Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 106: Huynh ấy tốt lắm!




Ngày hôm đó cũng từ từ mà trôi qua. Nhưng thật lạ, Kỷ Nguyệt lại cảm thấy ngày hôm nay lại trôi qua một cách chậm chạp hay là do nàng mệt mỏi quá nhỉ?

Tối đến.

Lúc này Kỷ Nguyệt đã dùng bữa xong, hiện đang ngồi ngoài ban công trên lầu Ngưng Sương Các uống trà tịnh tâm.

Hương thơm hoa lê dìu dịu từ lư hương phát ra quyện vào làn gió khiến tâm trạng vô cùng dễ chịu. Lại nói hoa lê có tác dụng an thần nhưng ở Tinh Thiên Quốc hoa này rất hiếm. Tính cả Tinh Thiên Quốc cũng chưa tới mười cây hoa lê và chỉ có ba nơi có là Hoàng cung, Hoài An Vương phủ và phủ Công Chúa.

Riêng phủ Công Chúa thì có tới tận năm cây, trong đó có ba cây là do Hoàng Thượng ban cho trưởng công chúa làm hồi môn, hai cây còn lại thì là do Dạ Tử Duy sai người đem tới đền bù. Lý do đền bù là do mấy năm trước hắn cùng Tiên. Hồ Tiểu Bạch phá hủy cả cái Hoa Viên của phủ Công Chúa, nên lúc tu sửa hắn đã đem tới.

Hoa lê thì thường vào hạ mới nở rộ nên hiện tại cây chỉ có um tùm lá. Những bông hoa lê khi nở thì vào hạ gia nhân sẽ ra thu thập dự trữ làm hương liệu.

Kỷ Nguyệt uống trà hóng mát, cạnh nàng còn có một bàn cờ vây. Nhàn rỗi là vậy nên ngồi đây đánh cờ một mình để giết thời gian. Nhưng đánh một mình đúng thật vô vị nếu có người đánh cùng thì hay biết mấy. Đánh một mình rồi cũng chán, Kỷ Nguyệt tay chống cằm, tay còn lại hai ngón kẹp một quân cờ mà chán nản.

Ngồi vây vẩy quân cờ trong tay mà nàng không hay biết trong khuê phòng nàng từ lúc nào đã lấp ló một bóng dáng nhỏ. Thoáng qua thoáng lại mà đến gần nàng không chút động tĩnh.

Khi đã đến đủ gần để tiếp cận, bàn tay nhỏ ôm lấy đùi nàng cười khúc khích: "Hì hì, muội vào phòng mà tỷ tỷ không phát hiện luôn rồi."

Lúc này Kỷ Nguyệt mới hoàn hồn ngẩn ngơ nhìn con mèo nhỏ đang ôm đùi mình mà cười khoái chí như vừa được ăn kẹo.

Thấy mèo nhỏ Kỷ Nguyệt mỉm cười dịu dàng đỡ lấy đặt vào lòng mà ôm: "Đi chơi đã rồi giờ về mới nhớ đến tỷ tỷ sao?" Nàng lựa lời mắng yêu.

Đến đây mèo con nhỏ là ai cũng không phải nói nữa rồi. Nha đầu được ôm cựa quậy trong lòng nàng quay người dụi đầu nũng nịu: "Không có mà tỷ tỷ. Tuyền Nhi lúc nào cũng nhớ đến tỷ a."

Kỷ Nguyệt trìu mến nhìn vẻ đáng yêu ây, tay xoa đầu khiến Ngân Tuyền mân mê: "Nha đầu còn nhỏ mà đã biết nịnh như này rồi. Miệng ngọt vậy ai mà chịu nổi."

Ngân Tuyền bĩu môi, phồng má lên: "Không có, Tuyền Nhi nói thật mà. Tuyền Nhi không có nịnh mà."

Chà, bây giờ còn biết cãi ngọt lại rồi. Thật chẳng hiểu bảo bối này học từ đâu ra nữa, nàng nhớ là nàng không dạy mà.

"Được rồi, vậy muội ăn gì chưa?" Kỷ Nguyệt nhéo nhẹ mũi Ngân Tuyền mà hỏi.

"Dạ rồi. Tiết Hạch ca cho muội ăn rồi." Miệng nói cười thật tươi: "Huynh ấy còn dạy muội học, cho muội đi chơi nữa."

Ha, thì ra nha đầu này được Tiết Hàn Dụ dẫn đi hèn gì cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Nhìn tiểu bảo bối vui như vậy, lại có vẻ có thiện cảm với hắn hẳn là hắn rất cưng chiều nha đầu này nha. Nhưng cũng phải nói trẻ con thật ham chơi a. Tiết Hàn Dụ chiều nha đầu này như vậy chỉ sợ sau này có chuyện gì liên quan quan đến nha đầu chỉ có hắn mới giải quyết được mà thôi.

"Muội có vẻ thích Tiết Hạch ha" Kỷ Nguyệt buột miệng nói ra nhưng cũng chẳng có ý gì, đơn giản chỉ là hỏi mà thôi.

Ngân Tuyền ngây một lúc rồi đáp một cách ngây thơ: "Vâng, muội thích lắm. Huynh ấy rất tốt, giống như Khuynh ca ca vậy."

Đúng là trẻ con thích ai thì liền nói thích. Nhưng Kỷ Nguyệt lại không khẳng định Tiết Hàn Dụ tốt bằng Ninh Tư Khuynh, nhưng cũng chẳng phủ định. Tuy hắn dưới trướng nàng nhưng vì ít khi nói chuyện hay tiếp xúc nên thực cũng rất khó nói a.

"Tuyền Nhi muội đi nghỉ ngơi đi" Kỷ Nguyệt nhẹ nhàng.

"Không muốn, Tuyền Nhi muốn ở cùng tỷ tỷ thôi." Ngân Tuyền làm nũng

Thật là, Kỷ Nguyệt thở dài: "Ngoan, một lát tỷ tỷ sẽ nghỉ ngơi."

Ngân Tuyền phụng phịu miễn cưỡng vâng lời: "Vâng ạ!"

Dứt lời Kỷ Nguyệt thả Ngân Tuyền xuống. Ngân Tuyền nghe lời nhanh chóng đi thay đồ rồi leo lên giường mà nghỉ ngơi. Kỷ Nguyệt ngồi bên ngoài dìu dịu hưởng trăng.

Ngày mai có vẻ sẽ làm Ngân Tuyền chán đến mức khóc lóc đây.