Thiên Hương Bách Mị

Chương 151: Liệu Nguyên* (1)




Khoảng thời gian thích Diệp Diệp kia đa phần đều u ám, Bách Lý Ca Lâm cho tới bây giờ cũng không biết mình rốt cuộc là muốn cái gì. Muốn thay thế tỷ tỷ mình sao? Muốn huynh ấy chưa từng thích tỷ tỷ mà ở bên nàng ngay từ đầu?

Sau khi tỉnh dậy từ ảo ảnh của Thận, nàng rốt cuộc mới hiểu điều mình hy vọng nhất trong lòng chính là nàng chưa bao giờ thích Diệp Diệp.

Nếu như trước đây chưa từng thích hắn, cuộc sống của nàng nhất định sẽ không như thế này. Nàng sẽ không phải yếu đuối cầu xin sự an ủi từ người khác, cũng sẽ không sợ thích một người và không sợ bị tổn thương thêm lần nữa.

Nhưng mà đời người thì làm gì có cơ hội làm lại.

Nàng cũng từng khát khao sự cứu rỗi từ Lục Ly, nàng đem cả trái tim ra nhưng chỉ đổi lấy sự ngờ vực và giễu cợt. Cả đời nàng luôn luôn bị giằng xé trong những cảm xúc tuyệt vọng này, nàng mong muốn lưỡng tình tương duyệt nhưng vĩnh viễn cũng không có được nó.

“Ca Lâm?” Bách Lý Xướng Nguyệt gọi nàng mấy lần, sau khi nàng nói đến chuyện Diệp Diệp bị người đuổi giết liền không có động tĩnh gì nữa, chỉ có biểu cảm trên mặt là luôn thay đổi khiến Xướng Nguyệt vẫn luôn kinh ngạc không thôi.

Bách Lý Ca Lâm nhìn Xướng Nguyệt khẽ mỉm cười, vẻ mặt đã bình tĩnh lại, nàng dịu dàng nói: “Tỷ, đừng để ta nói tiếp nữa được không? Tỷ muốn ta khóc thật lớn một trận sao? Tỷ thấy làm như thế thì ta sẽ thấy nhẹ nhõm sao? Chẳng bằng tỷ cứ để ta im lặng đi rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Bách Lý Xướng Nguyệt cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, ôm lấy nàng, hồi lâu không nói được lời nào. Bách Lý Ca Lâm nói: “Thật ra một năm này không phải ta không muốn viết thư, mà là ta không thể. Khoảng thời gian gần đến tháng tám, Lục Ly cùng các trưởng lão ra ngoài thực tập khá xa nên ta mới có thể lén chạy ra ngoài. Tóm lại chính là như vậy, có thể gặp được mọi người thật sự là quá tốt rồi. Sau này, chúng ta đừng rời xa nhau nữa được không?”

Bách Lý Xướng Nguyệt gật đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi trên tóc nàng.

Ca Lâm ôm lấy cổ Xướng Nguyệt, trái tim vốn bị ký ức kích động cũng bình tĩnh lại. Chỉ cần tỷ tỷ còn ở đây, Diệp Diệp còn ở đây, người nhà của nàng đều ở đây thì bất kể có phải chịu vết thương gì đi chăng nữa, nàng đều có thể được chữa lành.

“Hai chúng ta đã rất lâu không ngủ chung rồi.” Nàng cười một tiếng. “Ta không muốn để tỷ quay về với Diệp Diệp bên kia đâu. Những năm này huynh ấy ngày nào cũng chiếm lấy tỷ cả. Tỷ, hôm nay ngủ cùng ta nhé?”

Bách Lý Xướng Nguyệt gõ trán nàng một cái. Hai người trải chăn nệm ra, bắt đầu tháo búi tóc trâm cài và chải tóc cho nhau giống như hồi nhỏ rồi chui vào chăn thì thầm.

“Tỷ, Diệp Diệp có bắt nạt tỷ không?”

“Ta không bắt nạt hắn là may lắm rồi.”

Bách Lý Ca Lâm phì cười một tiếng rồi lại nghe Xướng Nguyệt thấp giọng nói: “Ca Lâm, bất kể là thích như thế nào thì thích một người không phải chuyện đáng xấu hổ, thay vào đó còn phải đường đường chính chính ưỡn ngực lên. Nếu muội còn có thể thích thì có nghĩa là trái tim muội vẫn còn đập và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những người chết kia.”

Bách Lý Ca Lâm cười rồi ôm nàng: “Tim ta dĩ nhiên vẫn còn đập rồi, ta không phải vẫn luôn thích tỷ tỷ tốt của ta sao!”

Bách Lý Xướng Nguyệt nhéo mũi nàng: “Miệng lưỡi trơn tru, mau đi ngủ đi. Ngày mai còn phải tiếp tục thu dọn đồ đạc và vặn hỏi Tiểu Bổng Chùy nữa đó.”

Vặn hỏi Lê Phi? Bách Lý Ca Lâm âm thầm lắc đầu. Nếu nha đầu này đã không muốn nói thì có đánh chết cũng không hỏi được, mềm hay cứng không quan trọng. Nếu đã là chuyện nàng không muốn làm thì chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Sắc trời đã dần dần tối sầm, gió bắt đầu gào thét bên ngoài cửa sổ vốn đã im lặng rất lâu, những hạt mưa đá đập vào cửa sổ, phát ra đủ loại âm thanh giòn giã. Ánh nến lung linh trên bàn, Lê Phi dùng ánh lửa cài trâm lên búi tóc, nàng đã gội đầu gọn gàng cẩn thận, từ đầu đến chân sạch sẽ gọn gàng không tì vết.

Khuôn mặt nàng phản chiếu trong tấm gương đồng, chân mày như núi xa, đôi mắt ngưng thu thủy*. Nàng muốn tìm dấu vết của sư phụ trên khuôn mặt này nhưng không biết từ lúc nào, nàng đã không tìm ra bóng dáng gì của sư phụ trên đấy nữa, nàng đã từng giống ông ấy đến thế cơ mà.

*đôi mắt ngưng thu thủy: mô tả đôi mắt của một người con gái xinh đẹp đang nhìn chăm chú vào một thứ gì đó.

Thân thể này là thứ gì mà che giấu căn nguyên linh khí, che giấu tư chất và che giấu dung mạo thật sự của mình để nàng có thể thuận lợi sống ở Trung Thổ đến năm mười bảy tuổi.

Trên ghế có một cái tay nải, Lê Phi từ từ đi tới mở tay nải bằng da kia ra. Những năm này, bất kể nàng có đi nơi nào thì trong tay nải luôn có ba thứ mà sư phụ để lại cho nàng: chiếc váy màu hồng duy nhất mà ông đã mua cho nàng, cái tã quấn bằng ngọc bích, và những lá thư và bức tranh sư phụ để lại cho nàng.

Đầu tiên nàng cầm trên tay cái tã lót dính máu không thể nào rửa sạch kia lên nhìn một lúc, sau đó lại rút ra chiếc váy kia. Chiếc váy này lúc nàng lên mười bốn tuổi đã không mặc vừa nữa, nhưng năm nào cũng sẽ lấy ra giặt cẩn thận sạch sẽ, vuốt phẳng các nêp nhăn rồi gấp lại gọn gàng.

Nàng không nỡ vứt nó đi.

Cuối cùng, nàng chậm rãi mở phong thư đã sớm ố vàng kia ra, những nét chữ quen thuộc lại hiện lên trước mắt, tròn trịa hơn rất nhiều so với chữ trên sách. Mười năm sư phụ ở cùng nàng đã rất hạnh phúc phải không?

Lê Phi cất những thứ này lại vào trong tay nải, cẩn thận cột chặt tay nải trên lương rồi quay đầu lại nhìn Lôi Tu Viễn đang nằm yên trên giường ngủ không nhúc nhích. Nàng đến gần, đặt một phong thư trên ngực hắn, cúi đầu đưa mắt nhìn một lúc, hắn lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội đó mà hắn chỉ có khi đang ngủ.

“… Ta đi trước đây.” Nàng thì thầm, như thể đang nói với chính mình. “Có lẽ chàng rất nhanh sẽ đuổi kịp ta, nhưng mà để cho ta yên lặng một mình trước nhé.”

Nàng chỉ muốn ở một mình một lúc, để bản thân suy nghĩ rõ ràng một số chuyện.

Lê Phi xoay người đi về phía cửa, tâm niệm vừa động, dị hương tỏa ra từ cơ thể liền tan biến không còn dấu tích. Dường như sau khi thoát xác không thành công, tu vi của nàng tiến bộ không ít, thậm chí có thể khống chế dị hương mà trời sinh. Nếu để cho nó trở nên nồng đậm thì chỉ trong vài lần hít thở, nó có thể khiến người bên cạnh chìm vào giấc ngủ say; nếu như đã khóa chặt nó ở trong người thì cho dù có đến gần sát nàng cũng không thể ngửi thấy.

Nàng đưa tay lên, mấy tầng Thổ Chủ Hộ Thân lưu loát và dứt khoát bao bọc lấy cơ thể còn Ly Hỏa Thuật đã đốt tan những hạt mưa đá xối xả như thác đổ xung quanh nàng ba thước. Trong bóng tối của đình viện, con rết tinh Bách Lý Ca Lâm nuôi đang im lặng kêu gào sợ hãi với, mặc dù không thể cảm nhận được yêu khí nhưng cho dù là yêu vật nhỏ bé bao nhiều cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Hủy Chi Giác nâng nàng bay lên thật cao, trong chớp mắt đã biến mất ở trong bầu trời đêm. Bốn phương tám hướng có vô số tia linh khí, chắc hẳn là những tiên gia Sơn Phái đến đây, Hủy Chi Giác đói khát khẽ run lên, nó muốn hút lấy linh khí mạnh mẽ của các tiên nhân kia. Chó sói chỉ cần nếm qua mùi máu tanh một lần thì sẽ không thể nào quên được, Hủy Chi Giác sau khi hút lấy linh khí của tiên nhân cũng không thể nào quên được.

Lê Phi vỗ vỗ nó an ủi, nó bất đắc dĩ đành phải an tĩnh lại.

“Sẽ có cơ hội để ngươi ăn no mà.” Nàng thấp giọng nói.

Kỷ Đồng Chu đứng trước Anh Vương Phủ, lẳng lặng quan sát phủ Vương gia quen thuộc mà lại xa hoa này. Sau khi đến Tinh Chính Quán, hắn đã sáu năm không quay về rồi, lần trước Khương Lê Phi cũng tới đây.

Sáu năm, ký ức cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, hắn thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng nhớ rõ.

Thị vệ ở cổng từ lâu đã chú ý đến người thiếu niên tràn đầy khí chất quý tộc này. Sau khi quan sát cẩn thận một lúc lâu, thị vệ cuối cùng cũng nhận ra hắn giống hệt Vương gia nhà mình, lập tức hốt hoảng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cung nghênh Vương gia trở về phủ!”

Kỷ Đồng Chu tùy ý vẫy tay, chậm rãi đi vào trong phủ, vẫy tay chào nha hoàn và quản gia đang chạy tới chào hỏi, ắn đi dọc theo con đường rải sỏi từng bước một đi vào phía trong. Trước cánh cửa kia, hắn và Lôi Tu Viễn đã từng đánh nhau, còn gốc cây liễu kia nữa, Khương Lê Phi đã từng ngắt một cành liễu để chơi.

Một đường trở về viện, hắn đột nhiên cảm thấy mình không còn chỗ nào trốn thoát. Ở trong chính phủ đệ* của mình nhưng từng nơi một đều khiến hắn nhớ đến Khương Lê Phi, thật hoang đường, muốn quên cũng không thể quên được.

*phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc thời xưa.

Đứng trước cửa viện là hai thị nữ xinh đẹp khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn rất lạ mặt nên hẳn là mới đến, các nàng ngượng ngùng cúi đầu hành lễ với hắn. Kỷ Đồng Chu từ từ dừng lại, thị nữ đứng bên trái kia mơ hồ có nét giống Khương Lê Phi. Bởi vì ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn nên vẻ mặt của nàng vô cùng ngượng ngùng nhưng đầy mong đợi, khiến hắn nhớ đến huyễn mộng* bị giấu tận đáy lòng.

*huyễn mộng: giấc mơ không có thật.

“Ngươi tên gì?” Kỷ Đồng Chu thấp giọng hỏi.

Thị nữ kia vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đến mức đứng không vững, run giọng nói: “Nô, nô tỳ Diệu Thanh…”

“Diệu Thanh.” Kỷ Đồng Chu khẽ gật đầu, nắm lấy cánh tay nàng, kéo vào trong viện. Bỗng nhiên, cánh cửa bị mở ra rồi khép lại, quản gia theo sau không ai dám đi vào, nhưng cũng không ai dám rời đi, đành phải cúi đầu chờ ở ngoài cổng viện.

Đến khi trời gần tối, cánh cửa kia mới mở ra lần nữa. Kỷ Đồng Chu thay một bộ Hoa phục*, giờ đây hắn không còn là một đứa bé nữa nên bộ hoa phục mặc trên người đương nhiên có khí chất khác hẳn. Quản gia lập tức nối đuôi nhay đi vào, quỳ xuống đất hành lễ, Chưởng quản cung kính nói: “Vương gia, Bệ hạ đã đợi ở tiền sảnh đã lâu rồi.”

*Hoa phục: trang phục truyền thống của Trung Quốc.

Hình ảnh minh họa Hoa phục.

Khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của Kỷ Đồng Chu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Hoàng huynh đến sao? Tại sao không nói sớm?”

Hắn bước nhanh về phía tiền sảnh. Đã sáu năm không gặp rồi, hoàng huynh đã lớn tuổi hơn rất nhiều, có vài sợi tóc bạc trắng xuất hiện trên thái dương, vừa thấy hắn đến, trong đôi mắt của vị Hoàng đế nước Việt này ngân ngấn nước mắt, vui vẻ và yên tâm khoác tay lên vai hắn.

“Đã cao như vậy rồi sao!” Hoàng đế vén những sợi tóc vương trước ngực hắn ra phía sau. “Việc tu hành có thuận lợi không?”

Kỷ Đồng Chu đỡ y ngồi xuống, thấy y dường như đã già đi chừng mười tuổi chỉ trong vòng vỏn vẹn sáu năm, hắn không khỏi cau mày nói: “Tạm thời không nói đến ta, Hoàng huynh có chuyện gì phiền lòng sao?”

Hoàng đế cười khổ mấy tiếng rồi nhìn xung quanh một lượt, người hầu đứng hai bên lập tức lui ra, cửa của sảnh trước cũng được khép lại. Lúc này, Hoàng đế mới rưng rưng nói nhỏ: “Tu vi của Huyền Sơn Tử tiên sinh từ trước đến này vẫn chưa từng khôi phục nên mấy năm nay trẫm luôn lo âu ngày đêm. Chuyện Long Danh Tọa đến khiêu khích lần trước may mà có Thư Viện bảo vệ, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được! Đồng Chu, Tố Tuyền mặc dù là đệ tử của Huyền Sơn Tử tiên sinh, thỉnh thoảng sẽ đến giúp đỡ nhưng mà những người trong tiên môn này trong lòng chỉ có tu hành, cũng không thể lần nào cũng dựa vào bọn họ. Đệ ước chừng phải thêm vài năm nữa, haiz, không biết trong lúc trẫm còn sống có thể thấy đệ thành tiên hay không!”

Chân mày Kỷ Đồng Chu nhíu chặt hơn: “Hoàng huynh có chuyện gạt ta, nhưng mà những năm này có người đến gây phiền toái hay không?”

Hoàng đế lau nước mắt đi, thở dài một tiếng: “Đệ đã trưởng thành rồi, nhạy bén hơn ngày xưa rất nhiều. Trẫm cũng không gạt được đệ, đám người Ngô Câu kia nhưng năm gần đây liên tục quấy rầy biên giới, đã thâu tóm mấy chục quận thành lớn nhỏ mà Vương đô ta cũng thường xuyên có người trong tiên gia đến khiêu khích dò hỏi. Lúc trước Tố Tuyền tiên sinh sẽ còn thỉnh thoảng đến giúp đỡ nhưng một hai năm nay vẫn chưa từng gặp lại hắn. Đồng Chu, trẫm mỗi ngày đều gặp ác mộng, lo lắng sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc đệ liều mạng tu hành như thế thì trẫm làm sao có tâm tư cầu đệ điều gì?”

Ngô Câu? Lại là Long Danh Tọa! Hải Vẫn sắp ập đến, các đại tiên gia đều bận rộn ứng phó thiên tai, vậy mà Long Danh Tọa kia lại bận rộn đánh lén ở phía sau! Kỷ Đồng Chu nhớ đến cảnh tưởng khiến hắn phát điên trong ảo ảnh kia nên sát ý ùn ùn xuất hiện trong lòng, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Ai ngờ trước cửa bỗng vang lên tiếng của quản gia: “Khởi tấu Bệ hạ, Vương gia, Huyền Sơn Tử tiên sinh truyền tin đến nói sau canh ba* sẽ đến Vương phủ.”

*canh ba: từ 11 giờ đêm đến 01 giờ sáng (giờ Tý)