Thiên Hương Bách Mị

Chương 188: Mùa Đông 400 Năm (2)




Bốn trăm năm băng tuyết đã đóng băng vùng biển có chu vi gần vạn dặm, vô số ngọn núi băng đứng sừng sững trên mặt đất phủ tuyết trắng, khắp mọi nơi chỉ có một màu trắng xóa chói mắt nhưng rất trống trải và cô tịch.

Nhật Viêm nói: “Hòn đảo nơi Kiến Mộc tọa lạc rất xa xôi hẻo lánh, tuy xung quanh có một vài hòn đảo, nhưng không có ai sinh sống trên đó cả. Ngày đó ta và Thanh Thành theo gió mà đến thì thấy tàn tích của những ngôi nhà bị vỡ trên một số hòn đảo xung quanh, tuy chúng đã bị tàn phá nhưng vẫn có thể cảm nhận được quá khứ vô cùng thịnh vượng của nó, và theo suy đoán của ta thì những hòn đảo đó từng là nơi ở của bộ tộc Dạ Xoa. Ngàn vạn năm trước, mối quan hệ của Dạ Xoa và Kiến Mộc có lẽ không hề méo mó như hiện giờ, ngươi nhìn hòn đảo nơi có Kiến Mộc xem, có giống như mặt trăng được bao quanh bởi các ngôi sao là những hòn đảo của Dạ Xoa hay không? Ngươi đó, vận may thật không tốt, nếu sinh ra sớm hơn mấy vạn năm thì không chừng đã có thể trở thành một nữ Hoàng đế rồi đó!”

Ngày hôm đó, hắn nóng lòng muốn nhìn thấy tận mắt Quả Kiến Mộc nên mới không để ý đến mấy hòn đảo lớn của Dạ Xoa và Thanh Thành cũng bị đuổi chạy thục mạng mà không có thời gian đào bới những vết tích lưu lại trên đó. Hiện giờ có muốn nhìn cũng không được vì tất cả đã bị vùi lấp dưới lớp băng cả rồi, bộ tộc Dạ Xoa huy hoàng một thời đã sớm bị diệt vong mà hai tộc nhân cuối cùng đều bị gãy sừng, thật làm người khác thổn thức.

Lê Phi khép hai mắt lại rồi cẩn thần tìm kiếm khí tức của Lôi Tu Viễn, nhưng cái đuôi của Nhật Viêm đột nhiên quấn lấy nàng ném lên lưng mình: “Ngươi không tìm được đâu, đi theo ta.”

Bốn trăm năm trôi qua, con hồ ly này dường như đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Nó bay nhanh như chớp trong cơn gió ngược, cảnh tượng đầy ắp băng tuyết trong nháy mắt đã biến mất, làn nước trong xanh phản chiếu ánh nắng hoàng hôn, và vô số hòn đảo lớn nhỏ xanh như ngọc điểm xuyết trên mặt nước biển khiến Lê Phi nhớ đến cảnh vật ở nơi thực tập tại Đông Hải năm đó.

“Ngày đó tiểu quỷ kia bị thương rất nặng, mặc dù dùng hết lưới căn nguyên linh khí nhưng cũng không thấy tiến triển gì nhiều. Ta còn tưởng là hắn sắp chết rồi.” Nhật Viêm vừa bay vừa kể lại những chuyện phát sinh sau đó.

Dạ Xoa mặc dù có mình đồng da sắt và sắc bén vô cùng, ngang sức ngang tài với Quả Kiến Mộc, nhưng lại vô cùng đối lập, họ không thể đối phó với thiên lôi biển lửa. Ngược lại, Quả Kiến Mộc không thể đến và đi như gió, coi tất cả kết giới như không khí, và che giấu hoàn hảo tung tích khí tức của mình.

Cái gọi là mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình là như thế. Nếu điểm yếu của mình lại là điểm mạnh của người khác, thì ngay cả Dạ Xoa mình đồng da sắt cũng phải chịu thua thôi.

“Ta mang hắn đến đảo Kiến Mộc, hy vọng là linh khí dày đặc nơi đây sẽ giúp ích cho hắn, nhưng dường như nó không có tác dụng gì nhiều.” Nhật Viêm hít một hơi. “Ta đã đợi và quan sát suốt ba ngày, đến khi cho là hắn đã chết rồi thì toàn thân hắn đột nhiên phát ra kim quang, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu —— đó hẳn là ngủ sâu đi. Dù sao ta cũng không biết gì nhiều về Dạ Xoa, nhưng hắn không chết mà cứ như vậy ngủ gần được bốn trăm năm. Hai năm trước, đột nhiên hắn tỉnh dậy, nhưng lúc đó ta không có ở bên cạnh, nên đến khi ta tới đảo Kiến Mộc để kiểm tra hai người thì đã không thấy hắn đâu cả.”

Dạ Xoa là bộ tộc chịu lời nguyền rủa của Quả Kiến Mộc, những khả năng như Lôi Tu Viễn sau khi tỉnh lại leo lên cây hái quả hay ở lại dưới Kiến Mộc, Nhật Viêm đã từng nghĩ qua. Chẳng ai ngờ, hắn vậy mà lại rời đi, hơn nữa còn rất lặng lẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhật Viêm tiếp tục nói: “Ta đoán có thể hắn cũng giống như Hồ Gia Bình, sau khi sừng bị gãy, lời nguyền không biết vì sao biến mất nên đã rời khỏi Kiến Mộc. Ta tìm xung quanh gần mười ngày, cuối cùng lại tìm được hắn ở chỗ này.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn đã vững vàng đáp xuống một ngọn núi. Lê Phi có chút kinh ngạc nhìn khung cảnh phía dưới núi, đây hẳn là một hòn đảo trong Thiên Châu Vạn Đảo, nó vô cùng rộng lớn, tựa như một quốc gia có lãnh thổ mênh mông vậy. Ngọn núi này cũng không cao, cũng không có đỉnh nhấp nhô, điều đáng kinh ngạc là gần như cứ mười bậc núi lại có một thân cây tỏa sáng rực rỡ như được đính ngọc, từ đỉnh núi đến chân núi, khiến cả ngọn núi giống như khoác lên mình chiếc áo làm từ minh châu.

Những cơn gió ấm áp thổi vào mặt, hơi thở của núi non yên bình và trong lành khiến nàng cảm thấy thư thái vui vẻ.

Nhật Viêm không khỏi cười lớn khi nhìn thấy nha đầu này trố mắt ra nhìn. Biết tất cả mọi thứ về Kiến Mộc không đồng nghĩa với việc biết hết tất cả mọi chuyện, nói cho cùng nàng vẫn là tiểu quỷ ngu ngốc kia mà thôi, lần đầu nhìn thấy Thiên Châu Vạn Đảo thật sự mà con ngươi đã sắp rơi xuống đến nơi rồi.

“Hòn đảo này thật ra cũng không lớn lắm.” Nhật Viêm phe phẩy năm cái đuôi, lại biến thành một trưởng lão cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà nói cho nàng biết một chút: “Những hòn đảo Dạ Xoa đó gộp lại còn lớn hơn hòn đảo này rất nhiều, còn có đảo của bộ tộc La Sát ở phía Nam nữa, nơi đó mới thật sự gọi là đảo lớn, lớn hơn hòn đảo này gấp trăm lần kìa.”

Hắn lắc lư thân thể, thân hình to lớn đột nhiên nhỏ lại chỉ to bằng ngón tay cái, giống như hình dáng năm đó ở Thư Viện, sau đó linh hoạt nhảy lên bả vai của Lê Phi, ngạo nghễ nói: “Đi thôi, chúng ta đi xuống, kẻo những người Hải Ngoại ngu dốt này lại đến làm phiền ta.”

Mỗi hòn đảo ở Hải Ngoại đều có những phong tục tập quán khác nhau. Ở đảo Câu Anh này, người dân vô cùng giỏi việc điều khiển yêu nên ngày đó hắn vì tìm Lôi Tu Viễn mà bất ngờ xuất hiện giữa ban ngày khiến ai nấy đều vui mừng đến mức bắt đầu tranh nhau thuần phục hắn, không biết có bao nhiêu là phiền phức.

Lê Phi vẫn còn đang kinh ngạc, ngọn núi này rõ ràng được chăm sóc rất tốt, tuy trong núi không có đường đi nhưng không có ngóc ngách nào là có cỏ dại. Khi đến gần một cái cây phát sáng thì nàng nhận ra thứ treo trên cây không phải là minh châu mà là vô số đóa hoa được kết từ những chiếc lá phát sáng, bầu không khí trên núi rất trong lành, là điều không thể tìm thấy được ở Trung Thổ.

Nàng ngồi trên Hủy Chi Giác, chậm rãi đi xuống núi dọc theo một con đường nhỏ sạch sẽ gọn gàng, sau khi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngọn núi này là sao thế? Những phiến lá phát sáng được treo lên là cái gì vậy?”

Nhật Viêm hừ hừ cười nhạt: “Đồ ngốc, sự thiếu hiểu biết của ngươi thật khiến ta dở khóc dở cười! Là vì những người Hải Ngoại sống gần đây tôn sùng ngọn núi này như một vị thần! Ngươi chừa từng nghe nói mấy chuyện như những người Trung Thổ tôn thờ Thần Lôi Thần Sấm gì sao? Nơi này cũng giống vậy đấy! Vì là thân linh nên được đối xử rất tôn kính, giống như việc người Trung Thổ tu sửa miếu thờ điện đường vậy, phong tục của người dân Hải Ngoại rất đơn giản nên họ dùng lá Bạch Oa để dệt hoa trang trí.”

Nàng đương nhiên nghe qua tin đồn về những vị thần khác nhau, nhưng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết. Những thứ như thần linh đều là hư ảo, còn người tu hành tin thiên đạo, tin nhân quả, và tin vào sự kiên trì, hoàn toàn không tin vào những thứ không tồn tại đó. Thật không ngờ người Hải Ngoại vậy mà lại tin vào điều này và thật sự coi núi như một vị thần.

“Ta nói này.” Thanh âm Nhật Viêm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. “Đừng kích động khi nhìn thấy tiểu quỷ kia đó. Hắn dường như không nhớ được gì cả và ta cũng không thể cảm nhận được linh khí và khí tức của hắn. Ngươi đừng xem hắn như người đã từng hy sinh mọi thứ vì ngươi bốn trăm năm trước nữa, bây giờ hắn đang sống rất sung túc vui vẻ không thiếu thứ gì. Hừ! Ta biết ngay tiểu quỷ này trời sinh đã xấu tính sẵn rồi! Ở nơi nào cũng không hề chịu thiệt gì hết!”

Lê Phi dở khóc dở cười gật đầu. Thật ra thì nàng đã vốn có dự cảm rằng Lôi Tu Viễn sẽ giống như Hồ Gia Bình vậy, sau khi sừng bị gãy sẽ mất trí nhớ. Sừng Dạ Xoa không đơn giản giống như bọn họ nghĩ, đó không chỉ là ngọn nguồn năng lượng của Dạ Xoa mà thậm chí còn liên quan đến lời nguyền của Quả Kiến Mộc.

Nhưng dù mất trí nhớ hay trở thành người bình thường thì Lôi Tu Viễn vẫn còn sống là đủ rồi.

Hủy Chi Giác nhẹ nhàng bay ra khỏi núi rừng, dưới ánh nắng chiếu sáng kéo dài vạn dặm là một ngôi làng rất lớn ở phía xa. Những ngôi nhà ở đây đều được xây bằng đá đen trắng, phong cách rất khác với những ngôi nhà ở Trung Thổ, từ xa nhìn vào giống như những con ốc biển úp xuống mặt đất. Lúc này đang là giờ nấu cơm chiều, khói bếp đồng loạt bốc lên từ phần cuối của các căn nhà, trông vô cùng kỳ lạ.

Lê Phi đang định hỏi Lôi Tu Viễn ở đâu thì chợt cảm thấy có gì không đúng, nàng xoay cổ tay biến ra một tầng Thổ Chủ Hộ Thân cho mình. Trong những cành lá rậm rạp phía trên đầu có một vài dao động linh khí, hoàn toàn khác với người tu hành, lạ lùng mà rất mong manh, vô cùng khó phát hiện.

Ngay khi ánh sáng màu cam của Thổ Chủ Hộ Thân vừa phát sáng thì trên đỉnh đầu nghe thấy có ai đó la một tiếng, sau đó là nhiều âm thanh “Đinh đinh đang đang” giòn giã vang lên là tiếng của hơn chục móc câu sắt trắng sáng bóng được buộc vào dây thừng bật ra khỏi người Lê Phi rồi rơi đầy xuống đất.

Nàng không khỏi thầm kinh ngạc khi nhìn thấy trên những móc câu sắt đó lại có linh khí, những móc câu này được quấn bằng dây thừng, đây rõ ràng là muốn móc lại rồi trói cơ thể nàng lại không cho nàng cử động đây mà! Quả là một hung khí man rợ! Trên đó lại còn có linh khí nên sắc bén hơn vô số lần so với vũ khí sắt thông thường. Nếu không phải nhờ vào Thổ Chủ Hộ Thân thì chỉ sợ lúc này trên người nàng không biết ghim vào bao nhiêu móc câu nữa.

Trước mắt bỗng hoa lên, mười mấy con yêu vật có hình dạng quái lạ gào thét lao đến đến. Trước sau trái phải trên đỉnh đầu dưới chân đều không bỏ sót một nơi nào, có thể thấy những người Câu Anh ẩn núp ở trên ngọn cây nhất định là thường xuyên phối hợp nên không chê vào đâu được.

Đáng tiếc yêu vật không có tác dụng gì với nàng.

Lê Phi huýt sáo mấy tiếng, đám yêu vật kia không tình nguyện mà bị dừng lại giữa không trung, nàng xua tay một cái, chúng lập tức bay ngược trở về phía sau.

Những người Câu Anh đang ẩn nấp trên ngọn cây lần lượt phát ra những tiếng kêu khó tin, một người kinh ngạc nói điều gì đó, sau đó có vài bóng người như tia chớp đáp xuống trước mặt nàng. Lê Phi thấy thấy bọn họ đều có vóc dáng thấp bé, người cao nhất cũng chỉ bằng mình, ai nấy cũng đều gầy gò, đen đúa, cả nam lẫn nữ đều buộc tóc chặt trên đỉnh đầu, mặc đồ màu xám với phong cách kỳ lạ. Thế nhưng mặt khuôn mặt không khác gì người thường, lúc này trong mắt họ tràn đầy sự kính sợ và kinh ngạc mà nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu. Bỗng nhiên, người đan ông cao nhất đứng ở chính giữa mở miệng nói câu gì đó rất nhanh, nghe ngữ khí thì dường như đang hỏi nàng cái gì đó, thế như nàng không nghe hiểu một chữ nào.

Lê Phi không muốn dây dưa với bọn họ ở đây nên lập tức điều khiển Hủy Chi Giác bay lên cao rồi vội vã đi về phía thôn trang kia.

Nhật Viêm ở trên vai nàng bỗng nhiên ha ha cười lớn, thân hình nhỏ bé thiếu chút nữa đã ngã xuống: “Vậy mà lại hỏi ngươi có phải là Sơn Thần hay không! Con người à con người! Ở Trung Thổ hay Hải Ngoại đều ngu xuẩn guống nhau!”

Lê Phi cả kinh nói: “Ngươi nghe hiểu được lời của bọn họ?!”

Dù sao nàng cũng là Quả Kiến Mộc trưởng thành rồi, vậy mà lại nghe không hiểu tiếng của quê hương mình, chẳng phải là quá bi thảm sao?

Nhật Viêm liếc nàng một cái: “Lão tử đã ở nơi này bốn trăm năm rồi đó! Ngươi còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

Lê Phi đang muốn kêu hắn dạy mình thì chợt nghe sau lưng mình có tiếng gió chói tai, Nhật Viêm giận dữ gầm lên, sau đó cổ nàng bị một bàn tay nóng bỏng bóp mạnh, cổ áo bị tóm lấy không thương tiếc, lập tức bị kéo xuống từ Hủy Chi Giác.

Nàng dù sao đã không còn như trước nữa, tâm niệm vừa động thì mấy tầng Thổ Chủ Hộ Thân đã được dựng xung quanh thân thể, ánh lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay, muốn lấy tay người kia ra nhưng nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương không thể quen thuộc hơn nơi chóp mũi, tựa như mùi hương được đốt trong lư hương bằng đồng trong điện đường, mát lạnh mà xa vắng.

Nàng la hoảng lên, nắm lấy tay áo của người kia rồi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen mình vẫn luôn nhớ nhung đó. Thế nhưng, đôi mắt này không còn vẻ dịu dàng vui tươi như xưa nữa mà là sự lạnh lùng đến thấu xương, hắn nhấc nàng lên thật cao như định ném nàng xuống đất.

Lê Phi thấy kim quang lóe lên khắp người hắn, một chiếc sừng Dạ Xoa mọc ra từ bên trái đầu, sợ là sắp xuống tay rất mạnh nên lúc này nàng mới lấy ánh lửa ép hai tay hắn buông ra, cả người nàng xoay nhẹ trong không trung rồi tiếp đất thật vững chắc.

Nhật Viêm nhảy lên vai nàng, cả giận nói: “Nếu hắn còn không khách khí nữa thì lão tử lập tức biến lớn trở lại cắn chết hắn!”

Lê Phi hoàn toàn không để ý hắn đang nói cái gì vì cả tâm trí của nàng đang bị hấp dẫn bởi người được bao phủ bởi kim quang đang chậm rãi đáp xuống trước mặt mình.

Đây là Lôi Tu Viễn sao? Hắn tại sao, tại sao lại ăn mặc như thế?

Nàng có chút kinh ngạc nhìn bộ y phục màu đen nhánh hoa lệ của Lôi Tu Viễn, hắn dường như đã cao lên thêm một chút, cho dù là dáng vẻ hay là gương mặt thì cũng đã không còn khí chất thiếu niên như trước nữa. Tóc hắn không còn được buộc bằng buộc tóc đơn giản như trước nữa, giờ đây mái tóc dài của hắn được đính những hạt minh châu, y phục trên người trông như được làm từ chất liệu đắt tiền, hoa văn đều được thêu bằng chỉ vàng. Đây là dáng vẻ xa hoa mà nàng chưa từng thấy từ Lôi Tu Viễn, cậu bé nghèo khó ăn bận rách rưới ngày đó đã đi đâu rồi?

Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng người vội vã đến gần, tất cả mọi người trong thôn trang này dường như cũng bị kinh động, hốt hoảng tụ tập lại nhưng không hề mất đi trật tự. Sau đó, Lê Phi trố mắt nhìn họ cung kính khom người hành lễ với Lôi Tu Viễn, nàng không khỏi kinh ngạc há to miệng.

Nhật Viêm hừ hừ cười lạnh một tiếng: “Nhìn đi! Cho nên ta nói rồi, hắn vẫn sống rất tốt đó thôi!”