Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 128: Hắc Hồn - Tịch Tà




-Không cần đi xa đến thế đâu.



Tiếng của Mạnh Chương phía sau cất lên, tôi xoay thân dừng bước. Gã vừa dứt lời, một loạt âm thanh từ tốn mà trong trẻo cất lên, tựa như đột ngột từ trên trời cao vọng xuống rồi hỏa tốc lan đi 4 phương 8 hướng. Ban đầu tưởng dễ nghe, vì nó réo rắt du dương tựa tiếng chim thánh thót. Nhưng sau khi đi vào não bộ được một lúc âm tiết đột ngột trở lên bén nhọn gai góc tựa tiếng đàn violong điên loạn mà rít gào, tiết tấu kéo kịch liệt khiến dây thần người ta như bị lưỡi cưa cùn dày xéo.



Đầu óc choáng váng, mí mắt trĩu nặng, cảm giác chân đứng không vững chỉ muốn ngã quỵ. Cố mở một bên mắt quan sát tình hình lại không phán đoán được nơi xuất phát nguồn cơn ở đâu. Bất chợt, âm thanh đình chỉ, tôi lắc lắc đầu mấy cái lấy lại ổn định, tiếng của Mạnh Chương cất lên thu hút ánh nhìn.



-Sẽ không có ai quấy rầy chúng ta, trong phạm vi 1000m, không có bất cứ con người nào động đậy được đâu.



Bên cạnh gã, thấp thoáng hình bóng đen đặc một con thú to cao với hai cái sừng cong vút như mảnh trăng non chĩa sang hai bên. Phía sau nó còn hư ảo nhìn thấy vô số đường uốn lượn ngoằn ngoèo nhô ra. Không biết là thứ gì? Đứng ở khoảng cách xa như vậy nhưng tà khí đâm đặc lan tỏa, vẫn dễ dàng cảm nhận một sự uy áp đè nén đến tâm lý khiến người ta phải khuất phục. Tôi nhíu mày.



-Nó là thứ gì?



Mạnh Chương nhàn nhã giới thiệu con thú cưng của gã bên cạnh. Gió tuyết như dịu đi một lúc để lộ ra thân ảnh chân chính của cái thứ hắc ám.



-Truyền thuyết xa xưa, thời kỳ hồng hoang có một loài thú hình dáng giống trâu tên gọi là Chư Hoài, tiếng kêu như chim nhạn khiến người ngủ mê man, dùng mắt giống người để phân biệt giống loài, dùng tai tựa heo để phân chia thiện ác, dùng sừng lại giống tê giác để đâm kẻ xấu xa, thích nhất là thịt người, đặc biệt là nội tạng.



Tôi đứng hình một chút, thì ra đây chính là cái con lần đó còn mong manh mờ ảo xem trong clip gã Mạnh Chương tới giết đám người cai ngục. Qủa nhiên sát thủ khiến hàng loạt người chết bí ẩn làm chính quyền Đại Liên và Thẩm Dương điên đầu là anh ta.



-Nghe nói, để gọi một linh thú thức giấc cần dùng máu của chính người triệu thuật. Sau đó còn cần tới một lượng lớn huyết nhục của con người mới khiến nó có thực thể? Giờ anh muốn nó đánh nhau với tôi?



Mạnh Chương ban đầu gật gật sau đó lắc lắc, khiến mái tóc xoăn xoăn khẽ lay nhẹ, gió từ phía sau lưng tôi lùa tới làm dải lụa tím nhạt băng mắt cùng vạt áo khoác trắng muốt lụa là của gã bay bay.



-Không, đấu với cậu là con kia.



Gã vừa nói vươn tay chỉ về phía tôi. Sau lưng gió trở lên thô bạo khiến đám tuyết vốn nằm an phận trên mặt đất đều phải thả mình tung bay mù mịt đất trời. Bốn bề không trung đều giăng đầy những bông hoa nho nhỏ trắng xinh mà lạnh lẽo. Tuyết từ trên cao buông xuống, tuyết trên mặt đất hất lên, gió và tuyết hòa trộn, trong không gian còn cảm nhận được luồng khí lực hắc ám mạnh mẽ, cảm giác trao đảo như thiên địa chuẩn bị sáp nhập.





Tôi vừa quay đầu lại liền lãnh trọn một tiếng gầm kinh tai nhức óc, đồng thời một trận bão tố ập tới khiến cơ thể lung lay như cây chuẩn bị bật gốc. Đầu gối khụy xuống cố đứng vững, trọng tâm hạ thấp, theo bản năng vươn hai tay ra phía trước che chắn. Ngay khi tôi còn chưa kịp nhìn ra là thứ gì tác oai tác quái, lại thêm một luồng khí tức bén nhọn như dao lam phóng tới, áo quần gần như tức thì bị cắt rách.



Tôi cố gắng bình ổn tâm trí, không để nỗi sợ hãi xâm chiếm, gắng gượng chịu đựng đợt gió ác hiểm đi qua, nhưng giây sau lại một trận gầm rú kèm gió lốc xoáy tập kích. Chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, cơ thể tựa chiếc lá héo úa, dễ dàng bị nhấc bổng lên cao rồi văng ra xa va chạm với mặt đất.



Tôi cắn răng nhanh chóng ngồi dậy, hai bàn tay nắm chặt chẽ, nín thở cảm nhận từ vùng đan điền sục sôi như bể dung nham, một dòng hàn băng vọt lên. Ngay lúc đó thứ to lớn đen đặc xa xa trước mặt ngập chìm trong đám gió tuyết bao bọc, cũng phóng ào ào tới. Ầm một tiếng trấn động tựa như có vụ nổ lớn, sóng xung kích lan tỏa, cảm giác dưới chân địa chấn đang đứt gãy rung lắc, tâm cũng vô thức nảy lên nảy xuống hoảng loạn.



Sau một hồi gió ngớt tuyết tan tôi mới mở mắt hít thở, chỉ thấy trước mặt một khối đen đen, như chất thạch dai dẻo quen thuộc. Hắc Hồn khá to lớn, như một quả bóng khổng lồ, so với lần ở nhà lão Dương thị trưởng kia còn muốn bự hơn. Tôi ngoảnh đầu lại phía sau, nhìn chủ tớ Mạnh Chương chỉ đứng lặng lẽ quan sát, im lìm như hai cái bóng. Dáng dấp gã có phần mong manh gầy yếu tựa thiếu nữ, lại đứng vững vàng trầm ổn trong luồng gió đang vẫn vũ xung quanh, càng ngày giông tố càng muốn lớn mạnh. Trong bầu không khí đặc quánh lại ngột ngạt khó thở kèm theo tiếng gầm gừ giận dữ.




Trước mặt tôi là một con thú cao gần bằng thân người, đầu to đùng oai dữ như Kỳ Lân, có một sừng dài nhọn hoắt, mọc vặn xoắn nơi trán. Hầu hết khắp thân thể to béo như gấu phủ đầy vẩy cá sấu như bộ áp giáp kiên cố, nhưng phần đuôi lại thon dài, chóp đuôi có nhúm lông như sư tử. Trên lưng lại có cánh như của loài dơi, hai sải da dài rộng giương cao đập phành phạch liên hồi tạo gió hung dữ.



Cặp mắt đỏ như ánh lửa, phát ra ánh sáng hung hiểm đầy tà ác, trừng trừng nhìn Hắc Hồn như dò xét. Lỗ mũi không ngừng phình to hít vào rồi thở ra tạo thành thứ âm thanh như kéo ống bễ, hòa cùng tiếng rít gào thị uy qua hàm răng sắc nhọn đầy dã tính, nơi miệng rộng toang hoác chiếm gần hết khuôn mặt vốn bự tổ chảng.



Hắc Hồn chỉ cười khùng khục trong miệng không có vẻ bị khí thế nó trấn áp. Cái đuôi thỉnh thoảng lại quẫy đập một cái có phần vui vẻ. Cái đầu to khủng bố xoay vòng vòng theo chuyển động đối thủ, cũng khá chú trọng.



Con linh thú kia cũng không hẳn xa lạ, lúc xuống đền thờ trấn tà dưới lòng đất ,cơ quan mở cửa chính là hai con thú đá trấn yểm hai bên. Tu Ly, hay còn gọi là Tịch Tà, nó thường được con người mượn uy phong mà để tượng đá ở những nơi có nhiều tà khí như trước cổng nghĩa trang hoặc nhà thờ dòng tộc vì khả năng hấp thụ hắc khí rồi chuyển hóa thành năng lượng tốt cho vùng đất.



Tu Lỳ cực kỳ hung ác tàn nhẫn, là ma thú chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu ma quỷ quái khác, cho nên mới gọi là Tịch Tà. Xem ra, ngoài Oán Nhai, Hắc Hồn lại có thêm một đối thủ xứng tầm nữa rồi!



Vừa nghĩ tới đó hai con lại hùng hổ lao vào nhau, tôi nghĩ mình cần tự thân vận động tới nơi nào đó tránh tai vay vạ gió. Cho nên chạy tới chỗ Mạnh Chương nhưng cách gã một quãng.



-Này, con thú đó cũng là của anh? Một lúc có thể điều khiển được nhiều ma thú sao? Anh hẳn có cấp bậc cao trong tổ chức?



-Đừng gọi là kiểu miệt thị thế, là linh thú cao quý có hiểu không? Thường thì pháp sư triệu hồi mỗi đợt chỉ gọi lên được một con thú vì phải dùng tới máu của bản thân. Sau đó lại nuôi lớn mạnh bằng huyết nhục của hàng trăm con người hoặc hàng trăm dã thú. Cho nên một pháp sư triệu hồi có thể sở hữu nhiều linh thú nhưng quan trọng là khả năng thuần phục mạnh yếu ra sao mà quyết định cấp bậc.




Giọng gã đều đều, mặt vẫn hướng về phía trước nhìn cuộc chiến giữa Tịch Tà và Hắc Hồn. Sao cứ có cảm giác cái nơi chứa chấp loại người như Mạnh Chương, Công Du Giám Binh hay Thuần Vu Chấp Minh cũng sẽ không phải nơi đơn giản dễ vào dễ ra. Có khi lại là một nơi cực kỳ hiểm ác dữ dội như vào hang hổ đầm rồng cũng nên.



Tịch Tà vốn oai phong to lớn, răng nhọn sừng dài cánh rộng móng sắc, cùng tiếng rống tức giận phụ họa, tất cả tạo thành khí thế uy vũ trấn nhiếp tinh thần đối thủ. Hắc Hồn thì tựa như quả bóng to xác non mềm, cơ thể như món thạch đen đông đặc mà mỗi lần di chuyển khiến từng đợt sóng cơ xô đẩy phát ra thứ ánh lân tinh huyền hoặc. Cảm giác hàm răng Tịch Tà sẽ dễ dàng ngoạm một miếng, dứt một cái là lôi theo một tảng to huyết nhục, nếu cái thứ đó được gọi là thịt.



Thế nhưng khi bộ hàm như gọng kìm cắn xuống cái ót của Hắc Hồn, thứ kéo ra không phải nguyên khối mà tựa như hút lấy chất dịch. Hắc Hồn cũng lập tức vươn cái đuôi mềm dẻo linh hoạt đập liên tu bất tận vào Tịch Tà, mỗi nhát bổ xuống rõ ràng cảm nhận xương cốt răng rắc rung chuyển, rồi nó cũng gào rú lên mà nhả ra.



Toàn thân Tịch Tà như được phủ thêm một lớp hắc khí nhợt nhạt, sau đó thu vào trong cơ thể. Mà chỗ vết thương của Hắc Hồn bị lõm thành cái hố, nó mở rộng cái miệng chiếm gần hết đầu, cười một tràng dài có vẻ khinh thường khiến người ta sởn gai ốc. Hắc khí từ trong nghĩa trang vần vũ lao tới Hắc Hồn, vần vũ phóng đến tựa như xoáy nước trong hồ, chẳng mấy chốc bao bọc kín kẽ tới mức như một cục vòi rồng sẵn sàng tàn phá hủy diệt mọi thứ ngáng đường.



Tịch Tà giương cánh nhảy vội ra xa tạo một khoảng cách đủ an toàn. Thấy vậy Mạnh Chương hỏi.



-Cậu Mặc, nói thật đi, cái thứ đó kiếm ở đâu ra vậy? Ngay đến Tịch Tà vốn là linh thú chuyên ăn ác ma cũng có phần dè chừng nó là sao?



Tôi có chút chóng mặt nhức đầu, vươn một tay day day huyệt thái dương. Giọng thốt ra cũng có chút mất sức.



-Nó...ban đầu hình như đi theo tôi... Sau đó hỏi tôi có muốn sử dụng sức mạnh của nó không... Tôi không hiểu nhiều lắm, có lẽ lão già Thuần Vu dường như biết Hắc Hồn rõ hơn.




-Thuần Vu? Là Thuần Vu nào?



-Lão già đi theo một cậu bé tóc dài màu trắng, mặc đồ trường sam màu đen tên gọi Thuần Vu Chấp Minh.



-Ôi trời, cậu thế mà có duyên gớm, gặp được cả tên nhóc cao ngạo đó.



Gã vừa nói dứt lời thì tôi cũng đứng không vững nổi, quỵ một chân xuống.




Hắc Hồn ở phía trước đã thu lại bão tố xung quanh, nhưng gió tuyết vẫn tung bay khắp không gian, mà cơ thể nó dường còn muốn phình lớn hơn cả lúc trước.



Tịch Tà hống một tiếng lớn rồi lao tới , nhưng cái đuôi của Hắc Hồn còn muốn lẹ hơn, nhanh đập tới, một nhát khiến nó ngã văng ra xa.



Tịch Tà nhanh chóng đứng dậy, vừa vỗ cánh bay lên vòng quanh không trung vừa rít gào tức tối. Hắc Hồn chỉ dùng cái đầu xoay theo. Nó như khối màng nhầy đen đặc đứng sừng sững cao cỡ 7m, một đoạn đuôi dài lê thê còn ngoằn ngoèo trên mặt đất tưởng chừng vô hại. Thân thể thon dài như một con trăn lớn, còn vác theo cái đầu có đường kính 2m khiến người ta kinh hãi khi nhìn thấy cái miệng được mở rộng lớn, lộ ra tầng tầng lớp lớp hàm răng nhấp nhô như lưỡi cưa sắc nhọn như đinh tán.



Nó cười khùng khục khùng khục vô cùng thích thú, thân dưới thỉnh thoảng lại hơi đập nhẹ tựa như cún nhỏ vẫy đuôi tỏ vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy thứ hấp dẫn.



Tịch Tà lao tới cắn vào cái thân thể lồ lộ trơn mịn không chút phòng bị như khúc lạp xưởng mời mọc. Nhưng ngay tức thì phần đuôi phía dưới cuộn lên, hệt trăn, siết lấy con thú, đồng thời, cái đầu cúi xuống, miệng há lớn chẳng khác nào hố sâu vực thẳm.



Tịch Tà gào lớn, hai bộ móng vuốt giương lên chống đỡ hàm răng hạ xuống.



Tôi không còn đủ sức ngẩng đầu theo dõi tình hình, cảm giác cơ thể như đeo gông xiềng xích sắt, càng lúc càng siết chặt, đau nhức và trĩu nặng, chỉ còn ý chí gắng gượng chống đỡ.



Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy lại, Mạnh Chương đỡ tôi đứng dậy.



-Này cậu làm sao vậy? Con thú của cậu đang ở thế áp đảo đó! Chủ nhân lại thảm hại nhường này?



Lông mày tôi nhíu chặt, chỉ cảm thấy hai tai cũng ù ù lên không còn nghe được rõ ràng. Nhiệt dung nơi đan điền bị bao phủ bởi lớp hàn băng khiến toàn thân trực chờ đông lại, ngay đến những mạch máu cũng chậm chạp lưu động.



Tai không còn tinh tường thần trií cũng mơ hồ, lại thấy vô số bóng đen bay lượn khóc than trước mắt. Dường như mỗi bông tuyết là một tử linh mang theo oán hận, mang theo tiếc thương, kẻ khóc nỉ non, kẻ cười điên dại.



-KHÔNG! KHÔNG! Dừng lại đi! Dừng lại đi!