Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 59: Hoang mang




Tôi đưa mắt nhìn Phong Linh nhưng gã lại bận rộn tự xử lý vết thương nơi bắp đùi .



Đứng dậy quét mắt kỹ càng một vòng, trên sàn ngổn ngang mấy cái thứ không rõ hình thù, thon dài xoắn cuộn lại với nhau như món bánh quẩy ngào đường. Xung quanh thứ không xác định rõ ràng đó là từng vũng dịch tựa chút nước chấm sền sệt bên cạnh món ăn khai vị. Có điều thứ mùi bốc nên chẳng mấy thơm tho , e là chỉ hấp dẫn cái lũ ruồi nhặng vo ve chỉ thích hít ngửi đồ ăn phân hủy.



-Phong Linh...thứ gì đã khiến chúng thế này?



Gã đã băng bó xong phần bắp đùi, ngẩng lên trả lời tôi bằng một câu hỏi lại.



-nghĩ thử xem.



Nghĩ thử xem là thế nào? Hình như trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh thì nhìn thấy đám bóng đen háo hức bâu tới như ong mật thấy hoa thơm. Không biết đã hôn mê bao lâu nhưng đến khi tỉnh lại mọi chuyện đã lại đâu vào đó...Rốt cuộc thì thứ gì đã khiến lũ thi quỷ chịu an phận gặp lão diêm vương mà ngay đến súng đạn cũng phải chào thua ?



Những bộ phận bị vặn xoắn kiệt quệ tới mức khô cong lại như đám quần áo trong máy giặt được vắt khô. Bao nhiêu chất dịch đều được thải ra ngoài chỉ còn lại cái vỏ khô cong như chiếc lá vàng phơi nắng dài ngày.



Tôi đến bên cạnh Phong Linh rất thức thời tự động ngồi xuống giúp gã ta xử lý chỗ bắp tay. Vết thương khá sâu, trông còn kinh khủng hơn là bị chó dại cắn, tôi thấy sắc mặt gã rất nhợt nhạt, dường như mất khá nhiều máu.



-nghĩ không ra.



Tôi lắc nhẹ đầu, dán xong miếng băng cố định lên gạc thuốc.



-cảm ơn.



-không có gì.



Tôi máy móc đáp, lại thấy gã lôi ra đủ thứ thuốc,mỗi loại lấy một viên rồi cho cả vốc vào miệng, cầm lấy chai nước tu ừng ực. Xong xuôi gã thu dọn gọn gàng hộp y tế, lại lôi tiếp ra một hộp nhỏ khác, lần này thứ mở ra lại là bánh quy, mùi thơm nhẹ lan tỏa cũng không khiến tôi thèm ăn.



Gã chìa ra hộp bánh, hướng về phía tôi mời. Tôi xua tay lắc đầu.



-Bánh của Tiểu Quang Quang làm thật sự rất ngon, ngay đến tên Tiểu Đăng ghét đồ ngọt mà cũng phải ăn mấy cái.





Tôi cười trừ.



-thật sự không đói, hơn nữa vị giác của tôi rất tệ, đem cho tôi ăn rất phí của.



Gã nghe tôi nói thế cũng không ép buộc thêm, ăn mấy miếng bánh, uống mấy hớp rượu, châm thuốc hút một hơi dài, rồi thả ra từng vòng khói nối tiếp. Gã thu dọn cất đi rồi dùng múi súng làm điểm tựa tự đứng dậy. Lúc đứng thẳng lên có chút hơi chông chênh sau đó bắt đầu bước về phía trước, vừa cố gắng ổn định đi vừa bình đạm nói.



-Tôi không hiểu cũng không biết tại sao mấy vết thương trên người cậu đều được chữa khỏi. Vết trầy xước bầm dập thì không nói làm gì, nhưng ngay đến hai vết thương do súng ghim vào cũng lành rồi, thậm chí cái tay bị đứt rời cũng thành toàn vẹn...



Gã vẫn đi tiếp không dừng lại nhìn phía sau, nhưng tôi lại giống như bị keo dán chết chân một chỗ, muốn nhúc nhích cũng không được.



- thực sự tôi cũng không muốn nói ra nhưng khi trông thấy cậu nhìn cánh tay của bản thân một cách kinh ngạc. Tôi lập tức hiểu rằng cậu cũng chẳng biết hơn gì...



-...Tôi lại chưa từng nghĩ sâu xa tới, hoặc là xem trọng vấn đề này...



-...cậu lại quá thờ ơ với bản thân rồi.



Phong Linh quay lại nhìn tôi chăm chú.



-có biết lúc cậu ngất đi vì đau đớn do mất cánh tay thì tôi nhìn thấy gì không?



Tôi im lặng, chờ gã bổ sung tiếp.



-...đám phế vật đó...đột nhiên tự vặn vẹo cơ thể, tựa như có bàn tay ai vô hình điều khiến, các bộ phận chúng cứ vặn xoắn lại với nhau ...giống một tấm chăn hai đầu có người cùng vắt cho kiệt quệ nước...như cái máy ép trái cây, dịch thể cứ thi nhau chảy ồ ạt cho đến khi tong tong nhỏ giọt xuống...



Tôi vẫn câm nín, trong đầu vụt qua vô vàn dữ liệu, hễ vươn tay muốn túm lấy, chúng lại từ từ tan chảy như cát lọt qua khẽ tay. Thứ đọng lại khiến tâm trí người ta hoang mang nhức nhối.



-nói cho tôi biết...cậu đang nghĩ gì?




Tôi lắc lắc đầu. Phong Linh thấy thế lại hỏi.



- cậu chẳng lẽ không có gì để nói sao?



-cậu có thể cho tôi biết những gì?



Gã nghe tôi vặn lại như vậy đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó chợt bật cười, có phần khá thoải mái.



-cậu nói đúng, hai kẻ đều không biết gì hết thì tốt nhất lên im lặng, bởi vì hiểu biết nửa chừng là điều rất đáng sợ. Đi thôi Tiểu Minh.



Tôi do dự một chút cuối cùng cũng nhấc chân tiến về phía trước.



Hồi nào tới giờ chưa từng để ý xem mình khác với mọi người như thế nào? Vì sao lại khác? Người sớm tối kề cận bên tôi, là tấm gương để nhìn lại đánh giá bản thân nhưng bố nuôi chưa từng truy hỏi nguồn gốc tôi rõ ràng. Và vì ỷ y vào tình thương cho rằng hiển nhiên như thế nên mới đâm ra càng vất nó lại đằng sau đầu, một chút cũng không màng bận tâm tới.



Bây giờ mới nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống như kẻ chạy trốn, có lẽ đã lang bạt qua rất nhiều vùng miền, có lẽ đã đi khá lâu, lâu tới mức kiệt quệ mỏi mệt thì dừng lại và trước mặt chính là ngôi nhà của ông ấy hiện hữu.



Có lẽ tôi chỉ như một lữ khách tạm thời dừng chân ở nơi này một đoạn thời gian, sau khi hồi sức sẽ lại tiếp tục đi tiếp.




Có lẽ đến một lúc nào đó, khi đã nghỉ ngơi đủ rồi, tôi phải đi nốt hành trình còn dang dở.



Thế nhưng cái tôi truy tìm là gì? Hay thực chất vốn không có gì dành riêng cho tôi hết. Tôi chỉ cần yên ổn ở lại chốn bình an này đến hết quãng đời còn lại?



Tôi rốt cuộc cần gì? Muốn gì?



-này người anh em, nếu không nghĩ ra được thì cũng đừng nghĩ thêm nữa, không cần biết cậu là cái thể loại gì nhưng cậu là kẻ có nghĩa khí, chỉ cần vậy là đủ. Phải rồi, sau này thoát khỏi đây có dự tính gì cho tương lai không? Có khó khăn gì cứ nói với tôi một câu, nếu trong phạm vi giúp đỡ được nhất định không từ chối.



Phong Linh lại đột nhiên cất tiếng nói, gã rít hơi cuối rồi vất đầu lọc xuống, chân theo thói quen di di.


Có lẽ thấy không khí quanh tôi quá trầm ngâm, gã nói rất chân tình như thể bạn bè động viên nhau. Tôi khẽ cười.



-Cảm ơn.



-Thằng nhóc này, không tin tưởng tôi sao? Tưởng nói cho có thủ tục thôi sao? Tôi là xem cậu hợp nhãn mới cân nhắc.



Gã vừa vui vẻ nói tay vừa thuận tiện khoác lên vai tôi, mũi súng trường vẫn cắm xuống làm gậy chống.



-được rồi.



Tôi đáp cho có lệ, nếu là bình thường thì sẽ hất cái tay thừa kia ra, nhưng mủi lòng thấy gã đi lại có chút bất tiện. Nhưng Phong Linh như sực nhớ ra điều gì, buông tôi, lấy ra cây súng lục dắt bên thân.



- đây là khẩu Walther P99, bắn xa nhất khoảng 60 m, có thể bắn liên tục được 140 viên/ phút, đạn lao đi tầm 408m/ giây .Hiện giờ súng đang trong chế độ cài chốt an toàn, lẫy an toàn sẽ chẹn vào mấu búa cò, cò sẽ bị khóa chết, không bóp được.



Phong Linh vừa thao tác vừa giới thiệu nó.



-Bấm nút nhả hộp tiếp đạn, đạn sử dụng loại 9 x 19 mm, trong này vẫn còn nguyên 7 viên. Lắp lại băng tiếp đạn vào súng, dùng tay nhẹ kéo miếng trượt ra sau đến điểm cuối cùng và buông trở ra. Lúc này súng đã nạp đạn vào nòng và búa đập đã sẵn sàng, giờ thì đẩy khóa an toàn lên trên và bắn thử luôn xem.



Phong Linh đặt cây súng vào tay tôi. Tôi ngu ngơ nhìn lại.



-còn nhìn cái gì? Cậu không có vũ khí gì phòng thân hết, súng lại rất dễ thao tác, nhìn cậu mặt mũi cũng sáng sủa, chắc thử một lần là ngon ăn luôn.



Phong Linh dùng mũi súng trường nhẹ đẩy cánh cửa khép hờ sang hai bên. Chúng tôi tiến vào một gian phòng rất dài, hai bên đều kê kín giường, trên đều có bệnh nhân đang nằm nghỉ.



Trần nhà treo hai dãy bóng đèn tròn sợi tóc vàng úa, nhưng bọn chúng cứ như thể tiến tới thời kỳ cần được nghỉ dưỡng, thi nhau mà không ngừng nhấp nháy như sắp tắt thở. Một dãy quạt trần ba cánh ở giữa đồng loạt bãi công, duy chỉ còn có một cái lừ đừ quay quay như sắp đứt hơi .



Mà thật tình thời tiết này ai điên dở hơi bật lên làm gì cho tốn tiền điện, mới vừa chợt nghĩ thế đột nhiên lại nhận ra vài người mặc áo blouse trắng đang đứng nhìn bệnh nhân của họ, cái đầu đồng loạt từ từ dịch chuyển .