Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 128: Vương tử Hoan Thành




"Giả sử như liên hôn thì sao?"

Lời nói nhanh chóng khiến Ninh Tuệ Ly chú trọng. Kỷ Nguyệt nói không sai a. Liên hôn là một mối ban giao chính trị vô cùng quan trọng giữa hoàng thất - triều thần, giữa đế quốc này với đế quốc kia nhằm duy trì, đẩy mạnh sự phồn vinh, thịnh vượng. Vậy nên nếu liên hôn chính trị thì phải cử người đáng tin nhất, có tầm quan trọng nhất. Mà ngũ vương tử này cũng là lựa chọn chuẩn xác.

Ninh Tuệ Ly cười mỉm, đề cập tới vấn đề chính trị: "Nhưng nếu là ngoại thương giữa hai nước thì sao? Cũng có thể là yêu cầu trợ cấp quân lính, dù sao gần đây Hoan Thành Quốc và Minh Tử Quốc cũng đang diễn ra chiến tranh a."

Lời của Ninh Tuệ Ly quả thực không sai. Hoan Thành Quốc và Minh Tử Quốc vốn truyền đời không thể nào bình yên được, chiến tranh liên miên. Nhưng do Hoan Thành giàu binh lực, ngân khố, lương thực nên nhiều năm Minh Tử Quốc bị ép vế. Chỉ là không hiểu sao năm nay Minh Tử Quốc gần như phá hủy chiến quân của Hoan Thành nên thất thế.

Kỷ Nguyệt cười khẩy: "Vậy liên hôn không phải sẽ thu được hai đường lợi sao?"

"Cũng phải a." Đồng tình.

"Ngươi nên bớt lời được rồi đấy, nếu để người khác nghe thấy không tránh khỏi tội đâu." Nàng nghiêm giọng nhắc nhở.

"Được được... là ta sơ suất rồi!"

...

"Ngũ vương tử đến quý quốc chúng ta chẳng hay là có chuyện gì muốn đàm luận sao?" Hoàng thượng bắt đầu dạo hỏi.

"Thần theo mệnh phụ hoàng đến để đàm luận mối giao hảo giữa hai nước... còn có... mượn quân binh." Hoàng Thức Tề vào thẳng vấn đề nhưng vế sau có chút ngập ngừng.

Ninh Tuệ Ly nghe mà cười đắc ý, nàng ta cười cười nhỏ giọng: "Tỷ xem, ta đoán trúng rồi."

Kỷ Nguyệt không trả lời, nàng vẫn im lặng lắng nghe.

"Mượn quân binh sao? Đây cũng phải chuyện nhỏ." Hoàng thượng cẩn trọng suy nghĩ, ngài trầm giọng.

Việc mượn quân binh để cứu trợ Hoan Thành, đây là điều có thể vì Hoan Thành vốn có hoà ước với Tinh Thiên Quốc. Nhưng mà, nếu làm vậy sẽ tự động gây thù với Minh Tử Quốc, đây mới là vấn đề lớn.

Hoàng Thức Tề nhìn dáng vẻ và lắng nghe giọng trầm đầy ngụ ý của hoàng thượng, song liền trình tấu: "Tất nhiên sẽ không để ngài chịu thiệt, nhân đây phụ hoàng ta muốn lập liên hôn giữa hai nước và cắt hai tỉnh đông nam cho Tinh Thiên Quốc."

Hai tỉnh đông nam? Lại còn lập liên hôn? Hoan Thành cũng là quá hào phóng đi. Cắt liền hai tỉnh có số lợi nhuận thu về lớn nhất cho Tinh Thiên Quốc, điều này đúng là khó có thể tin được. Nhưng âu cũng phải là do chấp nhận thoả hiệp liên hôn, vậy hai tỉnh đông nam đó cũng không khác gì của hồi môn cả.

"Bát công chúa đến!"

Giọng quan viên bên ngoài hô lớn thông báo.

Kỷ Nguyệt vừa nghe liền nhăn mày. Cát Anh tới? Ngay lúc đang đàm luận thoả hiệp này? Đúng là quá trùng hợp đi, vừa khéo nàng ta rất là không ưa kẻ ngoại quốc đến vì lý do chính trị a.

Nhanh chóng, tất cả mọi người trong điện đều chú ý đến, trừ nàng vẫn nghiêm nghiêm thưởng trà không chút bận tâm. Ảm đạm, thanh trầm cảm nhận.

Màu vàng kết hợp hoạ thêu mẫu đơn trên vải áo, nhẹ nhàng, thanh mảnh, bước đi không động tựa như gió. Rừng rực khí thế tựa như cánh phượng hoàng, toát thái phong độ cao ngạo. Ánh mắt sắc lửa như muốn đốt cháy mọi thứ. Ngọc ngà, bất phàm thật khiến người khác phải dè chừng.

"Cát Anh thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu."

Cát Anh cúi người hành lễ, vẻ cao ngạo vẫn không phải mờ.

"Đúng là sau khi bế quan tu luyện đã nâng lên không ít uy khí a." Ninh Tuệ Ly nhìn một lượt đánh giá rồi cười trừ. Nàng ta là đang ghen tị a.

Ninh Tuệ Ly nàng ta tu luyện có thể nói là hơn Cát Anh một bậc, nhưng mà nếu nói thiên phú thì vẫn là thua Cát Anh. Mỗi lần nàng ta bế quan tu luyện đều phải nhờ trợ giúp của Kỷ Nguyệt để phân giải linh khí, bởi vì Ninh Tuệ Ly là song hệ phối a.

Nếu là song hệ bình thường chắc chắn sẽ không sao, nhưng là song hệ phối mà không biết điều chỉnh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng dội ngược, đặc biệt là khi bế quan.

Dường như nghe hiểu được Kỷ Nguyệt liền lên tiếng: "Sắp tới là trăng tròn, ngươi tự mình bế quan đi. Song hệ cũng nên bộc lộ rồi."

"Nhưng mà..." Ninh Tuệ Ly hơi hoảng: "Tỷ biết ta không thể a..."

"Bây giờ đã tách ra làm hai phần thuộc tính, ngươi muốn từ bỏ?" Kỷ Nguyệt nhíu mày không vui: "Nên nhớ bây giờ bỏ qua cơ hội này, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu."

Song hệ phối, vào đêm trăng tròn thích hợp sẽ tự tách thành phần linh khí thuộc tính riêng. Và chỉ xảy ra duy nhất một lần. Vậy nên nếu Ninh Tuệ Ly sắp tới không làm chắc chắn sẽ không thể đột phá lên.

Nghe Kỷ Nguyệt, nàng ta cúi đầu giọng nhỏ đi: "Ta hiểu rồi!"

Cát Anh quay người, nhìn một lượt Trùng Minh Điện rồi cuối cùng nhìn nàng, gương mặt cao ngạo khi nãy cũng biến mất. Rồi nàng ta đi nhanh tới ngồi cạnh nàng, giở giọng trẻ con: " Nguyệt nhi tỷ tỷ, ta đột phá rồi, tỷ phải thưởng cho ta đó."

Kỷ Nguyệt thở dài, điệu bộ ngán ngẩm. Cát Anh đúng là hai mặt a, đứng trước nàng thì một kiểu, với kẻ khác thì một kiểu. Đúng là không biết nên nói gì mà.

Hoàng Thức Tề ngó nhìn, bộ dạng lộ vẻ hứng thú thẳng về phía tỷ muội nàng: "Hoàng thượng, vị này là..."

"Trẫm thất lễ với quý quốc rồi." Hoàng thượng bắt đầu chú trọng, để ý đến chỗ nàng: "Đây là bát công chúa của trẫm Cát Anh, bên cạnh là hoàng chất nữ xưng Kỷ Nguyệt Quận Chúa."