Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Hương Bách Mị

Chương 169




Những kẻ đuổi theo ráo riết ở phía sau không còn nhìn thấy nữa, nhưng kỳ lạ thay, có một luồng dao động linh khí hết sức mạnh mẽ vẫn luôn theo sát họ từ xa, dù có né tránh thế nào cũng không thể cắt đứt.

Lôi Tu Viễn đột nhiên dừng lại, Xung Di chân nhân lập tức bảo vệ mấy người Tô Uyển ở sau lưng, đôi mắt của y vẫn nhìn chằm chằm vào hai cái sừng nhỏ trên đầu Lôi Tu Viễn, nhưng lại không nói gì.

Lôi Tu Viễn chỉ về hướng Tây thấp giọng nói: “Mọi người bay đến Thanh Khâu, gặp được Lê Phi rồi nàng sẽ tự mình nói cho mọi người biết mọi chuyện.”

Tô Uyển có chút căng thẳng: “Lôi sư đệ… Cái đó, vậy thì đệ thì sao?”

Ai nấy đều có thể cảm nhật luồng linh khí dao động ở phía sau, chẳng lẽ Lôi Tu Viễn muốn một mình giải quyết sao? Bọn họ không khỏi đều nhìn hai cái sừng nhỏ trên đầu hắn, người đuổi theo phía sau nhất định là tiên nhân của Vô Nguyệt Đình, mà Lôi Tu Viễn lại là Dạ Xoa cực kỳ hung hãn trong truyền thuyết. Hắn muốn ở lại đối mặt, là muốn giết hại tiên nhân Vô Nguyệt Đình sao? Ánh mặt mọi người nhìn hắn khó tránh khỏi có chút kỳ lạ.

Lôi Tu Viễn mỉa mai cười một tiếng: “Giết sạch Trung Thổ tiên nhân, thế nào?”

Mọi người kinh ngạc trong phút chốc, Tô Uyển cả giận nói: “Đùa kiểu này không buồn cười chút nào cả! Nếu đệ thật sự muốn giết người, không bằng giết hết chúng ta trước đi!”

Nàng thấy Lôi Tu Viễn cười nhạt không nói, đang muốn nói tiếp nhưng Xung Di chân nhân bỗng nhiên vỗ vai nàng một cái, ôn hòa nói: “Lê Phi từ nhỏ đã có nhiều điểm đặc biệt nhưng ta vẫn luôn không tìm ra nguyên nhân. Hôm nay thấy con thì đã hiểu tất cả rồi. Các con đều đến từ Hải Ngoại sao?”

Lôi Tu Viễn bình tĩnh trả lời: “Không sai, nếu bây giờ muốn cắt đứt quan hệ thì vẫn còn kịp đó.”

Xung Di chân nhân ngược lại cười lớn, nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy thân phận Dạ Xoa của hắn đã tan biến sạch sẽ từ lâu. Y vừa cười vừa thở dài: “Ta cũng coi như nhìn đứa trẻ kia lớn lên…. Ta không tin nó sẽ làm điều ác.”

Lôi Tu Viễn quay đầu đưa mắt nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng nói: “Mọi người đều là người nàng nhớ mong trong lòng nên ta mới cứu ra để nàng không bị khống chế. Về phần mọi người có tiếp nhận nỗi nhớ mong của nàng hay không, cũng phải là chuyện ta hay nàng quyết định được và ta đã hứa với nàng ấy sẽ không sẽ không làm tổn thương ai cả. Khi thiên lôi biển lửa ập đến cũng là lúc chúng ta sẽ từ giã Trung Thổ, mọi người hãy tự mình quyết định nên tin vào bên nào. Ta chỉ có thể nói đến đây thôi.”

Tô Uyển thấy hắn nói đi là đi, hơn nữa còn là đi ngược về hướng lúc nãy mới vội la lên: “Chờ một chút! Đệ muốn làm gì đấy?! Còn có mấy người Diệp Diệp Xướng Nguyệt chưa được cứu nữa! Đệ…”

Lời còn chưa dứt, Lôi Tu Viễn đã bay khỏi tầm mắt, không biết có nghe thấy lời nói của nàng hay không. Tô Uyển quay người muốn đuổi theo, nhưng nhưng lại bị Xung Di chân nhân kéo về: “Không cần đuổi theo nữa. Nếu hắn muốn giết người thì đã sớm ra tay rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.”

Chiêu Mẫn vẫn luôn im lặng ở một bên, cuối cùng cũng mở miệng: “Đệ ấy là Dạ Xoa…”

Quai hàm của Đặng Khê Quang đến giờ vẫn chưa khép lại, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao? Hắn tự tát mình một cái thật mạnh.

Thành thật mà nói, chuyện Lôi Tu Viễn là Dạ Xoa quá đột nhiên, hắn tùy ý để lộ thân phận của mình cho bọn họ thấy, không có chút ý định muốn che giấu nào, thật khiến bọn họ không biết nên nói cái gì.

Xung Di chân nhân thở dài nói: “Không bằng đến Thanh Khâu hỏi rõ Lê Phi mọi chuyện đi.”

Giọng nói của Chiêu Mẫn càng trầm hơn: “Lê Phi cũng từ Hải Ngoại…” Nàng chưa nói xong thì mặt đã tái nhợt.

Xung Di chân nhân mỉm cười: “Các con đã ngày đêm ở bên đứa bé kia đã sáu năm rồi, nó là người như thế nào, trong lòng các con hẳn là biết rất rõ. Đã là người của Xung Di ta thì không nên đánh giá người khác dựa trên thân phận mà nên dựa vào tính cách của họ.”

Chiêu Mẫn im lặng một lúc, cười khổ nói: “Sư phụ, đệ tử chỉ là đang nghĩ rằng đứa trẻ này chưa bao giờ nói với chúng ta một lời nào.”

“Càng để ý sẽ càng dễ dàng lo được lo mất. Chúng ta đi trước, gặp được nàng rồi từ từ nói sau, chớ có để cho người khác đuổi kịp.”

Lôi Tu Viễn bay trở lại một lúc, lại thấy ở nơi vô cùng xa kia có một đường kim quang không ngừng lóe lên. Trong biển mây cuồn cuộn kia có một đôi cánh khổng lồ như ẩn như hiện, theo từng nhịp cánh vỗ, kim quang cũng nhảy múa không ngừng nghỉ.

Dường như nhận ra hắn đang nhìn mình, đôi cánh vàng khổng lồ kia đột nhiên vỗ lên. Trên bầu trời quan mây tạnh, có một con con chim đại bàng cánh vàng đột nhiên xuyên qua biển mây, màu lông vàng của nó tung bay trên bầu trời, thoắt ẩn thoắt hiện khó lường, nó cao quý và ngang ngược đến khó tả.

Là thần thú Kim Sí Đại Bàng mà một trong bốn vị chưởng môn của Vô Nguyệt Đình nuôi? Khó trách nó có thể một mực đuổi theo không buông, truyền thuyết kể rằng tầm nhìn của nó là chín vạn dặm, tất cả những tiên nhân yêu thú trong chín vạn dặm, cho dù có là con kiến tí hon thì cũng không thể thoát khỏi mắt nó.

Lôi Tu Viễn mở lòng bàn tay ra, một kiếm quang màu vàng kim được ngưng tụ, rồi theo hướng hắn ném ra mà lao như sao băng đâm vào ngực con Kim Sí Đại Bàng kia. Nó lập tức hú lên một tiếng quái dị rồi vỗ cánh né tránh, sau đó trợn to hai mắt trừng hắn đuổi theo. Lôi Tu Viễn xoay người hóa thành một đường kim quang bay nhanh đi về phía Việt Quốc Đoan Đồ.

Lời nói của Tô Uyển, hắn đã nghe thấy, nhưng ngay cả hắn khi biết người tiết lộ bí mật của Lê Phi là Kỷ Đồng Chu trong lòng không khỏi do dự một lát.

Có nên giết Kỷ Đồng Chu hay không? Hắn không giống Lê Phi, hắn không có nhiều cảm xúc tinh tế và nhạy cảm như vậy. Đối với những người bằng hữu cùng lớn lên từ nhỏ này, tình cảm của hắn vẫn luôn không đậm cũng chẳng nhạt.

Nhưng mà, chung quy thì vẫn có cảm tình.

Nhất là Kỷ Đồng Chu, khi chưa khôi phục trí nhớ, hắn chính là đối thủ cạnh tranh của mình, nhưng cũng là bằng hữu chơi cùng, một mối quan hệ tưởng chừng hời hợt nhưng lại thân thiết đến lạ lùng. Bọn họ chưa từng thật sự đấu pháp lần nào…. Nghĩ tới đây, Lôi Tu Viễn không khỏi cười khổ, bây giờ nếu đấu pháp cùng Kỷ Đồng Chu thì có khác gì ỷ mạnh hiếp yếu đâu? Cho dù cơ thể của hắn còn trẻ tuổi, còn lâu lắm mới có thể khôi phục được sức mạnh lúc nó, và không có Lê Phi ở bên cạnh nên thực lực cũng chẳng tăng lên, thế nhưng nếu muối đối phó với một đệ tử tu hành thì chẳng khác gì một con kiến cỏn con.

Niềm vui mơ hồ trong sáu năm này chỉ có thể kết thúc trong vô vọng như thế.

Lôi Tu Viễn hiếm khi đắm chìm trong ký ức, đột nhiên cảm thấy trước mắt có một luồng linh khí dao động còn lại vô cùng quen thuộc. Hắn lập tức ngừng mai rùa lại, thì thấy Nghiễm Vi chân nhân đang đứng trên bảo kiếm, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình. Ánh mắt này của ông khiến Lôi Tu Viễn có chút không chịu nổi mà tránh đi.

Trái tim của Nghiễm Vi chân nhân giờ phút này như bị đảo ngược, trên đầu của người đối diện có mọc hai cái sừng và toàn thân được bao phủ bởi kim quang, chính là Dạ Xoa hung ác trong truyền thuyết kia! Thế mà dung mạo, phục sức của người kia lại giống với đệ tử Lôi Tu Viễn mình yêu mến như đúc!

Ông xưa nay vẫn luôn là người suy nghĩ nhanh nhất, trong nháy mắt liền hiểu tại sao lại cố chấp nghi ngờ Khương Lê Phi như thế và tại sao Lôi Tu Viễn lại một mình trở về Vô Nguyệt Đình. Dạ Xoa?! Bọn họ thật sự là Hải Ngoại Dị Dân?! Ông vậy mà lại thu nhận một con Dạ Xoa làm đệ tử, dùng mọi cách để yêu thương và hết lòng dạy dỗ đến tận sáu năm?

Nghiễm Vi chân nhân chỉ cảm thấy trong cơ thể như có sấm chớp xẹt qua vậy, ngay sau đó, ông bỗng nhiên ném bảo kiếm bên hông ra, khí linh tóc trắng ngưng tụ như khói mù rồi cầm kiếm tấn công nhanh như chớp. Động tác khí linh rất nhanh, nhưng Lôi Tu Viễn còn nhanh hơn, dường như có thể né tránh đòn tấn công của hắn ta một cách dễ dàng.

Nghiễm Vi chân nhân thấy thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo khó lường, càng thêm kinh hãi—— thảo nào chỉ bằng hai con Dạ Xoa năm đó đã có thể tàn sát cả một tiên gia môn phái. Khí linh không phải người nên mới có thể hành động tùy ý nhẹ nhàng như thế, vậy mà Dạ Xoa còn nhanh hơn tùy ý hơn, nhanh đến mức ngay cả ông cũng không thể nhìn rõ.

Nghiễm Vi chân nhân phất ống tay áo lên, mây đen lập tức bao phủ đầy trời trong vòng bán kính mười dặm. Mây giông giống như một quả cầu tuyết đen nhánh khổng lồ, bao trùm toàn bộ trời đất, bên trong từng đợt sấm sét chói tai vang lên, tia chớp dày đặc chói mắt từ bốn phương tám hướng rung chuyển mà đánh xuống, cả cũ và mới hòa vào nhau cùng nhau ngày càng mãnh liệt. Cho dù là người hay yêu bị kẹt ở trong đó đều sẽ không còn đường trốn thoát, đây là tiên pháp Cửu Thiên Huyền Lôi Đại Pháp nổi tiếng của ông.

Lôi Tu Viễn vẫn đang né tránh sấm chớp và mấy mù, khi thấy không còn chỗ trốn nữa, kim quang quanh người hắn bỗng nhiên sáng lên, hắn chộp lấy khí linh vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ với mình rồi đánh hắn ta xuyên thủ đám mây giông. Linh khí đáng thương cứ như thế mà như bị sét đánh thê thảm, rồi thoi thóp rơi xuống bên chân Nghiễm Vi chân nhân khiến ông nhất thời phải lui nhanh lại.

Lôi Tu Viễn bất thình lình đáp xuống trước mặt ông, Nghiễm Vi chân nhân tay cầm kiếm quang rồi vẫy tay đâm tới. Ai ngờ Lôi Tu Viễn không tránh không né, gắng gượng ăn một kiếm này, kiếm quang đâm vào ngực hắn xuyên qua chưa đầy nửa tấc nhưng tựa như đâm vào sắt thép, không thể tiến về phía trước được nữa.

Những đám mây giông dần dần tản đi, gió nổi lên, thanh thế kịch liệt huyên náo bỗng nhiên trở nên an tĩnh lại. Kiếm quang trong tay Nghiễm Vi chân nhân không tiến lên cũng không rút lui, ông vẫn nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn.

Thật không biết diễn tả thế nào cảm giác này. Một đệ tử kỳ tài ngút trời, cương ngạnh bất khuất, là đệ tử vừa ý nhất mà ông đã thu nhận được trong những năm qua. Ông từng ngày nhìn hắn trưởng thành, mong ngóng hắn có được thành tựu, dường như ông đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết lên người đệ tử này. Vậy mà hắn đột nhiên biến thành Dạ Xoa, có sừng trên đầu, kim quang bao phủ toàn thân, còn ánh mắt thì lạnh như băng.

Tại sao? Làm sao hắn có thể là Dạ Xoa? Người mà ông đã dốc hết lòng nuôi dưỡng vậy mà lại là kẻ thù Trung Thổ tiên gia hận thấu xương.

Nghiễm Vi chân nhân không nói nên lời, ông chỉ biết nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn như thế thôi, thậm chí giống như một kẻ yếu đuối, thầm cầu nguyện trong lòng rằng đây chỉ là một giấc mộng.

Ông nhìn Lôi Tu Viễn chậm rãi chắp tay, nhìn hắn khom người hành lễ với mình, lại nhìn hắn từ từ quỳ xuống lấy từ trong ngực áo ra chiếc đuôi Bạch Hổ, dùng hai tay đưa đến trước mặt ông.

“Cứng quá dễ gãy, cương nhu tịnh tể.” Thanh âm Lôi Tu Viễn rất nhạt và cũng rất thấp. “Đa tạ sư phụ dạy dỗ, đệ tử cả đời không quên. Đệ tử bất tài, xin sư phụ thu hồi quà tặng.”

Nghiễm Vi tiên nhân đột nhiên bật khóc. Phía sau có dao động linh khí của Kim Sí Đại Bàng, hẳn là thần thú của một trong bốn chưởng môn, Quy Nguyên chưởng môn đuổi đến đây. Liệu ông có giữ được đệ tử này bằng mọi giá không? Rồi cùng Quy Nguyên chưởng môn coi hắn là đại họa rồi không thương tiếc đối phó với hắn?

Ông không có thời gian để suy nghĩ, Nghiễm Vi chân nhân hung hang thu lại đuôi Bạch Hổ, rồi lùi lại mấy trượng, lạnh lùng nói: “Đi!”

Một chữ “đi” này, có thể là thả hổ về rừng, cũng có thể là gieo rắc ác mộng một lần nữa cho Trung Thổ tiên gia, thế nhưng hiện tại ông không thể làm gì cả. Ông lẳng lặng nhìn Lôi Tu Viễn biến mất trước tầm mắt, bộ râu và mái tóc bạc trắng ướt đẫm nước mắt. Nuôi hổ là một tai họa, thế mà ông lại đang không ngừng rơi lệ vì một kẻ cực kỳ hung ác, dù thế nào đi nữa cũng không thể dừng lại.

Khí tức linh khí dồi dào của Kim Sí Đại Bàng ngừng ở phía sau ông, thanh âm như có như không của Quy Nguyên chưởng môn truyền đến từ sau lưng đại bàng: “Nghiễm Vi, ngươi để hắn đi sao?”

Nghiễm Vi chân nhân xoay người quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nghiễm Vi tự nguyện tự nguyện nhận phạt.”

Quy Nguyên chưởng môn khẽ thở dài một cái: “Thôi.”

Đuổi theo cả nửa ngày rồi, lão gần như đã hiểu rõ về con Dạ Xoa này. Không biết tại sao, dường như kém hơn rất nhiều so với hai con Dạ Xoa năm đó, chỉ với sức của Kim Sí Đại Bàng và lão cũng có thể bắt hắn lại.

Cây phất trần trong tay Quy Nguyên chưởng môn chậm rãi vung lên, mấy quả cầu ánh sáng nhỏ màu đen nhanh chóng b.ắn ra. Cả người lão bay ra nhẹ nhàng như một con hạc, dùng ngón chân giẫm lên quả cầu ánh sáng đen đó, mỗi lần giẫm là bay được vài dặm, sau khi giẫm được mấy bước đã thấy bóng người màu vàng kim của Lôi Tu Viễn chợt lóe lên trong tầng mây. Quy Nguyên chưởng môn ném cây phất trần ra, nó lập tức trở nên lớn vô cùng, ngàn vạn sợi lông mềm mại nở ra, lặng lẽ quấn lấy bóng người màu vàng kim kia tựa như một đóa hoa.