Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 165: Hố cát




Tôi nghiêng ngả tới bên anh ta, thấy Âu Tử Dạ trên người cũng không có mấy tổn hại. Tay trái cầm thanh đao hắc thạch, lưỡi đao sạch sẽ không dính một tia máu bẩn.



Thầm than thở bản thân kém cỏi, lại liếc nhìn mấy thứ la liệt trên mặt đất. Người ta lưu lại được mấy khối làm bằng chứng nè, tôi thì để cho bọn nó dần cho tơi tả.



Bọn nó hình như thích tôi lắm thì phải, bản năng động vật nhận ra tôi dễ bắt nạt sao? Cứ nhè vào tôi mà tấn công?Bông Tuyết từ nơi an toàn nào đó chạy tới, leo lên đầu vai tôi ngồi vung vẩy đuôi, chít hai tiếng thăm hỏi.



-Ghê thật nha, toàn là một chiêu đứt đôi cơ thể.



Bạch Ngân nhìn mấy khối không ra hình dạng trên mặt đất, từng vũng máu loang lổ bốc mùi tanh tưởi xen lẫn hôi hối cùng ẩm mốc, nhăn mặt phát biểu rồi lượn tới bên tôi.



Tôi nhoẻn miệng gật nhẹ nói với cô một tiếng cảm ơn sau đó cũng híp mắt nhìn xuống.



Chỉ thấy trên mặt đất một thứ thon thả không khác con trăn, càng tiến tới vị trí bị cắt cụt lại càng phình to, cuối cùng lòi ra hai cái chân, cẳng chân dài hơn cá sấu, da cũng chẳng sần sùi bằng, hoa văn nền xanh rêu gần như đen điểm chấm những vòng tròn vàng chanh, đích thực có chút giống họ hàng nhà thằn lằn.



Đưa mắt nhìn tiếp, khối còn lại cách đó không xa, đầu tam giác miệng há lớn nhìn rõ hàm răng lởm chởm lưới cưa cùng cái lưỡi rắn chẻ. Xa hơn nữa vẫn là mấy khối cơ thể bị chém làm hai trong vũng máu nồng đợm hôi tanh, nếu lối lại ước lượng dài chừng 1,8m đến 2m, nặng cũng cỡ 18, 19kg.



-Đây là...kỳ đà khổng lồ?



Tôi vừa dứt lời, đột nhiên xa xa từ trong đêm tối hiện lên một đốm sáng trắng, hệt như một dải sao băng vô tình bay ngang qua vòm trời, gây chú ý tới tất cả mọi người. Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn theo quả nhiên vài giây sau đạn pháo sáng bùng cháy rực rỡ, chiếu sáng trên đỉnh đầu. Quả đầu tiên chưa kịp tắt, lại thấy bắn tiếp viên đạn thứ hai, lập tức cả không gian chìm trong màn ánh sáng trắng chói lòa, theo bản năng tôi nhắm mắt lại.



Đạn tín hiệu được làm từ bột magiê trộn với bột nhôm khi bốc cháy có thể sinh ra nhiệt độ cao tới vài nghìn, phóng ra nguồn sáng rất mạnh tương đương với 400.000 ngọn đuốc cùng thắp, kéo dài khoảng 30 giây, trong vòng mục tiêu 1000 m, nếu ở khoảng cách gần mà nhìn trực tiếp có thể làm tổn hại tới thị giác tạm thời.



Có thể là bọn kia tới rồi.



-Dương Dương, trung tâm kế ngay bên chúng ta, vòng qua đống kia là tới rồi.



Bất chợt giọng háo hức sau lưng của Bạch Ngân từ trên cao vọng xuống, tôi xoay thân ngước đầu, thấy cô đang vung tay chỉ về bên trái. Nơi đó không xa còn thấy Sula tinh ranh vỗ cánh chao lượn mấy vòng, miệng la lối “cú cú cú”.



Có lẽ thật sự do hắc ám quá tà dị mới khiến ngay cả một con chim cũng mất đi khả năng định vị vốn là thiên bẩm của chúng, thậm chí che mất cả năng lực của Bạch Ngân nhưng nguồn nhiệt kia tạm thời khôi phục lại nguyên trạng sự vật . Hoặc do cả trận chiến ban nãy khiến mê trận bị phá vỡ?



Đột nhiên Âu Tử Dạ không báo trước nhấc chân bỏ chạy, tôi vô thức đuổi theo, đại khái sau lưng ánh sáng suy giảm, mắt vô tình liếc thấy trên những đống xương cốt, thấp thoáng ẩn hiện những mảng da đốm vàng chanh nhẹ nhàng lặng lẽ tiếp cận.



Giọng của Âu Tử Dạ phía trước vang lên, có chút nghiêm trọng.



-Mặc Minh! Gọi Hắc Hồn !



Não bộ lề mề phân tích, tôi chớp mắt nhìn thêm hai bên, quả thật thấy thật nhiều dấu hiệu của sự bao vây, bọn chúng nó gọi hết họ hàng hang hốc ra là chuẩn bị đánh hội đồng lần hai? À không, phải nói là đánh dứt điểm lần cuối.




Lũ kỳ đà khổng lồ kia không chỉ xem chúng tôi là con mồi, bao gồm cả việc trả thù đồng loại. Chỉ trực chờ bóng tối một lần nữa bao trùm trở lại, dân số sẽ càng lúc càng tăng. Chúng đã phát hiện ra sự áp đảo về số lượng, sẽ đồng loạt xông lên gặm chúng tôi chỉ chừa lại cặn bã.



Hầu hết đống xương cốt đều không còn nguyên vẹn, đại khái chính là bị mấy con kỳ đà xem như đồ chơi để mài răng, dường như đã không thể phân biệt được đó là phần nào trên cơ thể.



Chúng tôi dừng bước trước vùng đất trắng sạch rộng khoảng 4m, phía bên kia xếp đặt một hàng cột đá hình tròn cao khoảng hơn 2m và to cỡ một người ôm không xuể. Thân cột điêu khắc từng cặp nhân xà mặc dù bị một lớp bụt mỏng bao phủ nhưng vẫn nhìn ra do một nghệ nhân cao tay chế tác, không những cực sinh động mà còn toát lên khí thế yêu dị khiến người ta thầm kinh sợ.



16 cây cột bao vây lấy một bậc tam cấp rộng rãi, xung quanh còn đặt 8 con thần thú hộ vệ Tu Lỳ to cao gần bằng thân người, trong miệng đích thực ngậm đá phát quang tựa như mặt trăng thu nhỏ, lung linh huyền ảo.



Trên bề mặt sàn đá tỏa ánh sáng lân quang xanh lam ma mị, áng ngữ trước mặt là 2 con Bá Hạ to lớn trên lưng cõng một bia đá rộng khoảng 3m cao độ 3m. Xung quanh viền 2 con rắn đuôi quấn vào nhau,thân vươn lên phân ra làm 2 hướng trái phải. Trái là nhân xà nữ tay phải cầm khiên, phải là nhân xà nam tay trái cầm giáo, khuôn mặt nhìn ngang đối diện vào nhau cực kỳ tà mị. Bên trong bia khắc văn tự cổ.



Đại khái pháo sáng vừa tắt, Hắc Hồn cũng chui ra, vẫn khanh khách cười, có điều vừa cảm thấy Âu Tử Dạ bên cạnh nó chợt im bặt thì lại gần tôi hơn.



Âu Tử Dạ nhìn nó nhìn tôi, chuyển tiếp nhìn cục bông tiểu bạch thử nhìn Bạch Ngân lung linh như yêu tinh cuối cùng di dời ánh nhìn hướng về bóng tối phía sau lưng tôi.



-Mặc Minh...cậu và bọn Tư Đồ, Mạnh Chương ?



Tôi giật nảy, căn bản là có tật giật mình, lén lút cấu kết hoạt động sau lưng anh ta. Tôi vô thức vươn tay gãi gãi má.




-Ách, chuyện này nói ra rất dài dòng lôi thôi...Tôi cũng phải có tình toán cho riêng mình chứ. Anh không phải là vừa xem thường vừa muốn gạt bỏ tôi sao? Cho nên tôi chỉ là muốn bản thân có thể độc lập tự cường, không phải phụ thuộc cũng không muốn trở thành gánh nặng...Tên Tư Đồ chỉ là chủ lao động phổ thông chưa chính thức. Mạnh Chương nói khí của tôi có chút dị thường, tôi đơn thuần là hướng gã ta học hỏi...Ừm, tôi quả thật biết nhiều thêm một chút vấn đề mà anh cố tình che dấu không cho can dự...



Tôi nhìn nhìn Âu Tử Dạ, anh ta nhăn mày có chút phiền lòng. Tôi còn thấy buồn bực hơn. Giờ không còn cách nào khác, đời này tôi đã không thể tự thôi miên bản thân giả vờ sống như người bình thường được nữa. Lấy cô vợ xinh đẹp, sinh đứa nhỏ kháu khỉnh, trải qua cuộc sống củi gạo muối dầu, hồ đồ cả đời?



Vì thế anh đừng có ích kỷ độc đoán gạt tôi bên lề.



Tôi nhìn thanh đao hắc thạch không chút độ sáng bóng, tựa như cực kỳ bình thường lại chẳng ngờ ẩn chứa sự hung hiểm vô hạn. Nhìn xa thanh loan đao cũng chẳng tạo cảm giác đè ép gì, nhìn gần hơn mới thấy chi chít những hoa văn chú ngữ cổ xưa điêu khắc dày đặc tinh xảo trên đó, tạo ra cảm giác huyền bí mà ảo mộng, đồng thời cũng mơ hồ khiến người ta liên tưởng tới việc bị phong ấn chói buộc.



Tôi chỉ vào thanh loan đao.



-Tôi có thể làm được như anh không? Điều khiển được loại lửa đặc biệt đó?



Âu Tử Dạ lại nhìn vào thanh đao bạc tôi cầm trên tay.



-Tính cách và sở thích mỗi người mỗi khác, theo đó Niệm cũng không giống nhau. Thiên phú và năng lực mỗi người mỗi khác, theo đó Niệm cũng mạnh yếu không đồng đều. Cậu tự ngẫm nghĩ xem bản thân hợp thứ gì, muốn cái gì?



Âu Tử Dạ có vẻ thờ ơ lơ đãng, đồng thời thân thể di chuyển lùi ra xa, tựa như là lấy đà. Tôi cười hắc hắc nhìn theo, cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói luôn.




-Tôi cảm thấy nếu anh đã là lửa, vậy tôi sẽ là sét. Anh ở phía trước tôi đứng phía sau, thù địch gì đó còn không phải đều bị chúng ta xử lý triệt để?



Âu Tử Dạ ngây ra một chút sau đó gương mặt lại trở về bình đạm cùng ánh nhìn tĩnh lạnh. Lắc nhẹ.



-Cậu vẫn phù hợp làm một người bình thường hơn. Kiếm một công việc đơn giản, lấy một cô vợ thuận mắt, sau đó sinh con dưỡng cái, sống vui vẻ hạnh phúc...



Nói dứt lời anh ta lao đi, phốc một cái đã phóng qua miếng đất hình như rất là bình thường đến có chút bất thường. Ngoài việc nó quá sức sạch sẽ ra cũng không thấy có gì không ổn, nhưng Âu Tử Dạ không đặt chân lên mà lại nhảy qua nó, chứng tỏ, nó có vấn đề. Hay là ẩn dưới lớp cát là hang ổ bọ cạp hoặc kiến lửa? Nhưng mà sao Âu Tử Dạ phát hiện được điểm bất thường?



Tôi nhìn chằm chằm tấm lưng Âu Tử Dạ, nói.



-Tôi bây giờ cũng không cảm thấy có gì không đúng, không phải là tốt nhất nhưng cũng không tệ lắm.



Âu Tử Dạ xoay người nhìn lại, trầm uất cùng u tối.



Cảm giác anh ta rất cổ quái, tựa như nguyện đem linh hồn của chính mình vây hãm vào một góc tối để không ai thấu hiểu hay tìm thấy được. Phải chăng anh ta đã trải qua cuộc sống cô độc cùng tịch mịch kéo dài lâu tới mức, quên đi cách nói chuyện cùng mở lòng với người khác. Là không cách nào hiểu được tình thân, hay là cố ý giam cầm trái tim không cho nó tận hưởng hạnh phúc bình thường?



-Cậu vẫn thế!



Lạnh nhạt nói xong anh ta xoay thân bước lên bậc thềm



-Không, tôi đã thay đổi rất nhiều đấy chứ. Tôi cảm thấy sau khi gặp anh nhân sinh quan của tôi đảo lộn hoàn toàn.



Vừa dứt lời từ bốn phương tám hướng nổi dậy trận cuồng phong. Tiếng xương cốt va chạm lẫn cùng tiếng gió buốt lạnh tựa như tiếng u linh nghiến răng nguyền rủa, lại xen với tiếng cười nhẹ tênh cực lực trào phúng mà mỉa mai. Hàng loạt bóng đen xông tới chẳng khác gì trận mưa tên đồng loại nhất trí lao ra khỏi cánh cung, khộng, hơn thế nữa, thậm chí như một đám mây chứa giông tố, khí thế hung hiểm che đậy cả bóng đêm. Tôi thầm trấn kinh, quân số đông như kiến cỏ thế này, dù có Hắc Hồn phụ một tay, liệu có vượt qua được kiếp nạn?



Vô số con kỳ đà nhe răng khoe móng hung tợn lao tới, Hắc Hồn ngoe nguẩy cái đuôi uốn lượn uy vũ lao ra nghênh đón, thân thể cao lớn lắc lư như điệu múa hân hoan chào đón.



Miệng đơn giản mở lớn đã to như cái giếng sâu bỏ hoang, tràn đầy răng như móc câu mọc vòng tròn vòng tròn mấy lớp nói không hết kinh tởm quái dị, phát ra giọng cười khanh khách đơn giản là vui vẻ hứng thú vì được săn giết.



Thân thể như tia chớp đen phóng tới một đớp nuốt chửng lấy ngay con kỳ đà dài cỡ 1,7m. Thừa thắng tiếp tục xông pha, dễ dàng là xoay trái ngoạm một con, xoay phái cắn một con, cái đuôi của kỳ đà vẫn còn vùng vẫy bất lực ở phía ngoài, giây sau mới hoàn toàn chui tọt vào.



Đuôi Hắc Hồn quất lên, chẳng khác nào cú húc của một con bò lên cơn cuồng bạo, một chú kỳ đà xấu số vô lực bay qua đầu tôi, đáp bịch một cái rơi vào đống cát. Con đó lập tức điên cuồng vẫy vùng, kỳ lạ là nó càng hoảng loạn muốn trèo lên thoát ra, cơ thể càng lúc càng lún sâu vào đống cát. Bản năng động vật lấn át tất cả, nó chính là chỉ biết quẫy đuôi quơ tay đạp chân kịch liệt, càng cọ xát với đám cát vô hại, đám cát lại càng được dịp từ tốn nhẹ nhàng kéo nó lún sâu vào. Cuối cùng khoảng nửa phút sau, chỉ còn lại mẩu mõm ngóc lên, vài ba giây sau cũng hoàn toàn chìm xuống.



Đây là cát lún?