Thiên Hương Bách Mị

Chương 58: Gợn Sóng




Lúc về đến Anh Vương phủ, quả nhiên thấy trước cửa tập trung rất nhiều người, mấy người hầu cùng bọn thị vệ vẻ mặt đề phòng mà canh giữ trước cửa lớn, phía sau bọn họ là Diệp Diệp cùng Bách Lý Xướng Nguyệt, đối diện là năm sáu Long Danh Tọa đệ tử, bao vây một đứa con gái, nhìn kỹ, đúng là Bách Lý Ca Lâm.

Lê Phi khó kìm được kích động, xông lên phía trước vội vàng gọi một tiếng: “Ca Lâm!”

Bách Lý Ca Lâm quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, lập tức có một đệ tử Long Danh Tọa đè bả vai của nàng lại, nói: “Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.”

Bách Lý Ca Lâm giận dữ, mặt đỏ bừng, cắn chặt răng không nói được một lời.

Kỉ Đồng Chu sắc mặt tái mét, nhảy xuống thạch kiếm, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vị này chính là khách quý của Bổn Vương, mời buông nàng ra.”

Đệ tử Long Danh Tọa nói: “Anh Vương gia, mấy vị này là Cao Lư đào phạm ta đã chờ mấy năm để bắt lại rồi. Vương gia không đến mức chứa chấp tội phạm quan trọng chứ?”

Kỷ Đồng Chu nhíu mày: “Bổn vương mặc kệ bọn họ là đào phạm của nước nào, nơi này là Việt Quốc và bọn họ còn là Thư Viện đệ tử. Long Danh Tọa ở lãnh thổ Việt Quốc vô duyên vô cớ bắt khách quý của Bổn Vương, là có ý gì?”

Đệ tử kia cười nói: “Vương gia lời ấy sai rồi, ta là đang truy bắt tội phạm quan trọng. Vương gia thân là Thư Viện đệ tử, càng phải nên giúp đỡ, tại sao ngược lại còn làm khó ta?”

Kỷ Đồng Chu rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, cả giận nói: “Long Danh Tọa đây là đang khiêu khích Việt Quốc ta sao?! Đây là trước cửa Anh Vương Phủ! Ngươi còn dám ngang ngược dùng vũ khí sắc bén, cưỡng chế khách quý Vương phủ! Thật sự khinh thường Tinh Chính Quán không có người sao?!”

Mấy đệ tử kia vẫn mỉm cười như cũ, dáng vẻ ung dung: “Ta chờ Tố Tuyền tiên sinh đã lâu, không biết ngài ấy khi nào có thể đến? Đúng rồi, nghe nói Huyền Sơn Tử tiền bối thương thế đến nay chưa lành, Tông Quyền trưởng lão cũng lo lắng không thôi, không biết tình hình của Huyền Sơn Tử tiền bối hiện nay như thế nào? Tố Tuyền tiên sinh hẳn là đang chăm sóc sư tôn nên nhất thời không đến được đúng không?

Lời vừa nói ra, trong lòng Kỷ Đồng Chu tựa như mặt đất bằng phẳng có sấm sét đánh vào, trong đầu ong ong rối loạn. Quả nhiên như thế! Quả nhiên như thế! Chuyện Huyền Sơn Tử trọng thương trước sau vẫn không thể giấu! Vị tiên nhân tọa trấn phía sau Việt Quốc này một khi suy thoái, vô số cường quốc bên cạnh có tiên gia chống đỡ lập tức liền muốn rục rịch! Việt Quốc chỉ sợ sớm hay muộn gì cũng giẫm vào vết xe đổ của Cao Lư mà thôi.

Chẳng trách mấy đệ tử Long Danh Tọa hôm nay đến gây ồn ào, lời nói đầy khiêu khích, cái gọi là bắt tội phạm quan trọng chẳng qua chỉ là lấy cớ, quan trọng hơn là muốn thử nông sâu, xem phản ứng của Tinh Chính Quán! Mà Tố Tuyền tiên sinh cũng không giống thường ngày vừa mời liền đến, đã đủ cho bọn họ xác nhận rất nhiều thứ.

Kỷ Đồng Chu hé miệng, muốn nói cái gì đó, muốn ngạo nghễ mà đáp trả cái gì đó, nhưng lúc này giờ phút này hắn lại cái gì cũng nói không nên lời.

Trọng thương của Huyền Sơn Tử vẫn là tai hoạ ngầm của Việt Quốc Hoàng tộc. Năm năm trước vị Huyền Môn trưởng lão này bị mãnh thú Hỗn Độn gây thương tích, bị thương nặng sắp chết, từ đó về sau xuống dốc không phanh, chuyện ông vốn muốn chờ Kỷ Đồng Chu mười một tuổi thu nạp vào Tinh Chính Quán cũng chỉ có thể gác xuống. Nếu không thì sao tiểu Vương gia thiên phú hơn người tại sao lại lãng phí một năm thời gian ở Thư Viện?

Tin tức Huyền Sơn Tử bị thương nặng trước sau vì Tinh Chính Quán cùng Việt Quốc Hoàng tộc mà bị phong tỏa, Hoàng huynh ngày đêm vì thế sự lo lắng, nhưng hắn có thể làm cái gì? Hắn mới mười ba tuổi, cho dù có là ngút trời kỳ tài và liều chết tu hành như thế nào thì cũng chẳng có cách nào lập tức biến thành tiên nhân che chở phía sau Việt Quốc. Nhưng hiện giờ khiêu khích đã đến trước cửa hắn còn có thể làm cái gì? Tố Tuyền tiên sinh nếu vẫn không đến, hắn có thể làm cho bọn thị vệ tiếp tục vây quanh đám đệ tử tu tiên này sao? Quả thật là một trò đùa, phàm nhân chống lại người tu hành có kết quả như thế nào, người ngu ngốc cũng biết. Tự hắn ra mặt đối phó với đệ tử chính thức của tiên gia môn phái sao? Lại là trò đùa, mấy người Thư Viện đệ tử bọn họ chỉ sợ cũng đấu không lại một người.

Hắn thật sự là cái gì cũng đều không làm được.

Diệp Diệp được bọn thị vệ bảo vệ ở phía sau cuối cùng cũng mở miệng, hắn tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Việc này do một mình ta mà ra. Đồng Chu huynh, là ta làm phiền hà đến huynh rồi. Các ngươi thả Ca Lâm ra, ta là Cao Lư Tam Hoàng tử, mang ta đi là được rồi.”

Hắn lướt qua đám thị vệ che ở trước người, chậm rãi đi đến trước mấy tên đệ tử Long Danh Tọa lạnh lùng nói: “Thả nàng ra!”

Hắn lặng lẽ cho Ca Lâm một ánh mắt, để nàng đi vào Vương phủ, chỉ cần chờ nàng vào rồi, ba người bọn họ lập tức vận chuyển linh khí lấy lá bùa ra, liền có thể tức khắc trở lại Thư Viện, cũng đỡ phải rước thêm phiền toái cho Kỷ Đồng Chu.

Ai ngờ Bách Lý Ca Lâm giống như là ngớ ngẩn rồi, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, Diệp Diệp cực kì ngạc nhiên, dường như nhịn không được muốn mở miệng nhắc nhở nàng. Thình lình cánh tay bị người khác dùng lực đ.è xuống, mấy Long Danh Tọa đệ tử kia trong nháy mắt khống chế hắn, hắn hoảng sợ phát hiện mình vậy mà không thể vận chuyển linh khí được nữa.

Tên đệ tử Long Danh Tọa dẫn đầu bật cười nói: “Đúng là tiết kiệm sức lực của chúng ta! Đưa ba người bọn họ đi!”

Mấy người Lê Phi cuối cùng kiềm chế không được nữa, mỗi người vận chuyển linh khí chuẩn bị ra tay, thình lình trong đám người chợt vang lên giọng nữ lạnh như băng nhưng lại cực kì mềm mại: “Đệ tử Thư Viện, không dám làm phiền chư vị Long Danh Tọa giáo huấn thay.”

Mọi người lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó liền thấy một con hỏa long thật lớn gào thét mà đến, lửa cháy hừng hực, nóng cháy bức người, mấy người Long Danh Tọa vội vàng né tránh, đều cả giận nói: “Là người nơi nào?! Bao che đào phạm, hay là muốn chống đối Long Danh Tọa?!”

Một làn khói đen hiện ra ở phía sau Bách Lý Ca Lâm, trong giây lát ngưng tụ thành một nữ tử từ đầu đến chân đều khoác hắc sa. Nàng nhẹ nhàng kéo Bách Lí Ca Lâm cùng Diệp Diệp lại, rồi lại đẩy đi, hai người không tự chủ được bay ra ngoài, cuối cùng lại vững vàng đứng bên mấy người Lê Phi, Hắc Sa Nữ tiến lên một bước, che trước mặt các đệ tử.

Nàng lạnh nhạt nói: “Không dám, ta là khí linh Lệ Phong bên người của Vô Nguyệt Đình Nghiễm Vi chân nhân, hiện nay đảm nhiệm bảo vệ Sồ Phượng Thư Viện. Tuyển chọn tân đệ tử sắp diễn ra, Tả Khâu tiên sinh lệnh cho ta âm thầm đi theo bảo vệ mấy đệ tử này, không để xảy ra sai sót gì. Long Danh Tọa có ý kiến gì, mời đến Thư Viện nói với Tả Khâu tiên sinh.”

Nàng mang ra cả Tả Khâu tiên sinh cùng Thư Viện ra nên mấy Long Danh Tọa đệ tử nhất thời cũng không biết nói cái gì: “Năm nay Thư Viện có mười sáu đệ tử, mỗi một vị đệ tử đều đã được kiểm tra kỹ càng. Hơn nữa, Thư Viện đều đã gửi gắm đến các đại môn phái, Long Danh tọa chắc hẳn là chưa nhận được đúng không? Nếu không tại sao lại làm ra hành vi truy sát Thư Viện đệ tử này? Chuyện này, ta sẽ cẩn thận thỉnh giáo với Tả Khâu tiên sinh.”

Lời nói này thật quá nặng rồi, vài tên Long Danh Tọa đành phải cười gượng nói: “Quả thật còn chưa nhận được, không thể nghĩ được bọn họ vậy mà là đệ tử Thư Viện. Hẳn là tin tức của ta có sai lầm, chắc là có hiểu lầm gì rồi.”

Hắc Sa Nữ nói: “Nơi đây là lãnh thổ Việt Quốc Anh Vương phủ, chư vị quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Vương phủ, không biết muốn Huyền Sơn Tử tiên sinh nghĩ gì?”

Nàng mới vừa nói xong, giữa không trung liền có một giọng nam lạnh thấu xương: “Hôm nay là sinh thần bốn trăm tuổi của Lãm Thiên Phái Chu tiên sinh, sư tôn đã đi dự tiệc, tại hạ bận sự vụ nên đến muộn, đa tạ linh giả tương trợ.”

Mọi người còn chưa kịp ngẩng đầu, trước mắt nhoáng lên một cái, một nam tử thanh niên mặc y phục màu đen thình lình xuất hiện ở trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng này, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh băng, chắc hẳn là tư thái tu tập Thiên Âm Ngôn Linh mới có. Kỷ Đồng Chu vừa thấy hắn ánh mắt liền sáng lên, tiến lên cung kính hành lễ, gọi một tiếng: “Tố Tuyền tiên sinh, quấy nhiễu ngài thanh tu rồi, thật áy náy.”

Tố Tuyền tiên sinh hơi hơi gật đầu rồi xoay người nhìn một vòng. Mấy người Long Danh Tọa đối mặt với ánh mắt lạnh như băng thấu xương của hắn, kìm lòng không đậu liền lui về phía sau mấy bước, vội vàng hành lễ: “Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn Tông Quyền trưởng lão dưới tọa đệ tử, bái kiến Tố Tuyền tiên sinh.”

Tố Tuyền tiên sinh nhàn nhạt nói: “Thương thế của sư tôn vì có Chung Nam quân tương trợ nên mấy ngày gần đây đã đỡ hơn nhiều rồi, cực cho chư vị nhớ mong rồi. Ngày khác sư tôn chắc chắn sẽ tự mình đến cửa thành tâm mà bái tạ Tông Quyền trưởng lão. Chư vị nếu không có chuyện gì nữa, xin mời đi cho.”

Mấy vị đệ tử lúc này không thể làm ra khí thế như lúc nãy nữa, lúc này ngượng ngùng rời đi, vừa mới cưỡi lên mây, chợt nghe Tố Tuyền tiên sinh cất cao giọng nói: “Suất!”

Mấy Long Danh Tọa đệ tử vừa mới cưỡi lên mây, hoàn toàn không thể chống cự, không hẹn mà đồng loạt ngã xuống từ mấy đám mây, ai cũng lăn vài vòng.

Tố Tuyền tiên sinh lạnh nhạt nói: “Ở trước người của Tinh Chính Quán ta làm càn, thay Tông Quyền trưởng lão giáo huấn các ngươi một lần. Đi đi!”

Mấy người kia làm sao dám quay đầu lại, lúc này lại cưỡi lên mây, trong nháy mắt liền bay đi không thấy người đâu.

Trận phong ba này rốt cuộc cũng tan đi, Hắc Sa Nữ chắp tay hành lễ với Tố Tuyền tiên sinh, trong giây lát lại hóa thành khói đen biến mất ở trước mặt mọi người. Kỷ Đồng Chu tiến lên cung kính nói: “Tố Tuyền tiên sinh, mời vào ngồi, thứ cho Đồng Chu dùng nước trà để trò chuyện tạ lỗi.”

Tố Tuyền tiên sinh trên mặt hiện lên nụ cười: “Anh Vương gia, ngươi hiện giờ tiến bộ rất nhiều, nếu sư tôn thấy nhất định sẽ vui mừng. Tuyển chọn tân đệ tử, Vương gia nếu được sư tôn thu vào môn hạ, ngươi cùng tại hạ sẽ là sư huynh đệ đồng môn.”

Kỷ Đồng Chu vui mừng khôn xiết, mới vừa rồi lòng nặng trĩu, giờ phút này cuối cùng cũng nhẹ nhàng thả lỏng dần.

Hắn nhẹ giọng nói: “Không biết thương thế của Huyền Sơn Tử tiền bối......”

Tố Tuyền tiên sinh nói: “Hiện giờ đã tốt hơn rồi, ít ngày nữa liền có thể khôi phục tu vi năm đó, Vương gia có thể an tâm.”

Kỷ Đồng Chu vui mừng khôn xiết khó kìm được, muốn che giấu vẻ vui sướng trên mặt, nhưng mà hắn chung quy vẫn là thiếu niên mười ba tuổi, làm sao có thể che giấu được, khóe miệng đã rộng đến mang tai.

Tố Tuyền tiên sinh lại nói: “Tại hạ sự vụ còn nhiều, hôm nay không làm phiền nữa, tuyển chọn tân đệ tử gặp lại.”

Hắn nói đi là đi, lập tức ngự kiếm bay nhanh đi.

Kỷ Đồng Chu lúc này kích động lạ thường, hận không thể hung hăng hét vài tiếng hoặc là nhảy vài cái, quay đầu đều thấy mấy bằng hữu của mình đều ở một bên mỉm cười nhìn. Hắn dường như chạy nhanh qua, ngây ngô cười giống như đứa nhỏ ba tuổi, lúc này làm sao có thể để ý dáng vẻ Vương gia gì nữa, liên tục nói: “Đi vào đi vào! Đêm nay không say không về!”

Mấy người Diệp Diệp còn mang theo rượu ngon từ Cao Lư, bày trên bàn tròn trong đình viện. Trăng sáng lên cao, gió mát thổi vào mặt, trên bàn các loại sơn hào hải vị hoa cả mắt, tỳ nữ người hầu sớm đã được Kỉ Đồng Chu cho lui xuống, mấy đứa nhỏ ăn uống đến bảy ngã tám nghiêng, toàn bộ đều không nhìn ra cái dạng gì nữa.

Bách Lý Ca Lâm vẫn là tửu lượng một hai chén, lúc này say rồi, một mình tựa vào lan can nhìn ánh trăng không biết có tâm sự gì.

Kỷ Đồng Chu đại khái là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, uống hết chén này đến chén khác, còn lôi kéo Lôi Tu Viễn bên người nói chuyện phiếm, đây quả thật là phá lệ lần đầu, hai người đó vậy mà cũng có thể tán gẫu. Lê Phi nghe một lúc, hẳn là Kỷ Đồng Chu đang nói lời say, Lôi Tu Viễn chẳng qua ngẫu nhiên đáp lại vài lời. Tiểu Vương gia uống nhiều rồi, đầu óc hồ đồ, một chút cũng không giận dữ, còn cười tủm tỉm nữa.

Nàng nghe đến chán rồi, lại cùng hai người Xướng Nguyệt Diệp Diệp trò chuyện mấy ngày này gặp được. Hóa ra Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn trưởng lão Tông Quyền ngày gần đây dường như luyện chế được pháp bảo cực kì lợi hại, trong phái đại chấn, cho nên Ngô Câu gần đây lại kiêu ngạo, như hổ rình mồi với các ước xung quanh, thậm chí mơ ước đến Việt Quốc trên đầu. Lần này phái đệ tử đuổi theo tội phạm quan trọng là giả, thăm dò Huyền Sơn Tử mới là thật, nếu không có Tố Tuyền khiến bọn họ rời đi, còn không biết lại gây ra nhiễu loạn gì nữa.

Lê Phi thở dài: “Vẫn may, lần này tất cả mọi người vẫn không sao. Ta cùng Tu Viễn trở lại Thanh Khâu đã gặp phải Chấn Vân Tử.”

Hai người đều kinh hãi, Diệp Diệp vội la lên: “Gã vậy mà lại thật sự ra tay? Hai người các ngươi làm sao để thoát?”

Lê Phi ngắn gọn kể lại chuyện ngày hôm đó, nhưng lại lược đi chuyện của Nhật Viêm, nói đến song kiếm bỗng nhiên xuất hiện kia, Diệp Diệp cảm khái nói: “Đó là Song Kiếm Ti Mệnh, bị Ti Mệnh gây thương tích, miệng vết thương không thể khỏi hẳn vì đó là thần binh của Tang Hoa Quân, một trong những người sáng lập Thư Viện. Ta nghe nói Tang Hoa Quân đã đắc đạo mấy ngàn năm, mấy năm gần đây gần như ở ẩn, chắc hẳn là Song Kiếm Ti Mệnh do Tả Khâu tiên sinh mượn. Làm khó Tả Khâu tiên sinh lo lắng chu đáo cho chúng ta như vậy rồi, còn phái người âm thầm bảo vệ suốt dọc đường, ân tình lần này, suốt đời khó quên.”

Lê Phi im lặng gật đầu, vị lão tiên nhân này suy nghĩ cẩn thận, lòng dạ bao dung, thật sự là nhân vật cực kỳ lợi hại. Dưới sự che chở của ông, mấy tiểu đệ tử chưa đủ lông đủ cánh bọn họ mới có thể lần lượt tránh khỏi mưa rền gió dữ.

Nàng uống một ngụm rượu, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, thấp giọng nói: “Về sau phải dựa vào chúng ta chính mình, ai cũng không thể thua!”

Buổi tối ngày hôm đó mấy người bọn họ uống đến say mèm, ngay cả Lôi Tu Viễn cũng say khướt, không ai còn sức lực trở về phòng, ai cũng nghiêng ngả khò khò nằm trong viện mà ngủ.

Lê Phi đang ngủ bỗng nhiên cảm thấy cách đó không xa hình như có tiếng khóc nức nở, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Bách Lý Ca Lâm nằm bên người Diệp Diệp yên lặng rơi lệ. Diệp Diệp sớm đã ngủ say, hoàn toàn không biết gì cả. Lê Phi mờ mịt đứng dậy, nhìn xung quanh, những người khác đều đang ngủ say, nàng theo bản năng gọi một tiếng: “Ca Lâm?”

Ca Lâm dường như không nghe thấy, cũng có lẽ là nghe thấy được, nhưng không muốn trả lời.

Lê Phi say khướt, nửa tỉnh nửa mê mà lại nằm trở về tiếp tục ngủ.

Có lẽ, đây chính là một giấc mộng chăng?