Thiên Hương Bách Mị

Chương 76: Tịnh Hóa




Trong rừng sột sột soạt soạt, yêu vật cùng hung thú vô thanh vô tức tụ tập không đếm được, vô số ánh mắt như ma trơi, sáng quắc mà nhìn chằm chằm các đệ tử trên mặt đất, toát ra vẻ mặt tham lam, tiếng gầm của Chu Yếm vậy mà kéo đến vô số yêu vật hung thú, đồng loạt tập trung tại cánh rừng này.

Lê Phi không kìm lòng được lui lại mấy bước, linh khí như bị đông lại, một chút cũng không dùng được, làm sao trốn đi được? Tất cả mọi người hôn mê trên mặt đất, nàng làm sao có thể một mình chạy thoát?

Phía sau lưng bỗng nhiên va phải cái gì đó, nàng cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên, chợt thấy thân thể của mình bị một cánh tay ôm chặt lấy, thanh âm trầm thấp của Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng vang trên đỉnh đầu: “Chạy mau.”

Chạy? Lê Phi quay đầu mờ mịt nhìn hắn, khuôn mặt hắn dựa vào gần như vậy, hô hấp nặng nề đều phả vào tai nàng.

Lần này hắn không còn lảng tránh ánh mắt của nàng, lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt giống như cất giấu sương mù, bên trong chỉ có một mình hình bóng của nàng.

Lê Phi trong lòng nổi lên một trận mơ hồ nghi hoặc, muốn nói gì đó, bỗng nhiên Lôi Tu Viễn nhìn nàng cười cười, trong mắt xẹt qua một đạo kim quang, sau đó, một thanh cự kiếm chói lóa từ trên trời rơi xuống, hắn nâng tay cầm chặt cự kiếm, dồn lực vào, cự kiếm chợt vỡ vụn, hóa thành vô số lưỡi kiếm sáng rực rỡ và tinh tế.

Những lưỡi kiếm tinh tế cực nhỏ này đang kéo dài, tỏa sáng và trôi nổi xung quanh cơ thể nàng, giống sương mù phủ quanh thân.

Đây là cái gì? Hắn làm sao có thể sử dụng tiên pháp?

Lê Phi đang lúc kinh ngạc, chợt thấy hai bàn tay nóng hổi của hắn phủ trên mặt, sau đó trên trán nàng nóng lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái.

“Chạy mau.”

Lôi Tu Viễn bế nàng lên, dùng sức đẩy ra ngoài.

Lê Phi đời này cũng chưa từng kinh ngạc như vậy, thân thể bị hắn ném ra rất xa, cuối cùng hung hăng ngã trong đám mãnh thú đông đúc, khi mấy con mãnh thú này chạm vào lưỡi kiếm quanh thân nàng, một trận mưa máu đen rơi xuống, đám mãnh thú trong nháy mắt bị cắt đến nỗi một khúc xương cũng không thấy.

Mấy lưỡi kiếm này lại có uy lực như thế?

Lê Phi trong đầu cực kỳ mờ mịt, còn chưa nhận thức được đang xảy ra chuyện gì, nàng đã bị Lôi Tu Viễn ném ra ngoài rồi? Hắn thêm tiên pháp gì trên người nàng? Để nàng chạy trốn một mình sao?!

Đám mãnh thú yêu vật tru lên, đồng loạt tiến lên như thủy triều, nhưng lại sợ mấy lưỡi kiếm xung quanh nàng cắt thành mảnh nhỏ, nên vòng qua nàng, xông về phía mấy đệ tử đang ngất xỉu.

Lôi Tu Viễn để nàng một mình chạy trốn, sau đó bắt nàng ngồi nhìn hắn chết?

Hắn điên rồi sao?

Lê Phi chạy thục mạng về phía hắn, nhưng lại không được cản không nổi! Bọn họ sẽ bị bầy yêu cắn xé thành mảnh nhỏ!

Nàng chỉ thấy trong đầu “Ong” một tiếng, một trận chóng mặt kịch liệt kéo đến, nhất thời không đứng vững được, hung hăng ngã trên mặt đất. Trong cơ thể có gì đó nóng hầm hập mà sôi trào, muốn ph.át tiết ra, cảm giác xa lạ này làm nàng đau đớn vô cùng, không ngừng la hét chói tai lăn lộn trên mặt đất.

Bỗng nhiên, mấy thứ nóng hổi đó trong cơ thể giống như nước thiếu đê, chỉ một chút đã lan ra khắp người, trong mắt chỉ thấy một mảng trắng xóa, vô biên vô hạn, ồn ào náo động xung quanh bỗng nhiên lắng xuống, tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có ánh sáng trắng xóa êm dịu bao phủ cả thế giới.

Không biết qua bao lâu, Lê Phi đột nhiên giật mình, giống như bừng tỉnh từ mộng, ánh sáng trắng này bắt đầu nhanh chóng thu lại, trở về cơ thể nàng, lan tỏa xung quanh thân thể, rồi lại chậm rãi biến thành hư vô.

Xung quanh đầu tiên không có một chút tiếng động nào, nhưng dần dần, tiếng gió đã trở lại, thanh âm lá bay cũng đã trở lại, cỏ cây xung quanh vẫn như cũ, mấy đệ tử ngất xỉu vẫn còn nằm trên đất, chướng khí quanh thân đã biến mất không rõ tung tích, mà đám yêu vật đông đúc lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ có Chu Yếm còn ngồi ở đối diện, miệng hé ra một nửa, tròng mắt màu vàng chảy máu cũng mở thật to.

Nó bỗng nhiên khép miệng lại, thanh âm như là thở dài: “...... Thật lợi hại.”

Lời còn chưa xong, thân hình khổng lồ của nó giống như cát tản ra, bị gió cuốn đi, không để lại dấu vết gì.

Nàng kinh ngạc chứng kiến tất cả, trong lòng như hiểu như không, cảm giác này cực kỳ bí ẩn, không thể nói nên lời, như thể nàng biết mình là cái gì từ khi được sinh ra, nhưng khi nàng nghĩ về nó, nàng lại không thể nhớ mình là cái gì, nàng vừa thấy cực kỳ kinh ngạc về những gì vừa mới xảy ra, lại vừa cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.

Trong cốc này có một nơi nàng cực kỳ hoài niệm, phần nghĩa địa bị phong ấn kia. Nó ở đâu rồi? Nó hiện giờ đang ở đâu?

Lê Phi không kìm lòng được mà muốn đi. Bỗng nhiên, nàng thấy Lôi Tu Viễn, hắn nằm trên đất, không nhúc nhích, trên thân máu tươi đầm đìa, nhiễm đỏ cả một vùng.

Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, chạy như điên qua, gắt gao ôm cơ thể hắn vào ngực, hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở mong manh, hai má lạnh như băng dán vào má nàng. Thật lạnh, người hắn thật lạnh, hắn vậy mà thiếu chút nữa đã chết rồi. Để nàng một mình chạy trốn? Nàng một mình chạy đi có ý nghĩa gì? Nếu hắn chết rồi, nàng chạy thoát có ý nghĩa gì nữa?

Lê Phi theo bản năng mà đưa tay lên, ngay cả ấn cũng không kết, biến ra lưới trị liệu trên người hắn, ánh sáng băng lam kia sáng hơn nhiều so với ngày thường, linh khí cũng rất nhiều.

Nàng kinh ngạc nhìn Lôi Tu Viễn, còn có Lưới Trị Liệu xa lạ kia nữa.

Mới vừa rồi đã xảy ra cái gì?

Nàng cảm thấy chính mình đang kịch lịch phát run, là quá mức sợ hãi? Hay là quá mức chấn động? Nàng có phải đang nằm mơ hay không?

Bỗng nhiên, bên tai vang lên một thanh âm khàn khàn đã lâu không nghe thấy, hắn đang nổi giận: “Là ngươi ngu xuẩn làm ra chuyện tốt này?! Bị căn nguyên linh khí của ngươi kích động, hại ta lúc này liền tỉnh lại!”

Lê Phi hoang mang quay đầu lại, đã thấy một con Cửu Vĩ Hồ thật lớn đứng bên cạnh người, đôi mắt hẹp dài màu lục tràn ngập linh tính lúc này đang cực kỳ tức giận, hung tợn trừng mắt mà nhìn mình.

“...... Nhật Viêm?” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thật sự là đang nằm mơ sao?

Con hồ ly này lửa giận ngập trời, còn muốn tiếp tục chửi ầm lên, chợt thấy ánh mắt nàng mê loạn, nhìn mình, rồi lại ngã sấp xuống hôn mê bất tỉnh.

Mơ màng nhiên không biết ngủ bao lâu, Lê Phi chợt mở mắt ra, đã thấy ánh tịch dương như máu, ráng chiều ngàn dặm, xung quanh chỉ có gió trong veo.

Hóa ra, đúng là đang nằm mơ...... Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe bên người có một âm thanh quen thuộc nói nhỏ: “Tỉnh rồi?”

Quay đầu, liền thấy Lôi Tu Viễn ngồi xổm bên người chính mình, sắc mặt tái nhợt như trước, hắn nhìn nàng, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh tự nhiên thế nhưng lại có một tia kích động vui mừng không thể che giấu được.

Lê Phi ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, tật cả chuyện xảy ra vào buổi chiều hết thảy đều tràn về trong đầu. Nhớ lại lúc nãy hắn ném chính mình đi, nói nàng một mình chạy đi, trong cổ họng nàng nhất thời giống như bị nhét cát vào.

“Lôi Tu Viễn!” Nàng lớn tiếng gọi hắn, “Ngươi điên rồi! Ngươi vừa rồi là điên rồi sao?!”

Nàng kéo kéo cổ áo hắn, nhưng thấy trên người hắn đều là vết máu, miệng vết thương đã khỏi hẳn, vết máu lại còn chưa khô, trước mắt nàng nhất thời mơ hồ một mảnh, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, nàng thật sự nghĩ hắn sẽ chết.

Người bỗng nhiên cứng đờ, hắn lại ôm chặt lấy nàng, mùi máu trên người hắn, mùi mồ hôi, mùi bụi đất, che trời lấp đất bao phủ toàn bộ thế giới. Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ đè cái ót của nàng lại, đặt khuôn mặt ướt sũng của nàng vào lòng ngực.

Từ đầu đến cuối, hắn một chữ cũng chưa nói.

Như vậy là tốt nhất, nàng hiện tại cái gì cũng không muốn nghe

Không biết qua bao lâu, Lê Phi chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, vạt áo hắn ướt sũng, vừa là nước mắt vừa là máu, trái tim trong ngực hắn đập thật nhanh và mạnh, nàng dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình ở trong lòng ngực hắn, trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc xấu hổ ngượng ngùng vui mừng sợ hãi ùn ùn kéo đến.

“...... Tại sao không nói lời nào?” Nàng thấp giọng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo chút giọng mũi.

Nàng bây giờ lại mong chờ hắn có thể nói gì đó.

Thanh âm hắn cũng cực thấp: “Nói cái gì?”

Nàng cũng không biết, rồi lại không cam lòng hắn cứ im lặng như vậy, cả giận nói: “Lần sau nếu còn như vậy, cũng không cần động thủ với yêu quái nữa, ta trước tiên sẽ cắt ngươi thành trăm mảnh!”

Lôi Tu Viễn cười một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu nàng: “Bẩn muốn chết, đều là nước mũi.”

Lê Phi căm tức ngẩng đầu, chợt nghe bên cạnh vang lên vài tiếng ho khan, nàng lúc này mới phát hiện hai người Tô Uyển và Ứng Nguyên Khải cùng mấy người liên quan đều đứng cách đó không xa, ai cũng nhìn chằm chằm đối phương, giả vờ như không chú ý đến hai người bọn họ ôm nhau lặng lẽ nói chuyện.

Nàng quẫn bách một trận, vội vàng đứng dậy sửa lại đều tóc cùng quần áo, Ứng Nguyên Khải rốt cuộc cũng cười gượng đi lại: “Cái kia...... Lôi sư đệ, mới vừa rồi...... Đã xảy ra chuyện gì? Sau khi chúng ta tỉnh lại chướng khí đã biến mất toàn bộ, Chu Yếm cũng không thấy bóng dáng......”

Hơn nữa cách đó không xa còn có máu đen như than, vừa thấy biết ngay là vết máu của mãnh thú, lẽ nào lại có người ở nơi chương khí dày đặc vậy mà có thể tự mình dùng tiên pháp giết Chu Yếm? Lại nói tiếp, yêu khí và chướng khí ở các nơi gần đây cũng không còn, trước kia cách ở vài dặm cũng có thể cảm nhận được một ít, hiện giờ trong phạm vi mười dặm đều giống như cực kỳ sạch sẽ, thật tò mò.

Lôi Tu Viễn lắc đầu: “Chúng ta không biết, đều là vừa mới tỉnh.”

Đúng vậy! Mới vừa tỉnh liền ôm nhau! Mấy nam đệ tử vừa tan nát cõi lòng vừa hâm mộ, sư muội xinh đẹp như vậy, đã bị tiểu tử thối này câu đi rồi!

Mọi người ở vùng gần đó tìm nửa ngày, cũng không tìm thi thể của Chu Yếm, biến cố này, đột nhiên đến, đi cũng cực kỳ đột nhiên, khiến người khác nghĩ không thông, có nghĩ một trăm lần cũng không ra.

Trên đầu hắn bỗng nhiên có tiếng gió gào thét, một người nhanh chóng đáp xuống, là Nhạc Thải Linh cũng vừa mới tỉnh đã đằng vân bay đến, mặt nàng xám trắng, vừa đáp xuống đã vội nói: “Chu Yếm đâu?! Ai giết Chu Yếm? Ta tìm một lúc lâu cũng không tìm được hắn!”

Không ai trả lời nàng, sau chuyện này, ai cũng đều không có thiện cảm với vị sư muội này, vẻ ngoài rất đẹp, nhưng tính cách không tốt cũng vô dụng!

Nhưng thật ra Tô Uyển thấy bộ dạng thất kinh của nàng có chút không đành lòng, mở miệng nói: “Tất cả mọi người là vừa tỉnh, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngươi và ta đều là đệ tử trẻ tuổi, vốn không nên trêu chọc loại mãnh thú như Chu Yếm này, việc này nói đến vẫn là do ngươi gây ra, ngươi vẫn là nên cho mọi người một lời giải thích. Tại sao phải một mình tìm đến Chu Yếm?”

Nhạc Thải Linh ngưng một lúc, dường như hiểu được sẽ không có người trả lời vấn đề của mình, đành phải nói”Ta cần tim của Chu Yếm, đối với công pháp rất có ích. Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, mau nói cho ta biết Chu Yếm là chạy trốn hay là đã chết? Hắn đang ở đâu?

Tim Chu Yếm rất có lợi đối với công pháp? Tô Uyển lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết hắn ở đâu—— ngươi đúng là là hoang đường, cho dù tim Chu Yếm có ích lợi đối với công pháp, nếu bị giết còn nói công pháp cái gì? Không biết tự lượng sức mình cũng nên có mức độ, trước khi đi Thanh Nhạc trưởng lão không nói với ngươi sao?”