Thiên Hương Bách Mị

Chương 98: Vô Sai*




*vô sai: không thể đoán được

Lê Phi đã hoàn toàn choáng váng, mắt kinh ngạc nhìn hắn, nửa chữ cũng nói không nên lời.

Hắn nâng hai cánh tay mềm nhũn của nàng lên, ôm lấy cổ chính mình, cúi xuống lại một lần nữa hôn nàng. Hắn dường như rất thích kiểu thân mật này, không như lúc trước mà hôn vội vàng không lưu loát như vậy, tiến vào thăm dò, ngậm lấy môi của nàng. Li.ếm rồi m.út, nhẹ một chút mạnh một chút, thỉnh thoảng còn cắn một chút.

Lê Phi cảm thấy trời đất rung chuyển, trong mũi phát ra tiếng r.ên rỉ gần như run rẩy, nàng sắp bị đốt cháy bởi cái ôm cùng những nụ hôn môi triền miên này, có một loại vui sướng xa lạ mà lại sâu sắc từ chỗ sâu nhất trong cơ thể mà bộc phát ra, khiến nàng đầu váng mắt hoa, thở không nổi, trái tim dường như sắp nhảy khỏi cổ họng.

Tay hắn luồn sâu vào tóc nàng, đầu ngón tay vu.ốt ve da thịt sau cổ của nàng, dần dần không kìm được mà đi xuống dưới. Lê Phi thấy được chính mình đang phát run, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, hồn phách bay đến chín tầng mây cuối cùng cũng đã trờ lại một chút, còn mang theo nỗi khiếp sợ cực hạn. Nàng bắt đầu kịch liệt giãy dụa, hai tay liều mạng mà đánh hắn.

Lôi Tu Viễn đè hai tay nàng lại, nâng người lên mà chăm chú nhìn nàng, thanh âm của hắn như bị nhồi đầy cát: “Bây giờ đã biết ta ở trong ảo giác trải qua những gì hay chưa? Còn muốn tiếp tục?”

Lê Phi hiểu được một chút tại sao hắn lại nói về việc c.ởi quần áo trong ảo giác, quả nhiên mỗi một lời của hắn đều là thật, nàng chỉ cảm thấy cổ nhanh đã đỏ lên, lắp bắp, nói năng lộn xộn: “Chờ một chút! Ngươi, ngươi vừa rồi nói...... Nói cái gì? Ai của ai? Ta dường như...... chưa hiểu lắm......”

Nàng nghe lầm rồi sao? Hắn vẫn luôn là của nàng? Đây có được tính là thổ lộ tình cảm hay không?

Thần sắc Lôi Tu Viễn vẫn âm trầm như trước, hắn nhếch môi, cười bằng giọng mỉa mai: “Giả ngu?”

Lê Phi đầu tiên là ngạc nhiên nhìn hắn, sau khi thấy vẻ mặt mỉa mai của hắn, nàng lại bừng tỉnh một lần nữa, tim đập cuồng loạn đã dần dần bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: “Ta không có giả ngu, người giả ngu là chàng mới đúng.”

Trong mắt Lôi Tu Viễn chứa đầy sự tức giận, hắn nhẹ nhàng cười lạnh: “Nàng đã đánh giá quá cao ta rồi, người vẫn luôn hiểu rõ tất cả là nàng, chợt nóng chợt lạnh, chợt gần chợt xa.”

Nàng cũng dần dần tức giận, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn: “Chợt nóng chợt lạnh, chợt gần chợt xa là chàng mới đúng.”

Người luôn ở thời điểm quan trọng nhất tránh né nàng là ai? Khiến nàng bất an, không yên lòng, trằn trọc là ý định của hắn sao? Đùa giỡn với nàng như vậy có phải rất thú vị hay không?

Vẻ mặt hắn âm trầm khó đoán, nhìn chằm chằm nàng thật lâu: “Ta có thể vì nàng mà liều mạng, nàng đã làm cho ta cái gì? Để người khác cắn một miếng trên cánh tay? Hay là bỗng nhiên lạnh lùng với ta?”

Lê Phi bỗng nhiên nghẹn lời. Nàng tràn ngập phẫn uất, nhưng lại không biết nói như thế nào. Hắn vì nàng đổ máu liều mạng, bùng phát tiềm lực cực hạn của mình, nhưng nàng đã vì hắn làm cái gì? Cả ngày không yên lòng, trăn trở có tính không? Vì hắn tâm lực tiều tụy có tính không? Trong mắt chỉ có một mình hắn có được tính hay không?

Nàng biết, tất cả mọi chuyện đều là do nàng, là nàng yếu ớt ỷ lại. Nàng quá để ý Lôi Tu Viễn, trong lòng chỉ có một mình hắn, nàng mong muốn được đáp lại nhưng Lôi Tu Viễn lại vẫn luôn trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng này, luôn ở thời điểm quan trọng nhất mà đùa giỡn lảng tránh, nàng chỉ có thể khiến tâm trí mình không chú ý đến hắn nữa, không cho hắn độc chiếm thế giới của mình.

Lê Phi trong lòng mờ mịt, đau đớn một trận, nàng thở dài một tiếng: “Ta quả thật không thể làm gì cho chàng cả...... Để ta ngồi dậy.”

Lôi Tu Viễn nhìn giọt nước trong mắt nàng, vẻ tối tăm trong mắt hắn dần dần biến thành một loại yếu ớt không thể nói nên lời, thậm chí, như là một loại khẩn cầu.

Hắn vùi đầu trong hõm vai nàng, hơi thở nóng bỏng hít vào thở ra trên áo nàng, tựa nhưng đang thở dài.

“Lê Phi, ta không có lợi hại như nàng nghĩ.” Thanh âm của hắn gần như khàn khàn. “Ta không hiểu......”

Lê Phi lại ngạc nhiên, không hiểu? Nàng đã nghĩ hắn sẽ hà khắc mà trách cứ chính mình, hoặc là sẽ bất đắc dĩ mà nói rõ, hoặc là sẽ lạnh nhạt với nàng, nhưng hắn lại nói không hiểu, không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên lạnh lùng với hắn? Hắn làm sao có thể không hiểu?

Giật mình tỉnh mộng, trong nháy mắt đã hoàn toàn hiểu được.

Lê Phi bỗng nhiên động đậy, cúi đầu nhìn hắn, như là muốn nhìn trộm sâu trong nội tâm của hắn, tất cả chuyện xảy ra từ lúc mới quen hắn đến bây giờ lại xẹt qua trong đầu, hắn là người như thế nào? Nàng không hoàn toàn hiểu hắn, mỏng manh, dễ bị tổn thương, kiêu ngạo, vị tha, những chiếc mặt nạ hoàn hảo toàn trí và không phá vỡ đó không phải là hắn tự bày ra sao? Hắn kỳ thật chỉ lớn hơn nàng một tuổi.

“Tay......” Nàng thì thào nói câu, tay nàng bị hắn đè trên đỉnh đầu, khó chịu muốn chết.

Lôi Tu Viễn lại thở dài một hơi, chậm rãi rút tay đang đè tay nàng về, hắn ngồi dậy, đột nhiên hai tay nàng “Bốp” một tiếng giữ lấy mặt hắn, xoay đầu hắn lại đây, Lôi Tu Viễn có chút kinh ngạc mà đối mặt với hai mắt của nàng.

Lê Phi nhìn chăm chú mặt hắn thật lâu, vẻ mặt tối tăm của hắn, hai mắt u tối, còn có một tia yếu ớt giờ phút này đang được giấu ở chỗ sâu nhất, phải nhìn thật kỹ mới có thể thấy.

Gió biển hiu hiu, sắc trời dần dần tối đi, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hai người bọn họ ai cũng không nói gì. Lại không biết qua bao lâu, Lê Phi đột nhiên “Ha ha” cười rộ lên, Lôi Tu Viễn giữ chặt cằm của nàng: “Nàng vậy mà lại cười?”

Chính nàng cũng hiểu được nụ cười này cực kỳ không đúng thời điểm, vội vàng đẩy hắn ra, bụng của nàng đột nhiên phát ra tiếng “Òm ọp” thật lớn, nàng lập tức xấu hổ, chưa ăn gì cả, bụng hẳn là đã đói lắm rồi, có thể kêu to như vậy.

“...... Ăn cái gì đi.” Lôi Tu Viễn im lặng buông nàng ra, nhìn nàng đứng dậy.

Lê Phi rửa trái cây rơi rụng đầy đất rửa sạch sẽ một lần nữa, chia cho hắn hai trái, hai người mặt đối mặt im lặng mà cắn trái cây, Lê Phi cắn rồi lại cắn, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tu Viễn, lúc trước ta không có giận, cũng không phải là chợt nóng chợt lạnh. Ta chỉ là lo lắng...... Ta sợ...... Ừm......”

Nói được một nửa nàng lại không biết nói thế nào nữa, nàng vẫn là da mặt mỏng, xấu hổ khi chủ động thổ lộ, mặt lập tức lại đỏ lên, nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Để ta nghĩ kỹ rồi lần sau sẽ nói cho chàng nghe.”

Nàng cắn hết trái cây thật nhanh, vọt tới bên dòng suối rửa tay, Lôi Tu Viễn chạy đến bên cạnh nàng, lại giữ lấy tay áo nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng: “Ta phải nghe ngay bây giờ.”

Lê Phi cảm thấy da mặt mình sắp chín đến nơi rồi, nàng liên tục xua tay: “Để lần sau, để lần sau.”

Lôi Tu Viễn sờ sờ da mặt của nàng, thật sự phỏng tay, hắn chợt thấy buồn cười, lấy tay che mặt của nàng, lại nói đùa: “Có thể luộc trứng gà.”

Lê Phi tự mình cũng thấy buồn cười, thấy sắc trời đã tối, nàng thấp giọng nói: “Quay về đi, đã đi lâu quá rồi, mấy người Ca Lâm sẽ lo lắng đó.” Hắn lắc lắc đầu, dây buộc tóc của hắn lại lỏng ra, chắc là mới vừa rồi lăn qua lăn lại trên mặt đất, da mặt Lê Phi lại đỏ lên, tóc của nàng cũng đã rối tung sau khi mở ra, nàng bỗng nhiên nâng tay, lấy dũng khí nhẹ nhàng vén tóc dài của hắn ra sau tai: “Dây buộc tóc lại lỏng rồi.”

Lôi Tu Viễn thản nhiên kéo dây buộc tóc của mình xuống, đeo vào cổ tay của nàng, tay trên tay áo nàng vết máu loang lổ, cổ tay trắng như tuyết của nàng sưng lên, một cắn kia của hắn thật sự không nhẹ. Hắn đặt Lưới Trị Liệu lên cổ tay nàng, cũng không biết vì cái gì mà mới vừa đặt lên đã thu lại, hắn thấp giọng nói: “Không cần chữa khỏi.”

Lê Phi nhíu mày, chính nàng cũng không phát hiện trong thanh âm của mình lại có thêm một chút làm nũng mơ hồ, nói: “Chàng cắn mạnh như vậy, còn không để ta chữa khỏi, rất đau đó.”

Lôi Tu Viễn nắm tay nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, từ cổ tay hôn đến lòng bàn tay, rồi lại từ lòng bàn tay hôn đến đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của nàng một cái.

Vừa tê vừa ngứa, Lê Phi cười một tiếng, vội vàng thu tay lại. Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng kéo nàng lại, ôm vào trong lòng, lúc đầu nàng có chút cứng đờ chưa thích ứng được, nhưng rất nhanh lại nhu thuận mà rúc vào trong ngực của hắn. Suối nước róc rách, gió đêm phảng phất, bọn họ nghe tiếng tim đập của nhau, không ai nói gì cả.

Tay hắn phủ lên mặt nàng, nhẹ nhàng phác họa dọc theo hai hàng chân mày, một đường vuốt thẳng đến chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, cúi xuống hôn lên, môi của hắn lại chạm lên một lần nữa. Hoàn toàn khác với nụ hôn phát tiết vừa rồi, đây là một nụ hôn ôn nhu như nước, hắn nhìn theo đường viền môi xinh đẹp của nàng rồi hôn một cái, như chuồn chuồn đạp nước.

“Về sau không được bắt nạt ta như vậy nữa.” Hắn cúi thấp đầu, nặng nề mà vùi vào hõm vai nàng, thanh âm rầu rĩ. “Ta là một nam nhân yếu ớt.” Nói xong hắn tự mình mỉm cười, mặt chôn vào hõm vai nàng không chịu để lộ.

Lê Phi vừa thấy buồn cười lại vừa thấy thú vị, trái tim nàng bỗng dịu lại, Lôi Tu Viễn cao ngạo, trưởng thành, thanh cao, tài giỏi kia đi đâu rồi? Lại còn làm nũng giống như lúc nhỏ. Thấy tóc hắn rơi ra, nàng lấy cây lược gỗ, giúp hắn chậm rãi chải lại mái tóc dài. Tóc của hắn mềm mại giống như lông mèo, hắn cũng giống như một con mèo lớn, khiến người khác vừa yêu vừa hận.

Tóc dài của nàng lay động trong gió, Lôi Tu Viễn cầm một sợi tóc của nàng lên, tóc của nàng vẫn mềm và mượt như hồi còn nhỏ, hắn lại nhớ tới buổi chiều thanh thản nhiều năm trước ở Thanh Khâu, nàng lặng yên ngủ bên cạnh chính mình, tiếng lá cây nhẹ nhàng, tiếng hít thở của nàng cũng nhẹ nhàng, khiến lòng người khác trầm tĩnh lại.

Hai người đằng vân bay trở về nơi ban đầu, đã thấy ngọn lửa sớm đã được đốt lên, Kỉ Đồng Chu còn đang ở một bên ngủ say, mấy người Diệp Diệp đang vùi đầu ăn cá, thấy hai người bụi đất đầy đầu đầy cổ quay lại, tất cả đều giả vờ không chú ý.

Diệp Diệp nhịn cười nói: “Vừa vặn, chúng ta không phải ra ngoài để tìm, Tu Viễn, hiện tại có thể bàn chính sự không? Đầu óc còn thanh tỉnh không?”

Thốt ra lời này, tất cả mọi người không nhịn được mà phì cười, Lôi Tu Viễn không nói lời nào, tai lại đỏ lên.

Bách Lí Ca Lâm giữ cánh tay của Lê Phi, nhìn nàng trộm cười, thì thầm nói: “Làm hòa rồi?”

Lê Phi tự mình buồn cười, gật gật đầu: “Hắn...... Có đôi lúc thông minh, có đôi lúc lại ngốc đến dọa người.”

Bách Lí Ca Lâm cố gắng nhịn cười, lời này tỷ tỷ cũng đã từng nói qua, nam nhân trước mặt nữ nhân mình yêu dường như đều trở nên vực kì ngốc nghếch, Diệp Diệp cùng Lôi Tu Viễn ngày thường cực kỳ thông minh lanh lợi, nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng ra vẻ ngốc nghếch của hai người họ.

Vui đùa xong rồi, Diệp Diệp rốt cuộc vẫn là thay đổi chủ đề: “Đồng Chu đến bây giờ không tỉnh, ta chỉ lo lắng hắn sau khi tỉnh lại vẫn là dáng vẻ hung hăng kia, thí luyện còn rất nhiều ngày, hắn như vậy khó tránh khỏi gây chuyện, chúng ta trước tiên phải chuẩn bị mỗi ngày phải đấu pháp, để giống ban ngày cũng không hay.”

Kỉ Đồng Chu đúng là muốn liều mạng tìm người đấu pháp, dựa vào Lê Phi không thể khống chế được hắn, nàng là phụ trợ quan trọng nhất, khiến nàng lâm vào nguy hiểm, trận đấu pháp này cũng đừng nghĩ muốn đấu nữa.

Diệp Diệp đang muốn nói tiếp, chợt thấy phía sau linh khí chấn động dao động cực kỳ kịch liệt, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, đã thấy nơi Kỉ Đồng Chu ngủ có gió nhẹ thổi qua, tóc cùng quần áo hắn đều đang chậm rãi lay động, cây cỏ dưới thân chợt dài ra, vô số đóa hoa nhỏ nở rộ.

Mọi người cực kỳ kinh ngạc, đây...... Hình như là dấu hiệu đột phá Bình Cảnh? Kỷ Đồng Chu đột phá Bình Cảnh thứ ba trong lúc đang ngủ?