Thiên Hương Bách Mị

Chương 147: U u (1)




Bách Lý Ca Lâm vừa thấy hắn sắc mặt lập tức thay đổi một cách kỳ diệu. Cả người Lục Ly cũng ướt đẫm, vẻ mặt của hắn được che giấu sau lớp màn mưa nên không thể nhìn rõ, thanh âm của hắn đạm mạc đến mức có chút không chân thật: “Bách Lý sư muội, chưởng môn triệu tập đệ tử đi Lộc Tâm Điện, xin hãy lập tức lên đường.”

Lục Ly này rất được lòng những người khác, đặc biệt là Diệp Diệp. Khi đến Đông Hải Vạn Tiên Hội, họ đã sớm đã đề cập đến chuyện của Lục Ly với Ca Lâm, nhưng nàng lúc nào cũng mập mờ không rõ ràng, nếu không phải nói hắn đang bận tu hành thì chính là nói hắn không có thời gian. Lúc này bỗng nhiên gặp lại, Diệp Diệp lập tức chắp tay hòa nhã nói: “Lục huynh, vẫn khỏe chứ?”

Lục Ly tự nhiên mà vào, nhìn chung quanh rồi mỉm cười bỏ hành lý xuống: “Đã một năm không gặp, tu vi của các vị quả nhiên đã tiến bộ hơn rất nhiều. Mấy ngày nay ta vẫn luôn đi theo trưởng lão thực tập tu hành, chư vị đến Đông Hải mà chưa kịp chào đón, thật áy náy.”

Hắn và Diệp Diệp đứng một bên hàn huyên chuyện cũ, Tô Uyển lần đầu thấy hắn nên có chút hiếu kỳ, kéo Bách Lý Ca Lâm sang rồi thấp giọng nói: “Là sư huynh của muội sao? Thật là tuấn tú tài giỏi! Trông rất khác với nam nhân Trung Thổ.”

Bách Lý Ca Lâm cười khan nói: “Chỉ là vẻ bề ngoài thôi.” Người này so với nam nhân Trung Thổ còn phức tạp hơn nhiều.

Nàng không muốn nhìn thấy Lục Ly nhàn nhã nói chuyện với Diệp Diệp, liền nhảy lên đầu con rết tinh trước rồi cười gượng nói: “Cũng may hai người Lê Phi không sao, nếu sư phụ đã triệu tập đệ tử, vậy thì ta đi trước đây.”

Nàng ngồi trên con rết tinh bay lên cao, bỏ lại Lục Ly ở phía sau, nhưng không ngờ ngay sau đó hắn đã đuổi kịp, tung người nhảy lên rồi đáp xuống bên cạnh nàng.

Bách Lý Ca Lâm mắt vẫn nhìn thẳng, thấp giọng nói: “Cách xa ta ra một chút.”

Lục Ly không nói một lời xoay người sang mà mạnh bạo kéo cổ áo nàng về phía mình rồi cúi đầu nhìn cổ nàng —— mặt dây chuyền hình con chim chín đầu vẫn còn đó nhưng đã nhuốm máu, chắc hẳn là do nàng cố gắng kéo nó ra vô số lần nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể lấy nó xuống được.

Nàng không giãy dụa cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Lục Ly không hề để ý đến nàng mà từ từ buông ra, bình tĩnh nói: “Cho dù cổ có gãy thì nó cũng sẽ không đứt. Không cần thử nữa.”

Bách Lý Ca Lâm dời tầm mắt đi, lạnh nhạt nói: “Ta vốn đã không thích huynh, bây giờ lại càng ghét huynh hơn.”

Lục Ly vẫn ngồi yên như cũ: “Tùy ý.”

Bách Lý Ca Lâm chậm rãi siết chặt nắm đấm, nàng muốn gào thét, khóc lóc, muốn nghiền nát người này, nhưng nàng chỉ có thể áp chế tất cả những gì đang sôi sục trong lòng, giả vờ như không quan tâm chút nào. Hắn không thể làm tổn thương vẻ ngoài kiên cường của nàng và đây là cách duy nhất có thể chứng minh nàng thật sự mạnh mẽ.

Nơi tu luyện của Đông Hải Vạn Tiên Hội nằm dưới đáy biển, Hải Phái hoàn toàn khác với Sơn Phái, phần lớn linh khí đều tập trung dưới đáy biển nhưng quy mô thì không lớn như Sơn Phái. Theo thời gian, mỗi môn phái đều xây dựng thành trấn của mình trên đất liền, nơi linh khí rất mỏng manh, mà ở cùng với người phàm, còn nơi để tu hành có linh khí dày đặc kia chỉ có những trưởng lão tiên nhân và chưởng môn mới có thể ở trong đó.

Lộc Tâm Điện là điện lớn nhất để tu hành, ngày thường rất ít khi sử dụng. Bách Lý Ca Lâm bắt con rết tinh đi rất lâu vòng quanh những rặng san hô cao lớn giống như rừng rậm mới trông thấy ánh sáng lấp lánh Tị Thủy tiên pháp tràn ngập bên ngoài điện, trong đại điện có bóng người qua lại, đã có rất nhiều đệ tử đến đây từ rất sớm.

Trong lòng nàng thầm kinh ngạc, nhất thời không để ý tới Lục Ly mà vội vàng bước vào trong điện. Nàng nhìn thấy Thẩm tiên sinh cùng mấy chục trưởng lão đang tập trung trước điện, trên mặt đất có hàng chục thi thể phủ vải đen chỉ để lộ đầu, nhìn mặt mũi thì tất cả đều là đệ tử của Vạn Tiên Hội, thậm chí bên trong còn có hai trưởng lão tiên nhân.

Bên cạnh Thẩm tiên sinh có mấy trưởng lão bê bết máu, vẻ mặt đờ đẫn. Có người thậm chí còn khóc, một người run rẩy nói: “Vẫn còn mười mấy đệ tử không thể cứu kịp thời, thi thể đã bị bầy yêu…. Chưởng môn, là chúng ta không làm tròn bổn phận…”

Nhiều đệ tử chết như vậy?! Bách Lý Ca Lâm hoảng sợ, nàng đưa mắt nhìn quanh thì thấy tu vi các đệ tử tập trung trong Lộc Tâm Điện đều đang ở Bình Cảnh thứ nhất đến Bình Cảnh thứ ba. Trong các trưởng lão tiên nhân vô cùng kính trọng thì bỗng dung có hai người đột nhiên chết, hơn nữa, nghe bọn họ thảo luận, xem ra có một số đệ tử đã bị yêu vật ăn thịt, nghe đến đây sắc mặt ai ai cũng tái nhợt, không biết làm sao.

Đây là sắp xảy ra chuyện gì động trời sao?

Cách Thẩm tiên sinh không xa, có một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc đang lau nước mắt, hóa ra là A Tiêu sư tỷ. Nàng là con gái của Thẩm tiên sinh, là đệ tử của Vạn Tiên Hội trên danh nghĩa nhưng thực chất có địa vị rất cao trong phái. Thẩm tiên sinh từ trước đến giờ luôn cưng chiều nàng nên nàng muốn ở lại cứ ở lại, muốn đi thì đi. Từ sau khi thành đạo lữ với Mặc Ngôn Phàm của Tinh Chính Quán, nàng đã mấy năm liền không có ở Đông Hải, tu vi cũng vẫn luôn dừng lại ở Bình Cảnh thứ tư chưa từng thay đổi. Nếu ngay cả nàng cũng bị gọi về thì ắt sắp xảy ra chuyện lớn thật rồi.

“A Tiêu sư tỷ.” Bách Lý Ca Lâm tiến lên trước hành lễ với nàng. Lúc mới đến Vạn Tiên Hội, A Tiêu đã chăm sóc nàng rất tốt nên trong lòng nàng rất thích cô nương vừa thẳng thắn lại nóng nảy này. Trước kia nàng vẫn cho rằng A Tiêu là một cô nương Đông Hải chính gốc nhưng đến Vạn Tiên Hội mới biết được nàng ấy hóa ra là người Trung Thổ, nên hảo cảm đối với A Tiêu sư tỷ chỉ có tăng lên chứ chưa hề giảm xuống.

A Tiêu rưng rưng nước mắt, có chút ngạc nhiên nhìn nàng hồi lâu rồi mới sửng sốt nói: “Muội là… Ca Lâm? Muội đã lớn như vậy rồi sao!”

Bách Lý Ca Lâm có chút buồn cười, sư tỷ này đúng là trong mắt chỉ có Mặc lang, chẳng lẽ sáu bảy năm trôi qua rồi mấy đứa trẻ bọn họ vẫn còn giữ hình dạng như cũ sao?

Miệng nàng xưa nay đã ngọt, lập tức hạ giọng nói: “Ta đã trưởng thành rồi, còn A Tiêu sư tỷ vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp như thế. Tỷ có thể chia sẻ cho ta biết bí quyết bảo dưỡng hay không?”

A Tiêu vốn có rất nhiều tâm sự nhưng cũng bị nàng chọc cho cười: “Miệng vẫn ngọt như thế, là ai dạy muội đấy? Haiz, hiện giờ ta không có tâm tư nói với muội mấy chuyện này. Bây giờ nào phải thời điểm tán gẫu chứ!”

Bách Lý Ca Lâm thấp giọng nói: “Sư tỷ, đây là… Đã xảy ra chuyện gì thế?”

A Tiêu thở dài: “Dù sao mọi người cũng sớm biết thôi, nói trước với muội cũng chẳng sao…. Nước biển Đông Hải ngày trước đã bắt đầu hạ xuống, phong ấn ở năm nơi thực tập của Vạn Tiên Hội chúng ta chưa kịp thời tu bổ hoàn thiện mà bên trong lại có nhiều yêu vật thú dữ rất lợi hại. Trùng hợp hôm nay có một nhóm đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ năm đi thực tập và gặp phải bây yêu đó khiến tất cả đều mất mạng, ngay cả hai trưởng lão dẫn đầu cũng không thể thoát khỏi.”

Bách Lý Ca Lâm chợt nhớ đến lời mới vừa rồi của Kỷ Đồng Chu nói những nơi giáp biển bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều yêu khí, hóa ra là do phong ấn kết giới của nơi thực tập bị phá vỡ! Mấy chục đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ năm! Chuyện này đối với Vạn Tiên Hội chẳng những là đả kích vô cùng nặng nề, đệ tử có thể đột phá Bình Cảnh thứ năm là có hy vọng thành tiên, ai mà không phải đệ tử trân quý trong lòng sư phụ? Toàn bộ đột nhiên bị giết hết, thật giống như sấm sét giữa trời quang.

Đôi mắt A Tiêu lại từ từ rơi nước mắt, giọng nói run run: “Hải Vẫn lần trước là bởi vì đệ tử rút lui không kịp thời nên mới có nhiều người chết. Chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng phụ thân, không ngờ đến lần này chuẩn bị nhiều như vậy nhưng vẫn…!”

Mặt nàng lộ ra vẻ bi thương nhìn Thẩm tiên sinh. Hải Vẫn lần này, với tư cách là người đứng đầu, ông ấy tất nhiên là chủ lực để chống lại Hải Vẫn, cửu tử nhất sinh, nàng thật sự không biết ông có thể sống sót hay không. Người làm con như nàng đã quá tùy hứng rồi, những năm này không ở bên cạnh chăm sóc ông chu đáo, thời gian không còn nhiều nữa, nàng chỉ có thể ngày ngày ở bên cạnh phụ thân của mình.

Bách Lý Ca Lâm càng nghĩ càng sợ hãi, tỷ tỷ nàng có từng đề cập đến việc càng ngày càng có nhiều tiên gia tụ tập ở phụ cận Đông Hải nhưng không nghĩ đến lần này dị tượng xuất hiện nhanh như thế, nước biển hạ xuống sớm như vậy. Chẳng lẽ nói muốn triệu tập mấy đệ tử Bình Cảnh thứ ba như bọn họ lại, là vì mục đích rời khỏi đây sao?

Rất nhanh, Chẳng bao lâu, Thẩm tiên sinh sắc mặt xám xịt chậm rãi quay người lại, với tư cách là người đứng đầu Đông Hải Vạn Tiên Hội, ông đóng vai trò vô cùng quan trọng trong Hải Phái. Tiên nhân có bị thiên lôi đánh cũng không đổi sắc mặt này vậy mà giờ đây trên mặt lại có một tia đau lòng.

Ông nhìn một vòng quanh điện, tiếng huyên náo của các đệ tử dần dần lắng xuống, Lộc Tâm Điện rơi vào im lặng chết chóc.

Ông bỗng nhiên mở miệng nói: “Giờ Mẹo hôm nay, mực nước biển Đông Hải đã rút xuống tám tấc, cách mặt biển về phía Đông năm nghìn dặm mây đen và sấm sét dày đặc, chỉ trong vài tháng nữa sẽ có thiên lôi tai ương ập xuống, Hải Vẫn sẽ sớm đến thôi.”

Nói đến đây, ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Vạn Tiên Hội ta đã dùng mọi biện pháp cảnh giác, nhưng vẫn không bảo vệ được an toàn của mọi người. Đêm qua, phong ấn của năm khu vực thực tập đã bị phá vỡ, bầy yêu thú dữ bên trong đã vượt qua rào chắn và xông ra ngoài. Từ ngày hôm nay, bất kỳ đệ tử nào cũng không được đến gần trong phạm vi một trăm dặm từ Đông Hải! Nếu có người vi phạm thì sẽ có kết cục như những thi thể trước điện này.”

Lời vừa dứt, trong Lộc Tâm Điện vẫn im lặng như tờ, các đệ tử lúc bấy giờ hiển nhiên không kịp phản ứng.

Thẩm tiên sinh cất cao giọng nói: “Có thời gian ngây người thì chẳng bằng đi thu dọn đồ đạc đi! Chư vị trưởng lão Sơn Phái đã bắt đầu đến Đông Hải rồi, tất cả môn phái ở đây sẽ phải sơ tán đệ tử đi đến đất liền Trung Thổ, bắt đầu từ những đệ tử có tu vi thấp nhất. Sơ tán đệ tử không phải là chuyện đùa! Chuyến này đi sẽ phải mất mấy năm, hãy nghĩ thật kỹ muốn đem theo thứ gì, chớ có quên bất cứ điều gì! Có những thứ Hải phái chúng ta có nhưng Sơn Phái Trung Thổ không hề có!”

Lời nói này giống như sấm sét giáng xuống đất vậy, trong nháy mắt đánh thức các đệ tử đang ngơ ngác, nghĩ đến việc phải đột ngột rời khỏi quê hương này, có thể sẽ chẳng thể nào gặp lại ân sư nhiều năm cùng chưởng môn nữa, trong Lộc Ly Điện bỗng nhiên bùng nổ, có người buồn bã không muốn rời đi, có người hoảng sợ lo lắng, cũng có người vô cùng tuyệt vọng.

Cảm giác khi nghe về Hải Vẫn vào ngày thường hoàn toàn khác với việc mình tự trải nghiệm. Dị tượng càng ngày càng ác liệt trong những ngày qua ở Đông Hải đã khiến vô số người cảm thấy áp lực, mặc dù chưa có nguy hiểm gì đáng kể nhưng việc sơ tán các đệ tử này khiến họ cảm giác được thiên tai kia thật sự sắp đến rồi.

Thẩm tiên sinh cau mày lạnh lùng nói: “Khóc cái gì! Sợ cái gì! Đợt Hải Vẫn thảm khốc năm trăm năm trước kia không phải cũng đến rồi đấy sao?! Khi đó, những trưởng lão này và ta đều là đệ tử như các ngươi vậy! Năm trăm năm sau đến lượt các ngươi trở thành hậu phương bảo vệ lớp đệ tử trẻ tuổi tiếp theo! Đến lúc đó, nhớ lại dáng vẻ thảm hại này của mình, các ngươi không xấu hổ sao?!”

Tiếng khóc trong điện dần dần lắng xuống, Thẩm tiên sinh lại nói: “Được rồi, đều đi đi. Ba ngày sau tập trung ở Lộc Tâm Điện vào giờ Thìn, trong ba ngày này, còn điều gì hối hận chưa kịp hoàn thành thì tự biết nên làm thế nào.”