Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 3 - Chương 11: Kẻ dọn xác




-tôi van xin các ngươi,các ngươi làm ơn làm phước rủ lòng thương xót,chị của tôi cô ấy bị sốt cao quá.Cho tôi thuốc hạ sốt đi,tôi muốn có áo ấm cho chị ấy nữa,nếu không chị ấy sẽ chết mất.



Tiếng của một phạm nhân nữ nức nở vang lên trong cái chuồng sắt bên cạnh,cô ấy khoảng 20 mấy,đang cố đứng vững ôm trong tay một nữ phạm nhân khác.



Tên cai ngục nghe thế liền hăng tiết lao tới đạp vào tường lồng.



-các ngươi tưởng có thể chết dễ dàng vậy sao?với tội đua đòi học theo môn phái tà mị đó thì các ngươi một khi đã vào đây rồi thì sẽ sống không được tử tế mà chết chẳng được yên thân đâu.



Hắn chửi dứt câu thì nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô gái,mấy tên nhân viên khác cũng lao tới dùng dùi cui điện vừa đập vào lồng sắt liên tục,vừa luôn miệng thóa mạ phạm nhân.



Tôi nhìn những luồng hắc khí từ người bọn nhân viên lan tỏa ra xung quanh,những dòng khí này dường như đậm màu hơn trước.Trước đây thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy từ cơ thể một số người lại tỏa ra luồng khí nhàn nhạt tối màu.Tôi chẳng hiểu nổi như vậy là sao.



Tôi nói cho bố nuôi biết,ông ấy nhìn tôi thật lâu rồi mới nhẹ giọng đáp.



“vạn vật trên đời từ cành cây ngọn cỏ,dù là tảng đá vô tri,đều đang vô thức phát sóng điện trường,con người phát ra từ cơ thể,gọi là “trường sinh học” tùy theo tâm trạng,tùy theo sức khỏe mà tần số và màu sắc tỏa ra là không giống nhau… khi các sóng điện trường này ngẫu nhiên tiếp xúc với nhau những người nhạy cảm hơn sẽ cảm ứng nhanh hơn,người ta gọi đó là giác quan… nhưng hầu như không một ai nhìn thấy…tiểu Minh không thể tu luyện được Pháp luân công bởi cơ thể của con không thích hợp…cho lên trong trường hợp tiểu Minh nhìn thấy được thứ vốn vô hình thành hữu hình…có lẽ cũng là điều dễ hiểu đi…chỉ là đầu óc con vốn đơn thuần lại chậm chạp,tốt nhất nên tránh xa những con người thoát ra luồng khí đen tối đó..”



Tôi nhìn theo sự lan tỏa của chúng rồi bị choáng ngợp trước sự bành trướng của những dải khí uốn lượn,móc nối câu thông với nhau,tất cả bọn chúng bay đầy trên trời đêm và cùng hướng về một nơi…tạm thời tôi không biết đó là chỗ nào.





Sang đến ngày thứ 3 bọn cai ngục đưa chúng tôi đi thay đồ tù nhân và cho ăn một bát cháo trắng lõng bõng nước...



Trước đó rất nhiều người bị cảm lạnh tới mức rơi vào tình trạng hôn mê,không thể đi lại được và họ bị đưa đi nơi khác…



Lúc đó bọn quản ngục tiến tới định lôi bố nuôi của tôi đi khiến tôi hốt hoảng giữ chặt lại ông ấy.



-các ngươi tính mang ông ấy đi đâu?không được mang ông ấy đi.



Một tên cai ngục cố kéo bố nuôi của tôi đi,tên khác lao tới vừa dùng dùi cui phang liên tiếp vào lưng vào tay vào đầu tôi vừa gào lớn.



-tên ngu đần này,chúng tao mang ông ấy đi bệnh viện,còn không mau thả ra.



Tôi ngây thơ hỏi lại,cánh tay líu giữ ông ấy lỏng đi,tên kia vẫn dùng lực phang vào thân thể tôi như thể hắn ta cho rằng tôi là khúc gỗ không biết đau.



-thật mang đi bệnh viện cứu chữa?




Tên cai ngục đang dùng tôi để luyện côn nghe vậy dừng đánh,nhìn tôi mà cười lớn lối.



-chúng mày còn cho rằng vào tù là đi nghỉ dưỡng chắc?bệnh viện nào rảnh rỗi còn cứu chữa cho hạng người thấp kém như chúng mày.



Tôi ngây ra một lúc,tạm thời trí não chưa tiếp thu nổi,chú Vương quân ở bên cạnh xen vào.



-các ngươi nói vậy là sao chứ?con người ta đã ốm nặng tới mức này còn không cứu chữa chứ các ngươi đưa họ vào đấy làm gì?



Một tên cai ngục khác lao tới đạp một phát mạnh mẽ vào bụng chú Vương.




-việc này không đến lượt chúng mày có quyền hỏi han,ngoan ngoan câm miệng lại.



Hắn to giọng ra uy với tất cả mọi người.



-tự giác để lại người không có khả năng đi lại,bằng không chúng tao sẽ đập cho chúng mày phải bò lê bò lết.




Tôi vẫn ôm khư khư lấy bố nuôi,tên cai ngục đang dừng lại nghỉ lại tiếp tục vung cây gậy đập vào lưng vào đầu tôi.Máu trên đầu tôi theo kẽ nứt chảy xuôi thành dòng bê bết trên mặt…



2 tên cai ngục mỗi tên kéo một bên cánh tay của tôi ra,2 tên cai ngục khác lại ra sức lôi thân thể mềm oặt của ông đi.



-cái tên gầy còm nhom này tại sao lại dai sức tới vậy?mau buông ra cho tao tên đần độn ngu ngốc này,còn không chịu buông,không chịu buông.



Một tên bực bội lên tiếng,càng ra sức mà đập tôi như đánh trống.Tiếng của chú Vương quân kêu lên phía sau.



-tiểu Minh,buông thầy Dương ra đi.



-không !không!



Tôi lầm bầm trong miệng.