn nếu không tìm được hắn nàng sẽ không về.
...
Ánh mắt khẽ cụp xuống rồi nhắm lại, hàng mi cong ướt đẫm vì nước mắt. Nàng mệt rồi, không muốn khóc nữa....