Thiên Hương Bách Mị

Chương 49: Dị Hương




Vò rượu gạo mới uống được một nửa, Bách Lý Ca Lâm nói với Lê Phi xong, bỗng nhiên nằm ra trên bàn, chén rượu đều đổ cả ra.

Diệp Diệp nâng nàng dậy nhìn nhìn, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười: “Nha đầu này vậy mà lại say, không thể uống rượu còn cả ngày ồn ào đòi uống!”

Mọi người không nhịn được cười lớn, lúc đang nói chuyện, Bách Lý Ca Lâm lại tỉnh dậy, mơ màng nhìn nhìn thoáng qua Diệp Diệp, đột nhiên đẩy hắn ra, thì thào: “Tỷ của ta đâu? Huynh đừng chạm vào ta.”

Bách Lý Xướng Nguyệt ôm lấy vai của nàng, để nàng dựa vào người của mình, cười nói: “Lần sau còn thể hiện không?”

Bách Lý Ca Lâm miệng huyên thuyên không biết nói cái gì, nói xong tựa vào vai nàng mà ngủ, Diệp Diệp cởi áo khoác đắp trên người nàng, lại ngồi trở lại cùng bọn họ cười đùa.

Lê Phi uống hết chén rượu gạo xuống bụng, tai cũng dần dần nóng lên, thấy Lôi Tu Viễn chỉ yên lặng uống rượu, đồ ăn cũng ăn rất ít, nói lại càng ít, không nhịn được hỏi: “Ngươi làm sao chỉ lo uống rượu thế?”

Lôi Tu Viễn buông chén rượu xuống, bỗng nhiên ngồi gần lại một chút, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Còn có chỗ nào khó chịu không?”

Lê Phi vỗ vỗ ngực: “Không sao cả, rất tốt.”

Hắn cầm cổ tay nàng, rồi lại buông xuống: “Tốt cũng không cần vỗ, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.”

Hắn, hắn nói gì vậy?! Lê Phi cảm giác như cằm của chính mình thiếu chút nữa là rơi xuống, có phải là nàng say rồi nên tưởng tượng ra không?!

Lôi Tu Viễn thấy dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của nàng, nở nụ cười: “Ngươi vậy mà cũng dũng cảm quên mình để cứu tiểu Vương gia.”

Được rồi, coi như mới vừa rồi là tưởng tượng ra: “Cái gì mà dũng cảm quên mình? Ta không cứu hắn, hắn chẳng phải đã chết rồi sao? Có thể cứu tại sao lại không cứu? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đồng liêu chết trước mặt mình?”

“Sự thật là, hắn không sao, nhưng ngươi lại thiếu chút nữa đã chết.”

Lê Phi thở dài: “Ta cũng không nghĩ Hổ Giao lại lợi hại như vậy, tất cả xảy ra quá nhanh nên không kịp phản ứng. Nhưng mà, ta không phải vẫn đang còn sống rất tốt đây sao?”

“Thiếu chút nữa là đã chết rồi.” Lôi Tu Viễn nhìn nàng. “Ta hỏi ngươi, cho dù là ai thì ngươi cũng đều cứu sao?”

Lê Phi lắc đầu: “Làm sao có thể...... Ta không có bản lĩnh lớn như vậy.”

Trên thực tế, nàng cũng không nhiệt tình như vậy, nếu đổi lại là tình huống khác, nàng chưa chắc sẽ ra tay. Hổ Giao lần đó, thật sự là xúc động nhất thời, lúc đầu cho rằng tất cả đều viên mãn hoàn thành, mọi người vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên phát sinh biến cố, ai chịu cho nổi?

Lại nói, Kỷ Đồng Chu là đồng liêu, còn cùng nhóm, tuy rằng ngang ngược, kiêu ngạo, tự đại, không dễ ưa, nhưng tất cả mọi người cùng nhau tu hành đã lâu như vậy, cảm tình vẫn có, chẳng lẽ có thể bình tĩnh nhìn hắn chết trước mặt mình? Nàng không đến mức máu lạnh như vậy.

“Khi đó nếu là ngươi hoặc là Ca Lâm, ta đều sẽ cứu.” Nàng sờ sờ mặt, uống nhiều rồi, có chút nóng. “Nhưng nếu là người khác, ta cũng không biết nữa.”

Nàng thấy Lôi Tu Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?”

Hắn dời tầm mắt, nhấp một ngụm rượu gạo, nói: “Ngươi lần trước chưa nói xong nữa, phong cảnh Thanh Khâu như thế nào?”

Lê Phi có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhớ đến lời nói dang dở của hắn trong lúc kiểm tra. Cách năm ngày rồi, hắn vậy mà vẫn còn nhớ, nàng cười nói: “Ta không thèm nói đâu, là ta hỏi trước, Lỗ đại ca trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Lôi Tu Viễn cũng cười, nói nhỏ: “Huynh ấy nhìn qua ước chừng như hai mươi tuổi, nhưng tiên gia đệ tử, tuổi không thể nhìn bên ngoài mà đoán, ta cũng không biết tuổi thật của huynh ấy. Bộ dạng của huynh ấy...... Hừm, chỉ là người thường, nhưng vừa nhìn đã biết là người tốt.”

“Huynh ấy dạy quyền pháp kiếm pháp cho ngươi sao? Tại sao không dạy ngươi tiên pháp?”

“Tiên pháp không thể tùy ý dạy cho người ngoài, nếu không là trọng tội của môn phái. Tiên sinh Thư Viện mời đến, tiên pháp dạy cũng đều là cơ bản nhất, tiên pháp cao thâm hơn, chỉ có thể chờ sau khi tiến vào môn phái mới có sư phụ truyền thụ.”

Lê Phi gục đầu xuống bàn, thấy hắn cúi đầu uống rượu, hắn tại sao có thể uống nhiều như thế, rượu uống không ít, nhưng chẳng có nửa điểm say.

“Lôi Tu Viễn, ngươi muốn đi đến môn phái nào?” Nàng hỏi, vấn đề này nàng cũng là gần đây bắt đầu lo lắng. Hơn nửa năm nửa bọn họ sẽ rời khỏi Thư Viện, đồng liêu và tu hành cứ như vậy mà mỗi người một nơi, có chút không nỡ.

Hắn lại một lần nữa hỏi lại: “Ngươi thì sao?”

Thật là giảo hoạt, lần nào cũng không chịu trả lời câu hỏi của nàng, Lê Phi lắc đầu: “Ta chắc sẽ vào Vô Nguyệt Đình, ngươi biết mà, ta phải đi tìm Đại sư huynh.”

Hắn nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, uống cạn chén rượu, bỗng nhiên mỉm cười: “Vậy ta cũng vào Vô Nguyệt Đình.”

Lê Phi có chút vui mừng: “Thật sao?”

“Ừm. Tinh Chính Quán khẳng định là không thể vào, những môn phái khác ta lại chướng mắt, cũng chỉ có Vô Nguyệt Đình thuận mắt một chút.”

Chướng mắt? Lê Phi lại một lần nữa bật cười, hắn đúng là dõng dạc, nhưng lời này từ hắn nói ra, lại không hề gây mâu thuẫn chút nào. Lôi Tu Viễn quả thật có tư chất cùng bản lĩnh nói ra những lời này.

Thấy chén rượu hắn trống không, Lê Phi đứng dậy cầm vò rượu, giúp hắn rót đầy.

“Được rồi.” Nàng đẩy đẩy hắn, mặt khác lại nói: “Đúng rồi, ngươi vừa rồi đã trả lời câu hỏi của ta, bây giờ đến phiên ta. Thanh Khâu rất lớn, phong cảnh cũng đẹp, nhưng địa thế rất hiểm ác, người thường căn bản không thể lên xuống, ta cùng sư phụ treo dây thừng ở bên kia Hổ Khẩu Nhai, lần nào cũng đều từ đó mà lên xuống......”

Nàng nói nửa ngày, dần dần lại có chút mệt, Tả Khâu tiên sinh nói đúng, cho dù thương thế khỏi hẳn, nhưng tinh thần cùng nguyên khí không thể khôi phục nhanh như vậy. Nàng ngủ năm ngày, mới tỉnh lại, lúc này vậy mà lại mệt.

Một bàn tay đỡ đầu của nàng sau đó trên người ấm áp, dường như có người đắp y phục lên người nàng, Lê Phi mở mắt ra. Lúc này mới phát hiện mình không biết khi nào lại tựa vào vai Lôi Tu Viễn, áo của hắn khoác lên người mình, thấy nàng mở mắt ra, hắn nói: “Ngủ đi, lát nữa ta đưa ngươi về.”

Nàng xoa xoa đôi mắt: “Không sao cả...... Ta có thể chống đỡ được.”

Hắn đưa tay, vỗ nhẹ trên mặt nàng: “Ngủ đi.”

Hắn dường như...... cũng không đáng ghét như vậy, Lê Phi dựa vào bờ vai của hắn, trên y phục đều là mùi hương của hắn, mùi hương không diễn tả được, cùng hắn từ bằng hữu biến thành kẻ thù, lại từ kẻ thù biến thành bằng hữu, ngẫm lại, có chút vui vẻ, nếu có thể vẫn làm bằng hữu thì tốt rồi.

Nửa vò rượu còn lại đã được uống hết, Kỷ Đồng Chu say ngã trên bàn, Diệp Diệp cười nói: “Muộn quá rồi, hôm nay uống thật thỏa thích, lần sau nếu có chút cơ hội, lại lần nữa uống không say không về.”

Hắn thấy Kỷ Đồng Chu không chống đỡ nổi nữa, chỉ sợ căn bản không có cách nào đi về, Lê Phi cũng tựa vào trên người Lôi Tu Viễn đang ngủ, nhân tiện nói: “Ta đưa Vương gia trở về, Xướng Nguyệt, ngươi có thể ngự kiếm không?”

Bách Lý Xướng Nguyệt đỡ trán nói nhỏ: “Có chút choáng đầu, ngươi đi trước, ta ở nơi này hóng mát chờ ngươi.”

Sau lần trước ngự kiếm rơi xuống vực, nàng vẫn luôn dũng cảm và bắt đầu cản thận hơn.

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng ôm lấy Lê Phi, nàng dường như thật sự mệt mỏi, chỉ ừ một tiếng, cứ vậy mà không tỉnh. Hắn một đường ngự kiếm bay về Gian Phòng Thiên Hương, đặt nàng ở trên giường, nghĩ rồi nghĩ, vẫn là giúp nàng cởi giày, đang muốn đắp chăn, bỗng nhiên có một mùi hương xa xăm lạ lùng chui vào mũi, khác hoàn toàn mùi hoa hương liệu, trong veo mà không lạnh, ấm áp mà không ngấy, câu hồn đoạt phách.

Lôi Tu Viễn ngửi ngửi xung quanh, chỉ cảm thấy mùi hương này như có như không, chợt nhẹ chợt nồng, bỗng nhiên dường như phát hiện cái gì đó, cúi đầu ghé sát vào Lê Phi, quả nhiên mùi hương kia là từ cổ áo của nàng, tuy rằng cực kì nhạt và êm dịu, lại tiêu hồn thực cốt*.

*tiêu hồn thực cốt: ma mị và quyến rũ.

Hắn sửng sốt trong chốc lát, kéo chăn đắp lên người nàng ngay ngắn, kỳ quái, trước kia tại sao không ngửi thấy mùi hương này trên người nàng?

Xoay người phải đi, rồi lại dường như có chút luyến tiếc, hắn ngồi ở bên giường, ghé sát vào cổ áo của nàng, hít vài cái thật sâu, xương cốt giống như đều bị mùi hương này làm cho mềm nhũn, dưới ngọn đèn, môi của nàng hơi nhếch lên, vẻ mặt vô tội.

Hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng bất lực không có lý do, vội vàng đứng dậy, cũng không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.

Bách Lý Ca Lâm chợt bừng tỉnh từ cơn say, Diệp Diệp mới vừa đưa nàng vào Gian Phòng Lệ Oanh, thấy nàng mơ màng chớp mắt, không khỏi cười nói: “Tỉnh rồi? Lần sau uống rượu không thể gọi muội rồi, tửu lượng quá kém.”

Nàng cũng không trả lời, nhìn xung quanh, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tỷ đâu?”

Diệp Diệp đỡ nàng ngồi trên giường, nói: “Nàng ở cách vách, cũng có chút say.”

Hắn ngồi xổm xuống, giúp nàng cởi bỏ xà cạp*, động tác vừa nhẹ vừa chắc chắn, Bách Lý Ca Lâm cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, không nói được một lời, đến khi hắn giúp nàng cởi xong xà cạp, đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp chăn, lúc này mới sờ sờ đầu của nàng: “Được rồi tiểu nha đầu, mau ngủ đi, ngày mai đừng dậy muộn.”

*xà cạp: đồ đế bó chân lại

Đang muốn đi, vạt áo lại bị nàng nhẹ nhàng kéo lại, nàng dùng một loại ánh mắt chừng từng có nhìn hắn, nói nhỏ: “Diệp Diệp, cùng ta trò chuyện đi?”

Hắn không khỏi bật cười, ngồi ở bên giường vỗ vỗ tay nàng: “Lớn như vậy vẫn còn tính trẻ con sao? Muốn ca ca kể chuyện cổ tích cho muội ngủ sao?”

Bách Lý Ca Lâm lắc đầu, thanh âm vẫn rất nhẹ, giống như đang nằm mơ: “Chúng ta...... Chúng ta giống như trước đây được không? Ta còn có thể trở về được không?

Diệp Diệp có chút kinh ngạc: “Chúng ta không phải từ trước đến nay đều giống như trước kia sao?”

Hắn thấy mặt nàng đỏ bừng, mắt cũng ngập nước, đoán là nói lời say, hắn chỉnh chỉnh góc chăn, dịu dàng nói: “Muội say rồi, mau ngủ đi.”

Nàng nhíu mi thì thào: “Huynh, huynh đợi chút hẵng đi......”

“Đừng giở tính trẻ con nữa.” Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra. “Xướng Nguyệt cũng say rồi, ta phải đi xem nàng, mau ngủ đi.”

Nàng co rúm lại dường như rụt tay về, mi mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Được rồi, ta ngủ đây, huynh mau đi xem tỷ tỷ đi.”

Hắn một hơi thổi tắt ngọn đèn, cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng cực kì tối tăm. Bách Lý Ca Lâm nằm một hồi lâu, bỗng nhiên như là không thể chịu đựng được, đột nhiên nhảy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng Bách Lý Xướng Nguyệt cửa sổ còn sáng, tiếng nói chuyện của Diệp Diệp loáng thoáng truyền đến: “Ngủ đi, ta chờ ngươi ngủ.”

Nàng lại đóng mạnh cửa lại, mờ mịt mà nhìn từng mảng từng mảng tối đen trong phòng, chúng nó muốn cắn nuốt nàng, làm cho nàng không thở được.

Nàng mang nhanh giày vào, cầm thạch kiếm lên, chạy vôi ra khỏi Gian Phòng Lệ Oanh, không ai phát hiện nàng, cũng sẽ không có ai phát hiện ra nàng, không có ai chú ý đến nàng, không có người nào hết.

Nàng không nhớ được chính mình làm sao chạy đến Gian Phòng Ngàn Hương, đình viện nhiều như vậy, gian phòng nhiều như vậy, nàng vốn quen biết nhiều người như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có thế đến nơi này. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng đèn còn sáng, Lê Phi im lặng ngủ trên giường, chưa tỉnh.

Bách Lý Ca Lâm rón ra rón rén bò lên trên giường, nằm bên người nàng, thấp giọng kêu một câu: “Lê Phi.”

Nàng dường như nghe thấy được, xoay người qua, đưa tay sờ sờ trên đầu nàng.

Nước mắt Ca Lâm rốt cuộc nhịn không được nữa, lã chã rơi xuống, làm ướt cả tóc.