Thiên Hương Bách Mị

Chương 83: Đoàn Tụ (4)




Lê Phi cười ha hả ngẩng đầu nói: “Cuối cùng cũng đoán đúng rồi, ngươi thay đổi không ít nha!”

Thay đổi nhiều nhất là ngươi mới đúng! Cằm của Kỉ Đồng Chu thiếu chút nữa đến rơi xuống, đây là cùng một người sao? Nàng cắt đầu thay vào cái mới?! Hay là đều thai thành mỹ nhân rồi?! Tiểu tử da ngăm đen ăn nói thô lỗ bị nàng giấu ở đâu rồi?!

“Khương Lê Phi?” Hắn lại gọi một tiếng, theo bản năng muốn dụi mắt, có phải mắt có vấn đề gì rồi hay không….

Diệp Diệp thông cảm mà vỗ vỗ bả vai hắn: “Quả thật là nàng, mới vừa rồi chúng ta cũng bị sợ.”

Kỉ Đồng Chu còn đang kinh hãi, một hồi lâu nói không nên lời, Lê Phi đi qua quơ quơ tay: “Chẳng lẽ bị dọa đến ngốc rồi?”

Nàng đến gần nói chuyện, trước mũi hắn nhất thời ngửi được một mùi hương hồn xiêu phách lạc lạ lùng, cúi đầu thấy dung mạo vừa cực kỳ xa lạ lại vừa tuyệt đẹp của nàng, Kỉ Đồng Chu chợt cảm thấy quẫn bách, vội vàng dời tầm mắt, theo bản năng lui hai bước, lấy lại bình tĩnh, làm như không có chuyện gì đổi đề tài: “Các ngươi cũng là đến tranh đoạt nơi thí luyện mới sao? Đến lúc nào vậy?”

Diệp Diệp cười nói: “Vừa đến không lâu, ngược lại là ngươi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không đến, vừa rồi chạy đi đâu thế?”

“Trước đó vẫn luôn theo sư phụ ở Cảnh Vân Đài tu hành, không đuổi kịp bọn họ, ta và sư phụ đến muộn một chút.”

Đang nói, Bách Lí Xướng Nguyệt từ đầu đường kia chậm rãi đã đi tới, vừa thấy Kỉ Đồng Chu, nàng hiểu rõ cười: “Vương gia một chút cũng không thay đổi.”

Kỉ Đồng Chu đối với Bách Lí Xướng Nguyệt luôn luôn vẫn là có chút kính trọng, lúc nàng nhè nhẹ gật đầu, thấy trên đường người đến người đi, ôn chuyện cũ không tiện, nói: “Đến khách đi.ếm nói chuyện đi, an tĩnh một chút.”

Diệp Diệp khoanh tay cười: “Hóa ra vẫn là có tiến bộ một chút, còn tưởng ngươi vẫn muốn quấn lấy Tu Viễn đấu pháp. Để ta xem xem có quán rượu nào không, có thể uống không?”

“Còn tưởng ta vẫn hai chén mà say?” Kỉ Đồng Chu nhướn mày cười lạnh, “Đệ tử Tinh Chính Quán ta ai cũng uống giỏi hết!”

Uống giỏi? Mọi người cười ha hả, năm đó tiểu Vương gia này hai chén đã gục, làm sao có thể trở thành người uống rượu giỏi mỗi ngày đều uống được?

Năm năm không hặp, lời bọn họ muốn nói quả thật có rất nhiều, một đường đi đến quán rượu, ở lại quán rượu từ hoàng hôn đến khi bầu trời tối đen, Lôi Tu Viễn cùng Diệp Diệp ngàn chén không ngã như trước, ngược lại tửu lượng Kỉ Đồng Chu quả nhiên có tiến bộ, ba bốn bầu rượu rỗng để trước mặt, vẫn như cũ nói cười sang sảng, nói chuyện rõ ràng, không phải say lắm.

Lê Phi hứng thú mà nhìn hắn châm rượu, đoán chừng vẫn là có chút say, cổ tay hơi hơi run, đổ một ít rượu ra ngoài, nàng lập tức cười nói: “Ngươi cũng đừng cậy mạnh, nếu không muốn Diệp Diệp khiêng ngươi trở về.”

Kỉ Đồng Chu lại cảm thấy mùi thơm lạ lùng lại đập vào mũi, mới vừa rồi chỉ thoang thoảng, nhưng bây giờ xung quanh đều là mùi hương này, lại giống như muốn say rồi. Nữ tử hoàn toàn xa lạ kia dưới ánh đèn mà mỉm cười nhìn mình, ánh nến mập mờ, nàng quả thật giống như làm từ ngọc, lúm đồng tiền mờ nhạt, kiều mỵ đáng yêu nói không nên lời. Hắn lại cảm thấy quẫn bách một lần nữa, theo bản năng mà lùi về phía sau.

Không xong rồi, nàng vừa rồi nói cái gì? Hắn không hề chú ý, Vương gia thanh thế uy phong càng quẫn bách hơn.

Người con gái này không giống Khương Lê Phi, mà giống như một người hoàn toàn xa lạ, hắn chưa thể thích ứng.

Trong lòng Kỉ Đồng Chu, con gái là phải giống như Lan Nhã, lúc trước Khương Lê Phi trong lòng hắn chỉ giống một đứa con trai, sau lại biến thành một đứa không giống nam không giống nữ, sau đó hắn hoàn toàn không để ý đến nàng.

Qua năm năm, nàng đột nhiên cho hắn một loại cảm giác giống “một đứa con gái” mãnh liệt, tiểu Vương gia nhất thời thất thố.

Hắn cần thời gian thích ứng...... Kỉ Đồng Chu đỡ trán dời tầm mắt đi, khụ một tiếng rồi lại làm như không có chuyện gì nói lảng sang chuyện khác: “Nếu nơi này là Đông Hải, còn nói để đệ tử hai phái Sơn Hải tiếp xúc, tại sao lại không thấy Bách Lí Ca Lâm?”

Hắn nhắc tới Bách Lí Ca Lâm, ánh mắt của Diệp Diệp và Bách Lí Xướng Nguyệt lập tức sáng lên, Diệp Diệp cười nói: “Nếu đã ở Đông Hải, sớm hay muộn cũng có thể nhìn thấy, chỉ là không biết được nàng có chuyên tâm tu hành hay không, nếu tu vi không đủ lần này có thể không đến được.”

“Ca Lâm luôn luôn cố gắng tu hành.” Lê Phi nhanh chóng thanh minh cho nàng, “Không lười biếng giống như ở Thư viện nữa.”

Diệp Diệp bật cười: “Nàng cả ngày chỉ biết ham chơi, tâm tư căn bản không đặt ở chính sự.”

Lê Phi không khỏi im lặng, nam tử trước mặt này thật ra không hiểu rõ Ca Lâm, hoặc là nói, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hiểu, càng không muốn hiểu, Ca Lâm trong lòng hắn vẫn luôn chỉ là một muội muội, hắn quan tâm nàng, săn sóc nàng, có thể vì nàng mà che mưa chắn gió, đây mới thật sự là lí do khiến Ca Lâm quyết định rời đi sao?

Bách Lí Xướng Nguyệt trong chốc lát thất thần, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Con rết tinh của nàng không biết lớn thế nào rồi.”

Thốt ra lời này, tất cả mọi người đều cười, Diệp Diệp nhìn về phía Kỉ Đồng Chu, trêu ghẹo nói: “Đồng Chu, hiện giờ còn sợ rết tinh sao?”

Kỉ Đồng Chu xụ mặt: “Ai nói ta sợ?”

Lôi Tu Viễn nói: “Lần trước ở cấm địa Thư Viện, bị con rết tinh đánh gãy chân…..”

Lời còn chưa xong, Kỉ Đồng Chu đã “tách” một tiếng, nâng tay đoạt lấy ly rượu của hắn, Lôi Tu Viễn xoay cổ tay tránh đi, tay còn lại để ở trên bàn nhẹ nhàng đập lên bàn, ly rượu của Kỉ Đồng Chu lập tức nảy lên, hắn đang muốn hất mạnh ly rượu này, Kỉ Đồng Chu đã sớm tiếp được, hai người trong nháy mắt đã qua lại mấy chiêu, lặng yên không một tiếng động, động tác lại nhanh và nhẹ.

Nói được mấy câu đã đánh nhau, Lê Phi xê dịch thức ăn trên bàn đi, đỡ phải gây thêm họa.

Hai thiếu niên đối diện năm năm không gặp nhau, mới vừa rồi còn giả vờ làm quân tử hào hoa phong nhã, hiện giờ vừa động một cái đã không dừng tay được, trên tay chiêu thức đấu nửa ngày, nề hà tửu quán nhỏ hẹp, không thể động toàn thân, huống chi các trưởng lão đã dặn dò, không được ở bên ngoài tự tiện vận dụng tiên pháp tư đấu, kim quang chợt lóe lên trong lòng bàn tay Lôi Tu Viễn, một thanh kiếm nhỏ tinh xảo, lớn bằng ngón tay bay ra, sáng lấp lánh, cực kì nhỏ nhắn đáng yêu, vừa bay múa vòng quanh, vừa phát ra tiếng kêu ong ong rất nhỏ.

Bàn tay của Kỉ Đồng Chu mở ra, cũng có một đóa hỏa liên sặc sỡ ngưng tụ ở lòng bàn tay, đột nhiên nhẹ nhàng bay đi, đến chỗ kiếm nhỏ kia mà đấu, ngươi truy ta đuổi, lúc thì ở trên lúc thì ở dưới, nhìn qua không giống đấu pháp, thật giống một trò chơi.

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng phất tay, một đám mây đen dừng phía trên hỏa liên, những hạt mưa xuân nhè nhẹ dày đặc rơi xuống, ánh sáng rực rỡ của hỏa liên nhỏ bị giảm đi không ít. Kỉ Đồng Chu hừ một tiếng, chỉ một thoáng, Tường Đồng Thuật được gắn vào phía trên đóa hỏa liên, dây leo dày đặc từ trên bàn chui ra quấn lấy kiếm nhỏ đang bay, dây nào bị chặt đứt lại mọc ra lại, phía trên còn phun ra một ngọn lửa nhỏ, kiếm nhỏ bay qua bay lại xung quanh nhưng vô luận thế nào cũng không chạy thoát gông cùm xiềng xích, sau đó kim quang tán loạn đầy bàn, Thái A Thuật đã cắt nát toàn bộ những sợi dây này.

Kỉ Đồng Chu lại ngưng tụ một đóa hỏa liên nhỏ, ngón tay b.ắn ra, hai đóa hỏa liên nhỏ đồng thời đuổi theo kiếm nhỏ kia, nhưng nó đã linh hoạt đáp xuống mặt đất trốn tránh, bỗng nhiên xoay một vòng trước mặt Lê Phi, có tiếng vo ve, giống như đang xin giúp đỡ. Lê Phi thấy hai đóa hỏa liên kia đã nhanh chóng đuổi kịp, lúc này nhấc tay, một con rồng nước lớn bằng ngón cái bay ra, cuốn lấy một đóa hỏa liên nhỏ.

Diệp Diệp cười nói: “Thật thú vị!”

Hắn trong nháy mắt cũng hóa ra một con rồng nước nhỏ, quấn lấy rồng nước của Lê Phi đấu không ngừng, Xướng Nguyệt mở bàn tay ra, cũng lại là một thanh kiếm nhỏ, bay vòng quanh đóa hỏa liên nhỏ vài vòng, trong nháy mắt trên bàn hỏa liên, phi kiếm, rồng nước, đều tự tranh đấu không ngớt.

Năm người đang chơi vui vẻ, chợt nghe từ cửa quán rượu truyền đến tiếng cười nói, dường như có vài người vừa nói vừa cười đi đến, vừa thấy mấy người bọn họ đang dùng tiểu phi kiếm, tiểu hỏa liên vui đùa ầm ĩ, tiếng cười nói lập tức ngừng lại.

Một lát sau, một nam tử bỗng nhiên cười lạnh nói: “Đánh nhau ầm ĩ! Có cái gì đáng xem!”

Năm người Lê Phi lập tức tu pháp lại, quay đầu lại nhìn, liền thấy một vài thiếu niên trang phục kỳ quái đang đứng ở lối vào của quán rượu, ba nam một nữ, trên người ai cũng có linh khí dao động, hẳn là đệ tử tu hành của tiên gia môn phái.

Năm người kia lập tức nhìn người con gái kia, thấy dung mạo nàng diễm lệ, nhưng lại không phải là Bách Lí Ca Lâm mọi người đang nghĩ đến, lập tức có chút thất vọng.

Mấy người kia thấy bọn họ quay đầu lại đã nhìn chằm chằm cô nương người ta, nhìn xong còn lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhất thời ai cũng giận dữ, nữ đệ tử kia tính tình nóng như lửa, tiến lên một bước gầm lên: “Nhìn cái gì vậy?!”

Diệp Diệp đứng dậy chắp tay nhận lỗi: “Thật có lỗi, vì chúng ta có bạn cũ đang ở Đông Hải Vạn Tiên Hội tu hành, mấy năm không thấy, không biết nàng có đến hay không, cho nên mới vừa rồi thất lễ rồi.”

Nam đệ tử dẫn đầu cười lạnh nói: “Đông Hải Vạn Tiên Hội? Buồn cười, mấy người trung thổ quê mùa các ngươi, xung quanh Đông Hải chỉ có một môn phái Vạn Tiên Hội hay sao?”

Mọi người thấy loại dáng vẻ khiêu khích này của hắn, Kỉ Đồng Chu nhướn mày, cuối cùng vẫn là kiềm chế xuống, nơi này là địa bàn của người ta, các trưởng lão cũng sớm đã nghiêm khắc dặn dò không cho phép phát sinh xung đột gì ở đây, năm người dứt khoát giả vờ ngư không nghe thấy.

Ai ngờ người nọ lại nói: “Trong phạm vi mười dặm của thành này, vùng biển đảo ngàn dặm này, đều là địa bàn của Nghiễm Sinh Hội ta! Nhớ cho thật kỹ!”

Năm người vẫn giả vờ như không nghe thấy như trước, thấy mấy người kia chỉ kiêu ngạo mà tìm một bàn rượu, Diệp Diệp thấp giọng nói: “Phong cách Hải phái quả nhiên kì lạ, môn phái tu hành vậy mà lại gần phàm trần thế tục như vậy, có thể nào mỗi môn phái đều có thành trì hải vực sao?”

Lôi Tu Viễn trầm ngâm không nói, những người này là đệ tử Nghiễm Sinh Hội, nhận ra bọn họ là từ trung thổ tới, nhưng chẳng hề kinh ngạc chút nào, nói vậy đệ tử các môn phái của Hải phái cũng biết chuyện Sơn phái muốn đến. Nấn ná ở chỗ này ba ngày, không riêng gì đệ tử Sơn phái, chỉ sợ còn có đệ tử Hải phái...... Hắn dường như có thể đoán được cái gọi là đấu pháp kia là chỉ cái gì.

Mấy đệ tử Nghiễm Sinh Hội kia lót bụng vài chén rượu, tiếng nói chuyện càng vang to, một người cười to nói: “Ở Nghiễm Sinh Hội chúng ta mà nhắc đến Đông Hải Vạn Tiên Hội cái gì! Theo ta thấy, lần này đám vô dụng Vạn Tiên Hội kia ngay cả đến cũng không dám đến đâu!”

Nữ đệ tử kia cũng cười nói: “Lần trước còn đi theo chúng ta giành giật Yêu Chu Quả, kết quả không phải ai cũng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ sao?”

“Đông Hải Vạn Tiên Hội kêu cha gọi mẹ như thế nào? Ngươi làm lại cho ta xem xem?

Một thanh âm nữ tử bỗng nhiên vang lên ở ngoài tửu quán, mị hoặc mềm mại không diễn tả được, khiến người khác nghe xong hẫng một nhịp, sau đó rèm cửa được vén lên, một cô gái chầm chậm đi đến. Dưới ngọn đèn mập mờ của quán rượu, chỉ thấy nàng tóc dài như mây, xõa dài đến thắt lưng, một thân váy áo hồng y ngắn, hai tay cùng một đoạn eo trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, dáng người cực kì thướt tha.

Mấy nam đệ tử Nghiễm Sinh Hội không thể nghĩ được người tiếp lời lại là một mỹ nhân, vùng xung quanh Đông Hải da ai cũng năm đen, vậy mà eo cùng cánh tay của nàng trắng nõn như ngọc đúng thật là câu hồn nhiếp phách, mấy người bọn họ lập tức không nói nữa.

Cô nương kia một đường đi thẳng vào, nghiêng đầu, nhìn lướt qua bọn họ một vòng, bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Chuyện Nghiễm Sinh Hội ở sau lưng nói bậy, Đông Hải Vạn Tiên Hội quả thật cản không nổi, đành phải chịu thua vậy.”

Nữ đê tử kia cả giận nói: “Những chuyện Vạn Tiên Hội ở góc tường nghe lén cũng không ít! Ai cho ngươi vào?!”

Cô nương kia cười lạnh: “Ta chẳng qua đi ngang qua ngẫu nhiên nghe thấy thôi, làm sao, quán rượu này là do nhà ngươi mở hả? Ta không vào được?”

Nàng bình tĩnh mà nhìn quanh một vòng, khi nhìn đến năm người Lê Phi bên này, ánh mắt đột nhiên động đậy, lại thấy trên khuôn mặt như hoa phù dung của nàng, lúm đồng tiền mờ nhạt, vừa hoạt bát vừa quyến rũ.