"Tỷ tỷ."
Một tiếng gọi lay nhẹ khiến Kỷ Nguyệt chợt tỉnh những suy nghĩ mơ hồ. Nàng quay người lại nhìn người đang đứng trước mặt.
Là Cát Anh!
"Tiệc chưa tan sao ngươi lại ra đây?" Nhỏ giọng nhịp lạnh hỏi Cát Anh.
Làn gió đêm sương thổi qua làm mái tóc và bộ y phục hoa lệ bay theo. Ánh trăng sáng chiếu xuống thân ảnh đẹp mê hồn, chỉ là nàng lúc này cảm xúc lẫn lộn, sắc huyết lạnh tanh.
Cát Anh hơi cúi đầu khẽ thở dài, sắc mặt hiện rõ vẻ chán nản: "Nếu ban đầu không phải do tỷ rời đi, muội chắc chắn sẽ không ở đây."
Phải rồi, sao nàng quên mất chứ? Cát Anh từ nhỏ ương bướng rất ghét những thứ gọi là liên quan tới hậu cung, triều chính. Nhưng ở mặt khác nếu liên quan đến nàng thì nhất định sẽ có mặt Cát Anh. Nếu hôm nay không phải vì nàng tham dự yến hội đại phong thì Cát Anh sẽ chịu nể mà tham dự sao?
Nàng hơi im lặng, nhưng được một lúc thì nhỏ giọng lên tiếng: "Đến đây cũng tốt, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Quay người đi vào cái đình gần cây hoa lê.
Cát Anh đi theo, đôi ngươi khó hiểu nhìn bóng lưng của nàng. Thật lạnh, không khác gì con người đơn độc. Nếu nói hiểu nhưng chỉ là hiểu không nhiều, muốn hiểu hết về Kỷ Nguyệt thì đúng là rất khó.
Bước vài ngự đình Cát Anh ngồi xuống đối diện Kỷ Nguyệt, ổn định được chỗ thì liền hỏi: "Tỷ muốn hỏi gì?"
Kỷ Nguyệt nặng trĩu hai bờ mi, khẽ cụp xuống, giọng đáp nhỏ dần: "Hoài An Vương hôm nay có chuyện gì sao? Ngài ấy vào cung muộn như vậy."
Thì ra nàng ta quan tâm đến vấn đề này, nghĩ cũng phải Kỷ Nguyệt vốn rất tò mò a: "Cứ một khoảng thời gian ngắn Hoài An Vương sẽ vào cung bồi chuyện với phụ hoàng. Bọn họ đều có hẹn trước và đêm nay là ngày hẹn."
"Cụ thể là bàn chuyện gì? Muội biết không?" Kỷ Nguyệt càng tò mò hơn mà đi sâu vào vấn đề.
"Ta không dám chắc, nhưng đại khái đều là những chuyện quay quanh hoàng cô mẫu." Cát Anh cúi mặt: "Lần hẹn trước là muội cố tình theo dõi hai người họ nên biết được chút ít."
Liên quan đến Trưởng công chúa?
Kỷ Nguyệt kinh ngạc không thốt lên lời, môi nàng mím chặt. Nàng không hiểu mẫu thân nàng đối với người ngoài thì là đã qua đời. Hoàng thượng thì không nói nhưng vì sao Hoài An Vương lại để tâm quá nhiều tới mẫu thân nàng như vậy?
"Ngươi có nhớ rõ cụ thể giữa họ là nói gì không?" Chứa đựng sự hoài nghi.
"Không nhớ rõ." Cát Anh lắc đầu buồn bã đáp lại.
Thấy vậy Kỷ Nguyệt cũng đành thở dài.
Nhưng rồi Cát Anh chợt nhớ ra gì đó: "Khi bọn họ người chuẩn bị ra về thì ta có nghe chính miệng Hoài An Vương hỏi phụ hoàng một câu."
Bỗng chốc từ chán nản có chút hưng phấn, Kỷ Nguyệt hỏi: "Là câu gì?"
Cát Anh nghiêm túc đáp lại: "Là 'Vương phi của bổn vương đến khi nào mới có thể lộ diện?''
Kỷ Nguyệt kinh ngạc như không tin vào tai mình. Hoài An Vương có Vương Phi? Từ khi nào chứ? Cát Anh đang đùa nàng chắc?
Nhưng rồi nhìn cái dáng vẻ nghiêm nghị, chắc nịch của nàng ta có thể thấy đó không phải nói đùa.
"Nhưng tỷ có thấy gì lạ không?" Cát Anh hơi cúi mặt hỏi nàng.
"Hoài An Vương Phi." Kỷ Nguyệt thu lại bộ dáng kinh ngạc khi nãy mà thay vào đó là dáng vẻ điềm tĩnh.
Hoài An Vương có Vương Phi, xem ra Vũ Văn Minh Triết thật sự là hài tử ruột thịt của ngài ấy rồi. Nhưng mà đây cũng chính là chuyện lớn, vô cùng có sức ảnh hưởng với Tinh Thiên Quốc, vậy tại sao bao nhiêu năm nay ngài ấy lại không để lộ ra ngoài? Tại sao hoàng thượng biết cũng không dị nghị gì? Chuyện này e là có ẩn tình gì đó.
"Phải, ta không hiểu vì sao họ đang nói vấn đề của hoàng cô mẫu nhưng rồi lại quay sang đến dinh giả của Hoài An Vương" Cát Anh có chút trầm tư, hoài nghi nặng nề.
Cát Anh là đang suy nghĩ Hoài An Vương phủ liệu có liên quan gì đến cô mẫu hay không? Âu, nghĩ cho cùng vẫn là chuyện lớn vẫn nên nói kĩ lưỡng từng chút một vẫn tốt hơn.
Kỷ Nguyệt im lặng một hồi lâu. Cát Anh đưa mắt nhìn nàng, chợt ánh mắt dừng lại ở nơi vạt áo đang ướt máu. Dáng vẻ bàng hoàng hoảng hốt, hai tay nhanh chóng cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Kỷ Nguyệt: "Tỷ tỷ, sao tỷ vẫn chưa xử lý vết thương?!"
Chất giọng dường như đang oán trách. Cát Anh biết trước giờ Kỷ Nguyệt luôn thận trọng, đây là một điểm tốt mà Cát Anh luôn mến mộ. Nhưng đây là lần đầu nhận thấy Kỷ Nguyệt lại thiếu thận trọng như vậy. Tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng cũng là do thứ sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, nếu không chịu băng bó để nó chảy như vậy có khác gì là muốn vắt cạn máu mà chết?
Nói rồi Cát Anh từ nạp giới lấy ra một lọ thuốc và một miếng vải trắng mềm. Nàng ta từ bôi thứ thuốc lỏng trong lọ lên tay Kỷ Nguyệt khiến nàng thấy đau rát mà nhăn mặt.
Cát Anh hơi giận: "Tỷ cũng còn thấy đau sao? Vậy mà lại để nó như vậy, tỷ muốn chết sớm lắm à?" Vừa nói Cát Anh vừa lấy dải băng trắng băng bó vết thương trên tay của Kỷ Nguyệt lại.
"Ổn rồi, muội không cần phải lo." Kỷ Nguyệt thản nhiên nhìn vết thương được băng bó thắt nơ bướm kia. Từ trước đến giờ khi nàng bị thương thì đều là Tịnh Nhi bôi, thuốc băng bó giúp nàng. Đây là lần đầu tiên một người khác giúp, đúng là có chút không quen.
"Quận Chúa, Công Chúa." Một cung nữ đi tới: "Hai vị tiểu thư về rồi."
"Ở đâu?" Kỷ Nguyệt gặng hỏi.
"Hai vị tiểu thư nói hơi mệt nên đều về phòng nghỉ ngơi cả rồi." Cung nữ lễ phép đáp lại.
"Ừm, hôm nay các ngươi đều nghỉ cả đi." Kỷ Nguyệt phẩy tay.
"Vâng, tạ Quận Chúa." Cung nữ kia vui mừng, hành lễ rồi nhanh chóng rờ đi.
Trong cung quy tắc vô kể, kẻ hầu người hạ phải dậy từ sáng sớm và đi ngủ khi đã đêm khuya, thậm chí có người phải thức đêm. Vậy nên việc có thể nghỉ sớm cũng rất khó.
"Muộn rồi, muội về nghỉ đi. Ta mệt rồi!" Kỷ Nguyệt đứng dậy.
"Được, tỷ nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta lại đến." Nghe lời Cát Anh cũng không nán lại liền rời đi.
Kỷ Nguyệt vào trong phòng, nàng đợi Cát Anh đi một lúc rồi một thân thay bạch y, đeo mặt nạ. Nàng dùng kinh không để đi ra ngoài, lướt nhanh như một cơn gió.
Thoáng chốc đã đến nơi cần đến... là ngự đình Long Điện!
Nàng đến liền núp sau bức tường gạch gần đó, ẩn đi linh lực của mình, âm thầm theo dõi hai người trước mắt đang đánh cờ, trò chuyện với nhau.