Thiên Hương Bách Mị

Chương 70: Lật Liệt Cốc (1)




Lê Phi lại buồn cười một trận, nghiêng đầu đánh giá hắn một lúc lâu, chợt thấy dây buộc tóc của hắn lỏng ra một nửa, một vài sợi tóc không vâng lời rơi tán loạn hai bên tai, nhìn kỹ đúng là có chút buồn cười.

Nàng cầm tóc của hắn gảy gảy: “Tóc lỏng rồi, mau buộc chặt lại đi.”

Tóc hắn còn có chút ướt, từ Đan Huyệt đi ra tóc nhất định là rối bù, tắm gội sạch sẽ rồi mới đi ra gặp nàng. Có phải cũng rất sốt ruột hay không? Tóc cũng chưa buộc chắc, ra ngoài được một lúc đã rơi ra, nghĩ đến bộ dạng luống cuống tay chân buộc tóc của Lôi Tu Viễn luôn luôn bình tĩnh, nàng càng nghĩ càng thấy thú vị, nhịn không được ha ha cười rộ lên.

Lôi Tu Viễn không nói gì, hắn tìm một tảng đá ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc xuống, đầu đầy tóc đen lập tức bị gió núi thổi lay động không ngừng.

“Ta không biết buộc.” Thanh âm hắn nhẹ nhàng như một cơn gió.

Lại nữa, tiểu quỷ kỳ quặc này, muốn nhờ nàng giúp không thể nói thẳng sao? Ba năm trôi qua, vẫn là dáng vẻ như trước.

Lê Phi lắc lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng giữ tóc bị gió thổi bay của hắn lại, từ trong tay áo lấy ra một cây lược gỗ, chậm rãi chải lên tóc, tóc của hắn vừa đen lại vừa mềm mại, chạm vào rất giống lông mèo, người rõ ràng là tính tình kỳ quái như vậy, nhưng tóc lại dịu ngoan như vậy.

Buổi trưa mặt trời chói chang, ánh sáng tràn ngập rừng đào, xa xa có thanh âm cười đùa ầm ĩ của nhóm đệ tử, ngoài ra, chỉ còn tiếng gió xa xăm. Trên vách núi không biết hoa gì đã nở, rực rỡ cả một vùng, mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong lòng, khiến người khác vui vẻ thoải mái.

Lê Phi vừa giúp hắn buộc tóc, vừa nói: “Thơm quá, đó là hoa gì vậy?”

Hắn ngừng một lúc, mới thấp giọng nói: “Ta chỉ có thể ngửi được mùi hương khác.” Xung quanh chỉ có mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng trên người nàng, tràn ngập cả trời đất.

Mùi hương khác? Lê Phi ngây người trong phút chốc, cuối cùng hiểu được là hắn đang chỉ mùi hương trên người mình. Sau khi tự lột da, mùi hương trên người nàng cũng càng ngày càng rõ ràng, rất nhiều người nói qua, nhưng đột nhiên bị Lôi Tu Viễn nhắc tới, nghĩ đến hắn đã từng ngửi thấy mùi hương này, nàng liền cực kì lo lắng không biết làm sao, thiếu chút nữa đã buộc lệch tóc của hắn.

Lúc trước, nàng rõ ràng có một bụng lời nói muốn nói với hắn, chuyện thú vị ba năm hắn không thấy, từng việc từng việc một, nàng đã nghĩ về sau nhất định phải nói cho hắn nghe, nhưng trong đầu bỗng nhiên mơ hồ, tay chân đều mềm nhũn, tóc của hắn buộc như thế nào cũng không được, gấp đến độ trên lưng ướt đẫm mồ hôi.

Không biết qua bao lâu, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi xác định muốn đi Lật Liệt Cốc sao?”

Lê Phi thiếu chút nữa kích động mà khóc, có thể tính là hắn đang nhắc nhở mình có một đống việc muốn nói! Nàng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ngươi thì sao?”

Hắn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Vậy thì ta cũng đi.”

Nàng có chút kinh ngạc: “Ngươi không cần đi sao?”

Lôi Tu Viễn nói: “Đột phá Bình Cảnh thứ hai, có đi hay không đều không sao cả.”

Đây là đang khoe chính mình là thiên tài sao? Lê Phi vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy ngươi còn muốn đi, ngươi cho là đi chơi à?”

“Đi Lật Liệt Cốc, cùng nhóm với ta.” Hắn bỗng nhiên cười cười, “Xem xem vài năm nay ngươi tu hành thế nào.”

“Nhóm là có ý gì?”

Hắn ngừng một chút: “Ngươi cái gì cũng không biết, còn nói muốn đi Lật Liệt Cốc?”

Việc này có thể trách nàng sao? Sư phụ bế quan, sư tỷ căn bản chưa từng đi Lật Liệt Cốc, ai nói cho nàng?

Hóa ra, giống Sa Thúy Ổ, Lật Liệt Cốc cũng không ở trong Vô Nguyệt Đình môn phái, vùng Trung Thổ cực kỳ rộng lớn, một tiên gia môn phái lớn chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc. Luôn luôn có vô số nơi yêu vật hoặc mãnh thú hung hiểm tập trung thích hợp cho các đệ tử tu hành, nhưng lại không thể bắt bọn chúng đến môn phái, cho nên mấy nơi này phần lớn đều bị phong ấn, thứ nhất ngăn cho phàm nhân đi vào, thứ hai cũng vì giữ chân các loại yêu vật mãnh thú, không để chúng nó chạy loạn lung tung.

Có mấy nơi hung hiểm thuộc sở hữu của các tiên gia vùng Trung Thổ, thường xuyên cùng nhau phái đệ tử vào trong cùng nhau tu hành, có vài nơi lại chỉ thuộc về một môn phái duy nhất. Lật Liệt Cốc là nơi tu hành của một mình Vô Nguyệt Đình, cách Vô Nguyệt Đình ngàn dặm, là nơi cho đệ tử trẻ tuổi xuất sắc thí luyện đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, muốn phá phong ấn của Lật Liệt Cốc, phải cần ít nhất hai mươi đệ tử.

Đối với hai mươi đệ tử có thể đi Lật Liệt Cốc, chuyến tu hành này cũng không dễ dàng, thậm chí kết quả có thể cực kì tàn khốc, hầu như các vị sư huynh sư tỷ từng đến Lật Liệt Cốc không ai là không bị thương bên trong, thậm chí cũng có người còn bị thương nặng đến mức hơn mười năm cũng không thể tiếp tục tu hành.

Lật Liệt Cốc cực kỳ rộng lớn, mãnh thú yêu vật rất nhiều, hai mươi đệ tử thường thường phải chia nhóm mà hành động, về phần hai mươi người chia nhóm như thế nào, phải tự mình quyết định, đây cũng là kiểm tra năng lực quan sát của bọn họ. Sau đó, các nhóm ở trong cốc săn bắt vật mãnh thú, đây lại là kiểm tra năng lực phối hợp và lãnh đạo.

Lê Phi nghe nửa ngày, ngạc nhiên nói: “Cái đó và kiểm tra ở Thư Viện lần trước có phải có chút giống hay không?”

Nàng còn nhớ lần đó kiểm tra nhóm bốn người lần thứ nhất, nàng bị trọng thương, thiếu chút nữa bị bắt phải thoát xác, lúc ấy bọn họ gặp được mãnh thú Hổ Giao.

“Cùng loại, nhưng quyền phân nhóm không phải do tiên sinh quyết định mà cần dựa vào chính mình. Hơn nữa, mãnh thú yêu vật của Lật Liệt Cốc cũng không được làm yếu đi.”

Bởi vì như thế, các đệ tử mới không dám đi Lật Liệt Cốc thí luyện. Đệ tử trẻ tuổi có thể đi đều là một thế hệ trong hàng đệ tử nhân tài kiệt xuất, được chọn có nghĩa là được người khác thừa nhận năng lực, nhưng đi một chuyến này chính là cửu tử nhất sinh, lỡ như gặp phải đồng đội không phù hợp, muốn khóc cũng không kịp.

Lê Phi rốt cuộc cũng thuận lợi mà buộc gọn tóc Lôi Tu Viễn, cười nói: “Tu Viễn, ngươi muốn ta vào cùng nhóm, không sợ ta cản trở sao?”

Hắn không trả lời vấn đề này, nâng tay sờ sờ buộc tóc, đột nhiên nói: “Buộc không đẹp, chặt quá.”

“Chặt cái đầu quỷ ngươi!”

Lê Phi trợn mắt, ngồi bên người hắn, phía xa Vân Hải mênh mông, ngọn núi ẩn hiện, cách ba năm, lại cùng hắn nhìn ra xa, ngắm cảnh sắc này.

“Thời điểm ngươi ở Đan Huyệt tu hành, Kỷ Đồng Chu và Diệp Diệp bọn họ đều cùng sư phụ của mình đi đến nơi khác tu hành. Còn có, Ca Lâm mấy ngày trước nói đã thu một con rết thích hợp làm tọa kỵ, lần tới gặp mặt, có muốn cùng nhau cưỡi thử hay không? Đúng rồi đúng rồi, sư tỷ của ta......”

Nàng kể toàn bộ sự việc mấy năm nay không cùng trải qua cho hắn, cả buổi trưa giữa sườn núi, chỉ có thanh âm của nàng như gió thong thả dạo chơi.

Rất nhanh, hai mươi đệ tử đi Lật Liệt Cốc đã được xác định, Nghiêu Quang Phong như trước có đệ tử nhiều nhất, chiếm năm người, ba ngày sau giờ Mẹo, hai mươi đệ tử được lựa chọn tập trung ở sảnh chính của Văn Cổ Phong, nơi gần nhất với cổng chính của Vô Nguyệt Đình, chờ các trưởng lão tiễn bọn họ đến Lật Liệt Cốc.

Lần này hai mươi đệ tử cùng đi, nữ đệ tử có năm người, nhiều nhất là từ khóa trước, phần lớn đều là từ mười lăm đến hai mươi tuổi, dù có chăm chỉ và chuyên tâm tu luyện đến đâu, bản chất là không thể xóa nhòa, ai lại không có ấn tượng tốt với người khác phái? Huống chi năm nữ đệ tử dung mạo ai cũng xinh đẹp.

Kỳ thật có linh căn, thường xuyên còn dẫn linh khí nhập thể, vì người rèn luyện linh khí tu hành rất ít khi có dung mạo không dễ nhìn, đặc biệt là những nữ hài tử, ai cũng thướt tha như cây liễu tháng ba, mười lăm nam đệ tử tuy rằng bởi vì thí luyện mà lo lắng, nhưng đại đa số trong lòng vẫn là có nữ đệ tử làm bạn mà vui vẻ.

Nhưng mà, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng cúi người nịnh nọt thì lại là chuyện khác, hai mươi đệ tử nơi này đều là loại người tuổi trẻ tài cao, ngày thường đều là kẻ khác đến ân cần thăm hỏi nịnh hót chính mình, đa số đều dè dặt cao ngạo, kết quả đến khi rời khỏi Vô Nguyệt Đình, cũng chưa có ai đến làm phiền năm nữ đệ tử, Lê Phi hiếm khi được hưởng thụ một lần thanh tịnh.

Ra khỏi Vô Nguyệt Đình, một đường bay về phía Nam, dựa theo tốc độ đằng vân bây giờ của bọn họ, rất nhanh đã đến Lật Liệt Cốc.

Đây là lần đầu tiên Lê Phi ra ngoài sau năm năm vào Vô Nguyệt Đình, không có linh khí dày đặc áp bách, trong lúc nhất thời lại có chút không quen, mây trắng dưới chân cực kì nhẹ nhàng, giống như hoàn toàn không cần tiêu phí tâm tư điều khiển, đi xuyên qua vô số sông núi, ngự kiếm trước kia ở Thư Viện, quả thật chậm giống xe bò.

Nàng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Lôi Tu Viễn, bỗng nhiên phát hiện một đám đệ tử cứ vậy mà vây quanh hắn, có nam có nữ, lại còn cười nói rất vui vẻ! Hắn vậy mà có thể vui đùa cùng người lạ! Hơn nữa bên trong còn có nữ tử!

Hắn trước kia không dễ gần chút nào, không chỉ nói nam đệ tử, ngay cả nữ đệ tử đều đặc biệt không thích lại gần hắn, chỉ vì trên người hắn luôn có loại “Tới gần ta đều là ngu xuẩn” cảm giác, nói chuyện cũng không xuôi tai, ngoại trừ mình chỉ còn có mấy người Diệp Diệp có thể nói chuyện với hắn, mấy đệ tử khác của Thư Viện bình thường đều là vừa hận lại có chút sợ hãi đối với hắn.

Ba năm này trong Đan Huyệt đã xảy ra chuyện gì? Có phải là ngày nào cũng ở cùng Hồ Gia Bình nên tính tình cũng trở nên giống hắn rồi hay không? Trở nên thân thiện một chút là chuyện tốt, nhưng Hồ Gia Bình có dạy hắn mấy điều kỳ quái gì hay không? Chỉ thấy hai cô gái bên cạnh hắn đang cười đùa rất vui vẻ, hắn là đang kể chuyện cười hay sao?

Lê Phi cực kì tò mò, nhịn không được liền muốn đi qua nghe một chút, chợt nghe một nam tử bên cạnh mở miệng nói: “Vị sư muội này, có thể mạo muội hỏi một chút về linh căn thuộc tính của muội không?”

Nàng vội vàng quay đầu lại, liền thấy bên người có mấy nam đệ tử lạ mặt đang đứng, cũng không phải từ Nghiêu Quang Phong. Tên nam đệ tử dẫn đầu kia ước chừng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ trịnh trọng, cử chỉ chững chạc hào phóng, rất giống phong thái của Diệp Diệp. Thấy nàng dường như đang nghi hoặc, nam đệ tử kia nói: “Lật Liệt Cốc rộng lớn, nguy cơ tứ phía, một người chỉ sợ khó có thể bôn ba, cho nên mạo muội muốn hỏi thuộc tính linh căn của sư muội một chút, để tiện chia nhóm. Tại hạ Ứng Nguyên Khải, Đông Dương chân nhân môn hạ, linh căn chủ Thủy phó Thổ.”

Đệ tử nhân tài kiệt xuất dù sao cũng khác, không thể nào nói năng lộn xộn giống với mấy người Nghiêu Quang Phong, vẻ mặt Ứng Nguyên Khải khi nhìn nàng tự nhiên, cử chỉ hào phóng, làm cho người ta rất có hảo cảm, Lê Phi cũng cười nói: “Ta tên Khương Lê Phi, Xung Di chân nhân môn hạ, linh căn cũng là chủ Thủy phó Thổ, chỉ sợ không thể cùng nhóm với Ứng sư huynh.”

Mấy nam đệ tử khó tránh khỏi để lộ ra chút thần sắc thất vọng, nhưng cũng không dây dưa, rất nhanh liền rời đi hỏi người khác. Thoạt nhìn, các đệ tử đều hiểu được Lật Liệt Cốc thí luyện cần nhóm để hoàn thành, mà muốn chia nhóm đều cần làm quen trước, thừa dịp hỏi thuộc tính linh căn, mấy người Ứng Nguyên Khải hỏi Lê Phi xong, lại đi về phía bên kia hỏi một vị nữ đệ tử.

Nhưng người nữ đệ tử đang được hỏi chuyện kia rõ ràng không dễ nói chuyện như Lê Phi, sự lạnh lùng của người nữ tu hành được nàng ta phát huy hết mức, mắt cũng không thèm nhìn bọn họ chút nào, xoay người tránh đi, thật sự là kiêu ngạo tựa hàn mai*.

*hàn mai: hoa mai trong tuyết lạnh