Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 49: Bóng tối xâm lược




Việc đầu tiên Dương Nhĩ Từ làm sau khi chạy khỏi băng chuyền không phải là chạy về phía trước, cũng không phải là cứu Chung Ích Nhu sắp bị đưa vào phòng cấy ghép phôi thai, thay vào đó, cô chạy thục mạng về phía sau.

Bởi vì, kể cả cô có kịp kéo Chung Ích Nhu khỏi băng chuyền đi chăng nữa, cô cũng không thể bỏ chip khỏi gáy Chung Ích Nhu được, cũng không thể mang Chung Ích Nhu đang hôn mê bị gắn chip ở sau gáy đi, bởi vì nếu thế, nhất định hai cô sẽ bị người máy định vị chip giết chết.

Việc duy nhất cô có thể làm chính là khiến nhà máy này ngừng lại.

Nhưng cô chỉ có thể đánh cược đúng một lần.

Dương Nhĩ Từ cũng không chắc liệu cô có vào được phòng điện kia không, mà cũng không chắc liệu cô có thể làm toàn bộ nhà máy ngừng lại được không.

May là nữ thần may mắn đã ưu ái cô.

Cô liều mạng đi đến trước cánh cửa ẩn và chạm tay vào nó, cánh cửa liền xuất hiện một thông báo.

[Chào mừng B05, bạn còn 12 nhiệm vụ điều chỉnh thông số DNA ở tầng này, vui lòng hoàn thành chúng càng sớm càng tốt.

Bạn có muốn vào phòng không? Có/Không.]

Điều chỉnh thông số?

Không kịp nghĩ nhiều, Dương Nhĩ Từ lập tức ấn có. Cánh cửa mở ra, bên trong quả nhiên là hệ thống phân phối điện của nhà máy này.

Ở hiện thực, Dương Nhĩ Từ là một nghiên cứu viên của một công ty nghiên cứu công nghệ sinh học, mà bộ phận nghiên cứu của cô cũng có một hệ thống điện sinh học tương tự như vậy.

Làm theo những gì mình đã làm trong hiện thực, Dương Nhĩ Từ thử máy chủ một chút, sau đó kéo hết thông số vật lý xuống.

Làm ơn đấy.

Hai giây sau, căn phòng này rơi vào bóng tối.



Kế hoạch thành công không một trở ngại.

Dương Nhĩ Từ lập tức mở cửa phòng điện ra, nhưng khung cảnh trước mắt khiến trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh được của cô lại hoảng hốt một lần nữa.

Bóng tối bao trùm lấy toàn bộ nhà máy, và trong bóng tối đó giăng kín những tia laser. Cánh cửa không biết đã bị mở ra từ lúc nào, ánh sáng lạnh của hành lang bên ngoài hắt vào bên trong. Ngoài những thứ này ra, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những thứ khác trong nhà máy.

Máu sau gáy vẫn chưa ngừng chảy, nó rỉ xuống theo cổ cô, thấm ướt áo khoác trắng của cô, đau đến mức cô chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Dương Nhĩ Từ đưa tay ra sau đầu tháo dây buộc tóc xuống, sau đó lấy một sợi tóc xuống từ mái tóc xõa của mình.

Một tay che vết thương, một tay vân vê sợi tóc, cô đưa tay ra thả sợi tóc xuống.

Sợi tóc chạm vào tia laser lập tức bị cắt đôi, biến thành hai nửa sợi tóc.

Tia laser này còn sắc hơn trong tưởng tượng của cô.

Tình hình trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Trước mặt Dương Nhĩ Từ là hai tia laser giao nhau, giao điểm nằm ở ngay trước ngực cô. Cô chỉ có thể tìm cách nghiêng người sang một bên và đi ra ngoài qua chỗ khe hở của laser và tiến lên phía trước một chút mà thôi.

Tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên trong nhà máy.

[Hoạt động của hệ thống cung cấp điện bất thường, hoạt động của hệ thống cung cấp điện bất thường, khởi động chế độ bảo vệ.]

Cô khó khăn nhấc một chân lên, sẵn sàng bước vào trung tâm của ba tia laser đan xen nhau. Chỉ cần lỡ chân một chút, cái chân này của cô sẽ lập tức bị cắt ngọt một đường ngay mắt cá chân ngay lập tức.

Cô cẩn thận để chân xuống từng chút một, cuối cùng cũng thành công.

Ngay lúc vừa dẫm xuống, cô liền nghe thấy một giọng nói.

"Dương Nhĩ Từ."

Là giọng An Vô Cữu.

Nhưng Dương Nhĩ Từ nghi ngờ không biết liệu người đang nói chuyện với cô trong bóng tối có phải An Vô Cữu thật hay không, bởi vì dù sao bọn họ cũng đã bị mắc lừa không chỉ một lần.

Cô không lập tức trả lời mà chỉ giữ im lặng, nhưng đối phương dường như đã đoán được cô sẽ làm vậy. Giọng nói đó lại cất lên một lần nữa.

"Chắc bây giờ chị đang lo lắng xem liệu tôi là thật hay giả, đúng không?"

"Mà nói rõ hơn thì là, chị sợ bị tên giả mạo lừa gạt."

An Vô Cữu dường như cũng chẳng định vòng vo như lúc trước, cậu chẳng thèm nói tiếng người nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn, "Tôi nói thẳng cho chị để chị tự nghĩ nhé. Trong trận đấu khởi động, tôi vốn đứng sau lưng chị, chị cũng không đoán sai, chỉ là tôi đã đoán được suy nghĩ của chị nên mới đổi chỗ với Chung Ích Nhu mà thôi."

"Hiểu chưa? Giống như bây giờ ấy, tôi biết chị đang nghĩ gì."

Josh ở đằng sau cậu cũng cất tiếng, "Cô Dương, cậu ta không phải kẻ giả mạo đâu, tôi với Ngô Du cũng ở đây."

Ngô Du không đáp lại. Cậu ta đang nhìn đôi môi tái nhợt của Nam Sam, trong lòng hơi lo.

Sự yên lặng kéo dài trong bóng tối thêm mấy giây nữa.

"Tia laser này còn sắc hơn dao, chạm vào một cái là bị cắt đôi luôn đấy."

Nghe giọng Dương Nhĩ Từ, vậy mà trong lòng An Vô Cữu lại xuất hiện cảm giác may mắn vì trút được gánh nặng. Loại cảm giác kỳ lạ này khiến đầu óc cậu trống rỗng trong một khoảnh khắc, đến tận khi Dương Nhĩ Từ cất tiếng, "Có phải cậu có vũ khí đúng không?"



"Chị biết à?" An Vô Cữu hỏi.

"Tôi nghe tiếng đạn."

An Vô Cữu đeo súng sau lưng, cậu định cứ thế đi vào, "Trước tiên để tôi đi đến phòng kính chứa cơ thể tìm Chung Ích Nhu đã."

Cậu cố gắng dùng từ "tìm" mà không phải từ "cứu" khiến trong lòng Dương Nhĩ Từ nổi lên chút lo sợ.

"Tôi cũng đi tìm, cậu lần mò trong bóng tối chắc cũng không thấy đâu." Dương Nhĩ Từ cũng tránh laser đi về phía trước một bước.

Ngô Du để Nam Sam ngồi dựa vào tường, sau đó cũng rất muốn giúp đỡ, "Anh Vô Cữu, em cũng vào cùng."

Lạ lùng thay, nếu An Vô Cữu vẫn là An Vô Cữu bàng quan trước mọi chuyện trong trò chơi như lúc trước, hiện tại cậu sẽ không tự đặt mình vào khốn cảnh như thế này.

Hẳn là cậu nên để người khác đi tìm Chung Ích Nhu, hoặc là dụ bọn họ đi vào nơi có nhiều laser để bọn họ bị phanh thây mới phải, sau đó đến lúc thành công thì cướp hết những mảnh chìa khóa thông tin kia để đi lên tầng tiếp theo.

"Ngoan ngoãn ngồi đợi đi," An Vô Cữu từ chối. "Cũng đâu phải là tôi dẫn mọi người đi dã ngoại du xuân đâu."

Tia laser vừa mảnh vừa mỏng, gần như có thể nhìn xuyên qua những tia sáng ấy để thấy bụi mỏng lơ lửng trong không trung.

Nhưng mà, An Vô Cữu và Dương Nhĩ Từ bị bao vây trong những tia laser này lại khó khăn vô cùng. Mỗi bước bọn họ đều phải cực kỳ cẩn thận, bởi vì chỉ cần mắc một lỗi sai thôi là bọn họ có thể bị laser cắt đôi rồi, khả năng rất cao còn có thể mất mạng luôn nữa.

Dương Nhĩ Từ đi theo băng chuyền về phía trước. Điều khiến cô cảm thấy kinh dị chính là, tất cả những người phụ nữ đang đợi được phẫu thuật bên trên băng chuyền đều đã biến mất hết. Cô ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn mặt tường, ánh sáng yếu ớt từ tia laser khiến cô có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của tổ ong chờ sinh, nhưng không thể thấy rõ là bên trong có còn người hay không.

Ngay lúc cô chuẩn bị tìm điểm tựa để đặt bước tiếp theo, một chuyện cực kỳ đáng sợ đã xảy ra.

Tia laser cũng bắt đầu di chuyển.

"Cẩn thận!"

An Vô Cữu nghe giọng Josh kêu lên. Tia laser ngay trước mắt cậu di chuyển về phía ngực, cậu nhanh chóng nhìn về sau, tia laser đằng sau không hề di chuyển, nhưng tia laser bên phải cũng bắt đầu di chuyển lên trên. Cậu nhanh chóng phản ứng, ngửa nửa người ra sau, thu tay phải lại, thoát khỏi tia sáng di động đó.

Đồng thời, cậu cũng phát hiện, những tia laser này không phải lúc nào cũng di chuyển, khi cậu tránh ra sau, bọn chúng sẽ đứng im trở lại.

Dương Nhĩ Từ không kịp tránh một tia laser chéo phía sau cô, nó di chuyển từ sau ra trước, ngay lúc Dương Nhĩ Từ kịp thời quay đầu, nó liền rạch một vết tứa máu ngay cằm cô.

"Này, phòng cấy ghép phôi thai của Chung Ích Nhu giống cửa chính, không có laser xung quanh."

Dương Nhĩ Từ nghe vậy cũng yên lòng. Mặc dù bản thân cô còn đang nguy hiểm, cô vẫn luôn dán mắt vào nơi Chung Ích Nhu đang nằm, nên chính vì vậy, lúc tránh thoát tia laser cô đã bất ngờ phát hiện rằng có bóng dáng một hình chữ nhật màu trắng khổng lồ ở đằng sau căn phòng kính trong suốt. Chúng cứ liên tục liên tục chồng lên nhau, càng ngày càng trở nên rõ hơn.

"An Vô Cữu, nhìn đằng sau phòng cấy ghép phôi thai đi."

An Vô Cữu ngước lên, cẩn thận nghiêng đầu để bước vào nơi an toàn chật hẹp. "Tôi nhìn thấy lâu rồi, chỗ đó 80% chính là Cánh Cổng Lên Thiên Đường."

Cậu nghe thấy giọng Ngô Du ở phía sau, "Anh Vô Cữu, Josh cũng đang yếu đi rồi, lúc nãy suýt nữa cậu ta ngất xỉu."

"Bình thường thôi, sau này lúc lên đến tầng trên cậu cũng sẽ không chịu được đâu, trận đấu này phe thắng cuộc đã được định sẵn từ đầu rồi." An Vô Cữu thờ ơ nói ra hiện thực tàn khốc. Cậu vượt qua một tia laser nhưng lại mất thăng bằng, laser cắt mất một mảnh vải trên quần cậu, nhưng không cắt vào chân.

"Đây là chiến đấu cá nhân, người ở tầng trên có thể lực tốt hơn, người ở tầng dưới không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ở tầng trên, mà nếu không có người để ý thì tỉ lệ tử vong sẽ cao không tưởng."

Ngô Du cũng đã hiểu rõ, nhưng cậu ta vẫn bất mãn, "Chẳng công bằng gì cả."



Trong bóng tối, cậu ta nghe thấy tiếng An Vô Cữu cười lạnh, "Công bằng ư?"

"Nên tôi mới nói, sao phải làm nhiều tầng thế làm gì, thà rằng cứ thả tất cả mọi người trong Thánh Đàn vào một đấu trường chém giết nhau còn hơn, xem ai sống được đến cuối trong cái sự hỗn loạn này. Không phải như thế sẽ kích thích hơn ư?"

"Sự hỗn loạn mới là thứ công bằng nhất."

An Vô Cữu nói ra tín ngưỡng bấy lâu nay mình vẫn tin tưởng, hoặc ít nhất là thứ cậu tin vào ngay lúc này. Bất kể sự trật tự nào cũng không thể hoàn hảo được, thậm chí càng cận kề sự hoàn hảo thì nó càng khó có thể che giấu được sự thiếu sót to lớn của mình, nên không cách nào có thể vận hành một cách công bằng được.

Chẳng thà cứ không có quy tắc gì, cũng đừng có trật tự gì hết còn hơn.

"Nghe cậu nói vậy, tôi lại càng muốn là người sống đến cuối cùng."

Đột nhiên An Vô Cữu nghe thấy một giọng nói khác không phải giọng của Ngô Du.

Là giọng Thẩm Thích.

An Vô Cữu né một tia laser di động, xác nhận nó đã đứng im, sau đó quay đầu. Một giây sau, một thứ đồ vật lóe sáng bị ném đến, An Vô Cữu vô thức đưa tay ra bắt lấy nó.

Một chiếc gương.

"Cái này tôi tìm thấy từ trong ngực con quái vật bên ngoài."

Nói xong, Thẩm Thích lại một lần nữa quay lại chủ đề trước đó. "Không làm được người cuối cùng sống sót thì cũng ít nhất phải là người áp chót."

Ngay lúc anh vừa bước vào nhà máy tối om, cổng chính của nhà máy ầm ầm đóng lại.

Ánh sáng từ bên ngoài cũng biến mất.

An Vô Cữu cầm gương trong tay. "Tại sao?"

"Bởi vì..." Thẩm Thích cũng bước vào trận địa laser. Giọng của anh trong nhà máy tối om này bỗng trở nên thanh tao kỳ lạ như thể nó không phát ra từ một con người mà là ảo ảnh của một thế lực siêu nhiên nào đó vậy.

"Nếu đấu trường kia chỉ còn lại hai người là tôi và cậu, tôi sẽ để cậu sống đến cuối cùng."