Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 24: Thánh chỉ ban hôn




Vũ Lam Uyên bị Kỷ Nguyệt chọc tức tới mức mặt mày xanh mét cả đêm không ngủ được, vì vậy sáng hôm sau nhìn ả tiều tụy không thể tới chỗ lão phu nhân dâng trà

"Con khốn Dương Kỷ Nguyệt, ngươi hại ta và nữ nhi của ta thê thảm như vậy ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá"

...

----Lâm Viện----

Lão phu nhân vốn đã biết hết mọi chuyện hôm qua ở Cung Yến, vẻ mặt vừa mừng vừa lo

"Hừ, tỷ muội các người cũng có ngày này" Dương Tuyết Liên cười thâm độc

Kỷ Nguyệt bước vào hành lễ "Nguyệt Nhi thỉnh an tổ mẫu"

"Tôn nữ ngoan của ta mau lại đây"Lão phu nhân gọi nàng

Kỷ Nguyệt nhanh chóng bước tới chỗ lão phu nhân. Nhưng có vẻ ai đó lại khó vui vì điều này

"Hai con nha đầu kia giờ đã không còn thế thượng phong, vậy mà tổ mẫu vẫn không thèm đoái hoài tới ta. Khốn khiếp" Ả nắm chặt tay để cơn giận không bùng phát ra ngoài

"Hôm qua trên yến tiệc con làm rất tốt, lấy phong quang cho phủ chúng ta. Tốt lắm" Lão phu nhân khen ngợi nàng, ra hiệu cho tỳ nữ mang quà tới "Cái này là cho con, giữ gìn cho tốt nhé"

Đó là một miếng huyết ngọc bội, món đồ này đã ở trên người lão phu nhân từ khi bà ấy còn ở nhà mẹ đẻ

Nàng "Con cảm ơn tổ mẫu. Con sẽ giữ gìn nó thật tốt"

"Thích là được" Rồi người ra lệnh mang xuống cho các tôn nữ còn lại bội bạch ngọc

"Tổ mẫu quả nhiên xem trọng tỷ ấy" Dương Tuệ Ly nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ

Dương Tuyết Liên càng thêm ghen ghét nàng

Dương Tinh Yên ngồi cạnh Dương Tuệ Ly, nàng ta nhìn Kỷ Nguyệt "Ta muốn tổ mẫu cũng quan tâm ta giống tỷ ấy"

"Lục muội, ngươi sao vậy?" Thấy Tinh Yên có vẻ lạ Dương Tuệ Ly hỏi

Bị hỏi bất chợt Dương Tinh Yên giật mình "Ta không sao, ngũ tỷ đừng lo"

"Ngươi muốn tổ mẫu cũng quan tâm ngươi một chút sao ta không biết chứ"

...

Đột nhiên một tỳ nữ chạy vào chính viện thông báo "Lão phu nhân, các vị tiểu thư, di nương. Công công trong cung mang theo thánh chỉ đến phủ chúng ta"

Kỷ Nguyệt bất ngờ"Thánh chỉ? Ta nhớ kiếp trước ta không có nhận bất cứ thánh chỉ nào vào thời điểm này mà? Kỳ lạ"

Mọi người trong Lâm Viện lập tức ra ngoài để nhận thánh chỉ của hoàng thượng

"Mời Quận Chúa tiếp chỉ" Công công nói

"Sao lại là ta? Giỡn mặt" Nàng bất ngờ

"Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng Đế chiếu viết Tứ tiểu thư của Phủ Thái Phó thân là Quận Chúa đoan trang thục nữ tài đức vẹn toàn, rất thích hợp với vị trí Thái Tử Phi, nay ban hôn cho Thái Tử điện hạ. Khâm thử"

"Là thánh chỉ ban hôn"

"Tạ chủ long ân"

"Quận Chúa à không Thái Tử Phi cái này của người" Công công vẻ mặt lấy lòng

Nàng vui vẻ "Làm phiền công công rồi"

"Người quá lời rồi. Đây vốn là công việc ta" Công công trước mặt nàng ra vẻ cung kính "Không còn việc gì nữa ta xin phép"

"Công công đi thong thả" Nàng nói

Ngoài mặt thì vui nhưng bên trong nàng lại vô cùng tức giận "Đáng chết cái tên Dạ Tử Duy này dám gài ta. Gặp được xem ta làm sao xử lý ngươi"

Đông Cung (nơi ở của Thái Tử)

"Hắt xì.."

"Hình như có ai nhắc đến ta thì phải" Hắn cảm thấy lạnh sống lưng

...

Lúc này mọi người trong phủ Thái Phó đều vây quanh nàng. Người ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét

"Xem ra tình cảm của tỷ tỷ ta với Thái Tử cũng tốt đó chứ" Dương Tuệ Ly cười tủm tỉm

Dương Tuyết Liên nghiến răng mặt ả tối sầm, đôi mắt chứa đầy sự ghen ghét suýt doạ chết Dương Tinh Yên "Chết tiệt, tại sao ả lại được ban hôn cho Thái Tử chứ? Ta có gì không bằng ả?"

Khỏi phải nói lão phu nhân vui mừng đến mức nào. Sau lần Cung Yến cũng đủ để bà ấy coi trọng nàng, bây giờ thì nàng không khác gì bảo bối

----Hoà Uyển Viện----

"Choang" (tiếng vỡ của cốc)

"Ngươi nói sao? Ả được ban hôn cho Thái Tử" Vũ Lam Uyên tức giận hỏi đám nha hoàn

Đám nha hoàn thấy bà ta tức giận liền quỳ xụp xuống "Mọi chuyện đều là thật"

"Đáng chết, với thân phận lúc trước của ả đã gây sức ép cho ta rồi! Bây giờ còn được ban hôn với Thái Tử thì há chẳng phải..."

"Mẫu thân người phải làm gì đi chứ, không lẽ người cứ để vậy sao?" Dương Vân Hiên nói

"Phải đó mẫu thân, không thể để yên như vậy được" Dương Vân Nhược tiếp lời

"Ta sẽ nghĩ cách diệt nha đầu đó. Bây giờ phải để hai con bình phục lại đã" Ả trấn an hai nữ nhi của ả

"Dương Kỷ Nguyệt! Ngươi phải chết!"