Thiên Hương Bách Mị

Chương 185: Nhân Quả (4)




Bức tường màu vàng kim khổng lồ bao phủ lấy tất cả mọi người, vô số tiếng la hét sợ hã vang lên, nhưng chỉ trong chốc lát sau tất cả tiếng ồn ào đột nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng cuồng phong sắc bén đinh tai nhức óc.

Ánh mắt của Nhật Viêm từ mừng rỡ chuyển sang kinh ngạc, hắn liếc nhìn xung quanh, giọng điệu của trở nên quái dị: “Đây là tiên pháp gì vậy!”

Giọng nói của Lê Phi vang lên từ trên lưng hắn, có vẻ hơi yếu ớt: “Sâm La Đại Pháp.”

“Đây là loại Sâm La Đại Pháp gì!”

Nhật Viêm vẫn còn đang hét lên một cách kỳ lạ, nhưng không phải là vì hắn chưa từng nhìn thấy Sâm La Đại Pháp trước đây. Cơ thể của những người bị nhốt trong bức tường vàng kim sẽ có thể quay lại thời còn nhỏ hoặc thậm chí vượt qua giới hạn của tuổi thọ mà hoàn toàn hóa thành hư vô.

Thời gian là lĩnh vực chỉ có thần linh trong truyền thuyết mới có thể chạm vào, người tu hành cho dù có tu vi cao thâm đến đâu thì cũng không thể tùy tiện thay đổi nó. Vì lẽ này nên Sâm La Đại Pháp mới được gọi là tiên pháp gần đến mức hoàn hảo nhất, cho dù có biết được tổ hợp các linh khí thì muốn thuận lợi phóng thích ra là điều cực kỳ khó khăn, dường như là không thể làm được.

Vào giờ phút này, hàng ngàn hàng vạn tiên nhân vẫn còn ở đây, một người cũng không thiếu, nhưng chẳng có ai động đậy cả, thậm chí có người đang thả ra tiên pháp giữa chừng, ánh sáng của ngũ hành linh khí còn đang lấp lánh nhưng lại bị đông cứng ngay lúc đó. Cơn cuồng phong mạnh đến mức gần như thổi tung nước biển lên trời, nhưng các tiên nhân bất động giống như những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét, đến cả một sợi tóc cũng không hề lung lay.

Đây chẳng phải lùi về quá khứ hay tiến về tương lai, mà nàng đã làm cho thời gian ngưng đọng lại trên người của những tiên nhân này. Điều này chưa có ai làm được cả, ngay cả người tạo nên Sâm La Đại Pháp, Thanh Thành tiên nhân cũng không làm được.

Nhật Viêm tặc lưỡi ngạc nhiên, chiếc mũi nhọn và to không nhịn được mà chuyển về hướng Thúy Huyền tiên nhân, lão già này giờ đây nhìn rất buồn cười, tóc dựng ngược, đôi mắt mở to, da thịt trên mặt xoắn lại thành những hình thù kỳ dị khiến người khác muốn bật cười. Nhật Viêm đang chuẩn bị chạm vào thì lại nghe Lê Phi nói: “Không nên đụng vào, nếu không thời gian của lão ta sẽ bị xáo trộn.”

Ngay cả một sự thay đổi về vị trí của một sợi tóc cũng sẽ gây ra những hậu quả khó lường, đúng như câu nói “sai một ly, đi một dặm.”

Nhật Viêm quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Ta thấy người làm xáo trộn là ngươi mới đúng! Sâm La Đại Pháp không thể làm được như vậy!”

Sắc mặt Lê Phi vô cùng tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Chẳng qua chỉ là một chút sửa đổi đối với tiên pháp này chưa hoàn chỉnh này mà thôi. Sư phụ quả nhiên rất lợi hại, vậy mà có thể sáng tạo ra tiên pháp như vậy.”

Nhật Viêm càng kinh ngạc hơn: “Ngươi đã sửa đổi cái gì hả?! Ngươi… Ngươi làm sao biết…”

Cho dù có thoát xác đi nữa thì nàng vẫn là Khương Lê Phi, là người ngay cả tổ hợp tiên pháp của Sâm La Đại Pháp cũng chẳng biết thì làm sao có thể sửa đổi chỗ nào chưa hoàn chỉnh trong đó được? Chỉ dựa vào nàng thì làm sao có thể phát hiện chổ nào chưa hoàn chỉnh được!

“Ta không biết, có thể là ta chỉ sửa lại theo bản năng mà thôi.” Lê Phi nhảy lên Hủy Chi Giác, chậm rãi bay lên, lẳng lặng nhìn hàng vạn Trung Thổ tiên nhân bị đông cứng giữa không trung. “Hoặc có lẽ đó là nhờ bản năng cơ thể vốn có của Quả Kiến Mộc chăng.”

Nhật Viêm chợt phát hiện dưới chân nàng không ngừng có từng mảng gì đó trắng như tuyết rơi xuống, hắn chợt cảm thấy không hay rồi nên vội vàng tiến đến gần nàng. Da mặt và da tay nàng không ngừng bong ra, để lộ máu thịt bên dưới, tuy rằng da không ngừng mọc ra thêm nhưng cũng chẳng ngừng tróc đi, nhìn vô cùng đáng sợ.

Lê Phi quay mặt tránh đi ánh mắt của hắn: “Nhật Viêm, tại sao lại đến đây?”

Nàng vốn cho là con hồ ly này cuối cùng cũng được tự do nên đã bỏ lại nàng để sống tiêu dao tự tại, thế mà khi Hải Vẫn ập đến, hắn vẫn xuất hiện. Tuy luôn khẩu thị tâm phi nói những lời khó nghe nhưng hắn luôn nghĩ đến nàng.

Nhật Viêm đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: “Cho dù ngươi có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ thì cũng nên biết là ta nhất định sẽ tới. Không cần nói những lời vô nghĩa này, chúng ta cùng đi thôi!”

Lê Phi nói: “Nếu chúng ta cùng nhau đi thì chưa được ba dặm, Sâm La Đại Pháp sẽ biến mất, bọn họ vẫn sẽ đuổi theo. Ta không trụ được lâu đâu, ngươi mang Tu Viễn đi trước đi, đến Hải Ngoại chờ ta.”

Đến Hải Ngoại chờ nàng?! Nhật Viêm giận đến mức muốn cười lớn, nàng muốn tự tìm đường chết còn phải nhờ hắn đội ơn đội đức của nàng sao?! Cho nên hắn ghét nhất điểm này ở con người, họ không thể làm người tốt đến cùng, cũng không thể làm người xấu, luôn luôn tốt xấu bất thường, khi nên ích kỷ thì tỏ ra vĩ đại; mà lúc nên hào phóng thì chỉ biết nghĩ cho chính mình.

Hắn sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể hiểu được những người này đang nghĩ gì.

Lê Phi cũng không đợi hắn giận dữ mà la mắng, nàng đưa tay chỉ về hướng Hải Ngoại: “Đi.”

Nhật Viêm cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân đều không cách nào kháng cự lời chỉ thị chỉ có vỏn vẹn một chữ này, bốn chân của hắn vô thức bị kéo lên không trung, trong nháy mắt đã bay đi rất xa. Lần này thì hắn tức giận đến không thể tức giận hơn, làm sao có thể quên được bản thân mình vốn là yêu, mà đã là yêu thì đương nhiên dẽ bị nàng điều khiển. Thứ ngu xuẩn này vậy mà thừa lúc này để đánh lén như thế!

Hắn vừa bay về phía trước một cách không tự nguyện, vừa giận dữ hét lên: “Ngươi nên chết đi mới đúng! Lão tử mới không thèm chờ ngươi làm cái quái gì! Ngươi cứ chờ bị đám người đó chém thành từng mảnh đi! Nếu lão tử đây còn lo lắng cho ngươi nữa thì sẽ biến thành heo!”

Thế nhưng hắn thật sự sắp bay đi rất xa, xa đến mức có thể không còn gặp lại tiểu quỷ này nữa. Từ nhỏ nàng chỉ biết lệ thuộc vào người khác, chẳng biết tự giải quyết chuyện gì cả. Khi nàng gặp vấn đề gì khó khăn thì chỉ biết hỏi lung tung rồi trốn tránh sự khác thường của cơ thể mình, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thương theo trí tưởng tượng của bản thân. Lúc này tại sao lại không dựa vào người khác nữa? Một lần nữa, hắn lại phải tận mắt chứng kiến người mình yêu thương chết đi, giống như Thanh Thành khi đó vậy. Không hiểu nổi, hắn không hiểu nổi!

Lê Phi cúi đầu nhìn tay của mình, làn da nứt ra càng lúc càng nhanh, gần như không thể nhìn thấy hình dáng nguyên vẹn nữa. Vì trong thân thể đang ẩn giấu sức mạnh của thiên lôi biển lửa nên nàng cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi rồi. Linh khí nàng vừa mới hấp thu để tạo nên Sâm La Đại Pháp khi nãy chính là giới hạn cuối cùng, nàng không thể nào hút vào được nữa cho dù đó có là tiên pháp cấp thấp nhất.

Chuyện đột nhiên biến thành như vậy, là điều bọn họ trước đây chưa bao giờ tưởng tượng được. Mọi chuyện đều có nhân quả, thiên lôi biển lửa chỉ đi theo nàng hẳn là vì nguyên nhân nào đó mà nàng không biết. Quả Kiến Mộc trời sinh đã có nhiều điểm khác biệt, có lẽ đây cũng là cái giá phải trả cho việc có được sức mạnh lợi hại như thế.

Lê Phi lại ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn các vị tiên nhân đang bị đông cứng từng người một.

Thật ra, nàng rất may mắn. Mặc dù có rất nhiều người muốn truy bắt nàng, nhưng nàng lại không quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ. Xung Di sư phụ, Đông Dương chân nhân, Thanh Nhạc chân nhân, Nghiễm Vi chân nhân, Tả Khâu tiên sinh… Những người đã từng chăm sóc cho nàng, đã từng dành nhiều tình cảm cho Lôi Tu Viễn và nàng đều không có mặt ở đây.

Thế này đã đủ rồi. Ít nhất đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của nàng không chỉ là dị loại Hải Ngoại mà còn là những cảm tình ở Trung Thổ suốt mười bảy năm, cho dù là Tiểu Bổng Chùy, hay là Khương Lê Phi, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Hai người Nhật Viêm đã đi rất lâu rồi, không ai có thể đuổi kịp họ, cuối cùng họ đã được tự do, vậy thì nàng không còn tiếc nuối gì nữa.

Hủy Chi Giác r.ên rỉ tiêu tán trong không trung nhưng nàng không còn khả năng điều khiển nó nữa, cơ thể nàng rơi thẳng xuống dòng nước biển cuồn cuộn, màu xanh lúc đậm lúc nhạt bao trùm nuốt chửng lấy nàng. Lê Phi mơ màng choáng váng, trong lúc hoảng loạn nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó đang gọi mình, lôi kéo mình —— là hoàng tuyền sao? Đây chính là cảm giác chết đi sao?

Giữa các sắc thái màu xanh khác nhau, nàng giống như nhìn thấy ánh sáng màu trắng khắp nơi, đây là ký ức cuối cùng của Lê Phi trước khi bất tỉnh.

Linh khí của Sâm La Đại Pháp tiêu tan ngay lập tức, những tiên nhân vẫn luôn bị bất động theo bản ngã về phía trước, sau đó tất cả đều dừng lại vì bối rối.

Phản ứng của Thúy Huyền tiên nhân là lớn nhất, lão trông như đang điên cuồng mà phóng linh khí ra khắp nơi, rít lên: “Khương Lê Phi đâu rồi?! Nàng ta đã đi đâu rồi?!”

Tất cả các tiên nhân còn lại cũng ngạc nhiên và bối rối, Tang Hoa Quân suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngạc nhiên nói: “Thứ nàng ta vừa mới thả ra chính là Sâm La Đại Pháp đúng không? Chư vị… thân thể có thấy khó chịu gì không?”

Khi nghe lời này của lão, càng có nhiều người hoảng sợ hơn. Nếu thân thể bị quay ngược lại mấy trăm năm, hoặc là đi trước hàng trăm năm thì sẽ hỏng chuyện mất!

Thế nhưng, theo thời gian, tiếng la hoảng sợ dần dần yên tĩnh trở lại, mọi người đều phát hiện bản thân mình không có gì kỳ lạ cả, tu vi vẫn còn như cũ. Sâm La Đại Pháp vừa rồi là chuyện gì thế? Bọn họ chỉ thấy được có một bức tường màu vàng kim được dựng lên, nhưng ngay sau đó con Cửu Vĩ Hồ kia và Khương Lê Phi không thấy đâu nữa.

Thúy Huyền tiên nhân tìm kiếm khắp nơi rất nhiều lần, lão nhìn qua rất không ổn chút nào. Cũng bình thường thôi, Sâm La Đại Pháp rất vất vả mới có thể thành công một lần nhưng kết quả lại bị Khương Lê Phi hút vào, nàng thậm chí còn có thể dùng Sâm La Đại Pháp vô cùng phức tạp kia dễ như trở bàn tay, điều này đối với Thúy Huyền tiên nhân mà nói là đả kích trí mạng.

Các tiên nhân tìm kiếm gần đó suốt ba ngày ba đêm nhưng không tìm thấy tung tích của Khương Lê Phi đâu cả. Có người gan lớn cảm thấy thiên lôi biển lửa đã bị Khương Lê Phi nuốt chửng nên tự suy đoán tất cả những thiên tai ở Hải Ngoại đã biến mất nên bay về phía trước một lúc lâu, cho đến khi va vào thiên lôi biển lửa đang bắt đầu ngưng tụ lần nữa đến nỗi suýt mất mạng thì mới ảo não quay về.

Ba ngày sau, toàn bộ nước của Đông Hải trở lại vị trí ban đầu, các loại dị tượng của trời đất không còn xuất hiện nữa, và Đông hải đã khôi phục lại trạng thái yên bình và tươi đẹp như xưa. Lần này Hải Vẫn ập đến và đi vô cùng nhanh, mặc dù có một ít tiên nhân không qua khỏi, nhưng không là gì so với những hậu quả mà nó gây ra.

Thiên lôi biển lửa đã bị Khương Lê Phi nuốt chửng, những người Hải Ngoại khó đối phó kia còn chưa kịp lên bờ, đáng lẽ phải nên vui mừng mới đúng. Thế nhưng mấy người Khương Lê Phi sắp đến tay lại bị vụt mất như thế, các tiên nhân khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Tấm bia linh khí sừng sững ở tòa thành nhỏ của Vạn Tiên Hội vẫn chưa biến mất, từng có người muốn chuyển nó đến một nơi khác kín đáo hơn, nhưng lại chẳng thể lay chuyển được tấm bia được ngưng tụ bởi linh khí này. Sau khi Hải Vẫn kết thúc, những tiên nhân vẫn luôn ở trong môn pháo khi nghe nói đến chuyện của tấm bia linh khí thì đều rối rít chạy tới Đông Hải xem, cuối cùng thậm chí có rất nhiều đệ tử cũng đến xem vật thể mới lạ này. Để tránh gây ra náo loạn, các tiên nhân của hai phái Sơn Hải đã kịch liệt tranh luận một hồi, cuối cùng Thẩm tiên sinh chỉ có thể bất đắc dĩ mà lựa chọn dùng vải đen che tấm bia lại để ngăn những việc về Hải Ngoại bị tiết lộ ra bên ngoài.

Các tiên nhân không cam lòng ở lại Đông Hải ước chừng hơn một tháng, trong đó Thúy Huyền tiên nhân là người không thể buông bỏ nhất. Lão dường như mỗi ngày đều tìm kiếm trên mặt nước Đông Hải, lần nào cũng tìm đến kiệt sức. Tuổi thọ của tiên nhân cũng có giới hạn, lần Hải Vẫn kế tiếp năm trăm năm sau không biết còn có thể gặp lại những chưởng môn và tiên nhân lão bối này không. Nếu không trừ đi đại họa này trước thì năm trăm năm sau Trung Thổ tiên gia sẽ gặp chuyện gì nữa? Lão không dám tưởng tượng.

Nhưng suy cho cùng, những vị tiên nhân suy nghĩ sâu xa như lão rất ít nên càng ngày càng nhiều người trở về môn phái của mình hơn và tiếp tục cuộc sống tu hành yên bình như xưa.

Trong đó bận rộn nhất có lẽ là Vô Nguyệt Đình. Chuyện của Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn đều bị phong tỏa hoàn toàn ở Vô Nguyệt Đình, tất cả những thứ trong phòng hai người họ đều bị chuyển ra tra xét nhưng không phát hiện ra gì cả, nên cuối cùng vẫn chỉ bị phong ấn lại. Mấy người Xung Di, Nghiễm Vi, Thanh Nhạc, Chiêu Mẫn, Tô Uyển, Đặng Khê Quang, và Nhạc Thải Linh nên xử lý thế nào, các vị chưởng môn và các tiên nhân lão bối cũng tranh luận không ngừng nghỉ.

Suy cho cùng, người cũng đã đi rồi, có trách phạt nặng hơn cũng không có ích gì. Cuối cùng, mỗi người chỉ bị diện bích ở Tư Quá Lâu ba ngày.

Tên của Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn từ đây về sau không được phép nhắc đến ở Vô Nguyệt Đình nữa. Vị mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành và vị thiên tài kinh tài tuyệt diễm kia đều trở thành tro bụi, tựa như bọn họ chưa từng tồn tại qua.

Cũng may má 14 quyết định viết thêm chứ dừng ở đây chắc tức ói máo luôn quá =))))