Thiên Hương Bách Mị

Chương 144: Minh Diệt (4)




Vì lời nói này của nàng, mọi người đều lấy lại tinh thần và bay đến bờ Đông Hải bất chấp gió to và mưa đá.

Mọi người đều đã được chứng kiến trời quang mây tạnh ở Đông Hải nhưng Đông Hải nhiều mây và lộng gió này hoàn toàn khác với lần trước, nước biển sau này đã chuyển sang màu đen xám và sóng trào cuồn cuộn khiến nước bắn tung tóe, kèm theo đó là vô số bọt biển và tiếng sóng biển rung trời cực kỳ kinh người.

Tô Uyển kích động không ngừng nói: “Trước kia ta ở nhà đã đọc được một số tiểu sử và giai thoại. Người ta kể rằng ngày xưa có tiên nhân ở bờ biển thừa dịp song biển nổi lên từ tứ phía mà tu tập các loại tiên pháp, nghe nói linh khí ở dưới thời tiết này rất phức tạp, hỗn loạn, rất có ích cho việc tu hành!”

“Thật?” Kỷ Đồng Chu có chút hoài nghi, tiểu sử hắn đọc qua không hề ít nhưng tại sao chưa từng nghe qua loại phương pháp kỳ quái này?

“Có thật hay không thì cứ thử xem!” Tô Uyển ngưng tụ một đóa hỏa liên rồi hung hãn ném nó vào nước biển sôi trào, trong phút chốc, hàng vạn ngọn lửa hợp thành cùng song biển bắn lên tung tóe, cực kỳ ngoạn mục.

Bách Lý Ca Lâm cũng có hứng thú, bắt đầu ném những chiếc lá nhỏ xuống nước biển, Bách Lý Xướng Nguyệt tò mò ném phi kiếm xuống biển, Diệp Diệp ném một con rồng băng quấn vòng quanh phi kiếm, cuối cùng ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng nửa tin nửa ngờ gọi ra rồng lửa màu đen. Nước biển vì bọn họ mà gào thét không ngừng, mỗi đợt sóng càng lúc càng cao.

Lê Phi im lặng đứng ở phía sau thấy bọn họ đang chơi rất vui vẻ còn Lôi Tu Viễn thì khoanh tay đứng một bên không biết đang suy nghĩ gì mà cực kỳ tập trung. Nàng nhảy lên Hủy Chi Giác, im hơi lặng tiếng rời đi về phía vách đá kia.

Cuồng phong gào thét, những hạt mưa đá to bằng nắm tay lần lượt ập vào Hổ Chủ Hộ Thân của nàng khiến mặt và đầu của Lê Phi ướt đẫm. Nàng không biết mình đã bay đến vách đá như thế nào, khắp nơi chỉ là một mớ hỗn độn đúng như lời Lôi Tu Viễn nói, tất cả đã bị Huyền Hoa Hỏa đốt sạch sẽ, tảng đá ở rìa vách đá cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nàng cúi đầu chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất cháy xém nhưng ngoại trừ tro đen thì chẳng có gì cả. Nàng đi loanh quanh rất nhiều vòng, bỗng nhiên mũi chân đụng phải thứ gì đó, Lê Phi khom người nhặt lên, đó là một khối đá vụn lớn bằng bàn tay và chữ khắc ở phía trên cũng đã bị cháy sạch mờ mịt không rõ.

Lê Phi cảm thấy cổ tay đang đang dần run lên, nàng triệu hồi Xuân Vũ Thuật rồi rửa sạch mảnh đá kia nhiều lần. Cuối cùng, vết cháy xém cũng bị rửa sạch, trên miếng đá vụn chỉ còn lại một chữ “Lưu.”

Tim nàng bỗng nhiên ngừng đập.

Trong đầu đột nhiên có vô số hình ảnh lướt qua, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Thanh Thành tiên nhân gần như thành thây khô ở Dị Dân Mộ.

Nàng nhớ lại khuôn mặt quen thuộc của sư phụ mình, mặt của ông vuông vuông, mũi to, nhưng Thanh Thành tiên nhân nhìn không ra mặt mũi kia đúng là có hàm dưới nhọn nhưng mũi chắc chắn không lớn đến thế.

Là ông ấy? Không phải ông ấy?

Lời nói của Hồ Gia Bình đột nhiên vang lên: Sư phụ một đời là tiên nhân thành danh, sao có thể bị truy giết đến chết? Thay vì lo lắng cho ông ấy, chi bằng lo liệu cho bản thân mình trước đi.

Tiên nhân thành danh…

Nàng lại nghĩ tới đến những cuốn sách dưới gầm giường ở tiểu viện Thanh Khâu, là những quyển sách nàng chưa từng phát hiện qua và mỗi một quyển đều liên quan tới Hải Ngoại. Đúng rồi, Thanh Khâu… Nhật Viêm từng ở Thanh Khâu, ngày sư phụ bỏ đi là ngày nàng tình cờ gặp Nhật Viêm bị truy đuổi và đang chạy trốn về Thanh Khâu, ông là cố ý làm thế sao? Hay chỉ là vô tình?

Còn có Lôi Tu Viễn, ở Dị Dân Mộ hắn vội vàng bắt nàng hành lệ với thi thể Thanh Thành tiên nhân, khác hẳn với hành vi cái gì cũng không để vào mắt thường ngày của hắn, chẳng lẽ hắn cũng đoán được điều gì sao?

Lê Phi đột nhiên lùi lại mấy bước, theo bản năng cấu chặt áo thì chạm vào cuốn sách đen giấu trong người, nàng rút ra, cổ tay run rẩy, lồ.ng ngực nghẹn ngào gần như không thở được. Nàng chậm rãi mở quyển sách kia ra, nhưng khác với lần trước, lần này sách không còn trống nữa mà xen kẽ có nhiều vết mực, mặc dù có rất nhiều khoảng trống nhưng vẫn có chữ!

Nàng kinh ngạc nhìn những nét chữ cao gầy quen thuộc trên đó, thả tay ra, quyển sách rơi xuống đất. Nàng từ từ ngồi xổm xuống, cảm giác như mình đang rơi xuống một vực sâu không thể thoát ra được, cứ rơi mãi như thế, trước mắt tất cả đều biến thành màu đen tăm tối, lúc thì cảm thấy vô cùng bối rối nhưng lúc thì vô cùng tỉnh táo.

Lê Phi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, lật những trang giấy ố vàng kia, đều là chữ của sư phụ. Nàng càng lật thì chẳng biết chữ của ông ấy xuất hiện càng nhiều, đều là viết về phong tục khác nhau của Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo. Nàng lật từng trang một, lật đến trang cuối cùng không bỏ sót một chữ nào.

[Ngày 18 tháng 12 năm Canh Ngọ, ta và Nhật Viêm đến một ngọn núi vô danh. Trong núi chỉ có một cây duy nhất nhưng lại bao trùm trời đất, không biết cao hay lớn bao nhiêu. Ta bay dọc theo thân cây và sau ba ngày đã lên đến ngọn cây, trên đó phủ đầy lá cây vô cùng xanh tươi tốt. Trong những tán lá xanh đó có một quả to màu trắng, cao ba bốn thước và lớn đến mức hai người có thể ôm nó. Khi ta cắt nó xuống thì mặt đất lập tức nứt ra, song thần phun trào và biển lửa cũng bắt đầu bốc lên! Kỳ lạ! Kỳ lạ! Ta hoảng sợ bỏ chạy, khi quay lại Mạn Sơn thì chỉ còn hơi tàn nhưng may mắn thay, quả của cây kia vẫn còn bên người và ta sẽ dành cả đời để nghiên cứu thứ này.]

Sau đó, nét chữ dần dần trở nên tròn trịa và vui vẻ hơn vì lý do nào đó mà từng nét thẳng nét móc đều vô cùng nhẹ nhàng, còn nét chữ dứt khoát cao gầy kia từ đó chẳng thấy đâu nữa.

[Vào ngày 25 tháng 12 năm Giáp Thân, sau mấy chục năm, ta đã quay về Cam Hoa Chi Cảnh. Vào nửa đêm canh ba, vỏ đột nhiên nứt ra rồi biến thành một chiếc tã quấn màu ngọc bích, trong đó có một bé gái quấn tã, trên người vẫn còn vết máu của nước ối. Đây là loại quả kỳ lạ gì thế này! Thứ này được sinh ra từ quả trên cây thì liệu có phải là người hay không? Hay là không phải? Ta không biết làm thế nào để nuôi nó, nó rất xinh đẹp nhưng không uống sữa người, may mắn thay nó vẫn ăn thịt của quả nọ. Ban đầu dung mạo rất khuynh thành, nhưng càng ngày càng giống với khuôn mặt từ thuật che mắt của ta. Thật sự quá kỳ lạ! Kỳ lạ quá mức!]

Đó có phải là lý do tại sao nàng lớn lên nhìn giống sư phụ không? Lê Phi lại cười hai tiếng, hóa ra khuôn mặt của ông ấy vẫn luôn dùng thuật che mắt, chẳng trách, chẳng trách…. Nắm đấm nàng dần dần siết chặt, tiếp tục chăm chú đọc tiếp.

Phía sau viết đều là điều kỳ lạ từ thể chất của nàng. Trong hai năm đầu tiên, nàng dường như đã lọc sạch yêu khí ở những nơi gần tiểu viện Thanh Khâu, chỉ có Nhật Viêm bình yên vô sự, nguyên nhân hình như là do nàng đã ăn quả kia. Càng lớn lên, căn nguyên linh khí vốn vô cùng mạnh mẽ của sư phụ bị hút vào thân thể này, nhưng vẫn khiến bầy yêu sợ hãi. Nàng không thể ăn thịt, ngay cả sữa bò hay sữa người nàng cũng không uống, cơ thể nàng trời sinh đã có linh khí dồi dào, trước ba tuổi đã biết vận chuyển linh khí mà không cần dẫn linh khí vào cơ thể, chỉ cần dẫn linh khí ra mà thôi, vì thế nên được Nhật Viêm đặt tên là: Linh Nhập, Linh Xuất.

Sau ba tuổi, nàng đột nhiên trở nên giống như một đứa trẻ bình thường, ngay cả linh khí cũng không thể vận chuyển, các loại đặc thù của cơ thể được giấu đi, hơn nữa cũng bắt đầu dần trở nên nghịch ngợm, khiến Thanh Thành tiên nhân vô cùng đau đầu, còn Nhật Viêm đã lớn tuổi tuổi rồi nên không thể chịu đựng được và có vẻ cực kỳ phiền não với nàng.

Những dòng cuối cùng lại viết: [Có gì khác với người bình thường chứ? Có gì khác với người bình thường chứ? Nhật Viêm nói cô bé này ngày sau nhất định sẽ vô địch thiên hạ và nhờ ta truyền thụ đạo tu hành. Tuy nhiên, ta có vẻ đã phạm một sai lầm lớn, tình duyên đã sinh khiến ta không đành lòng mà bắt cô bé này phải rời xa quê hương và đủ loại đặc thù của cơ thể sẽ khiến nàng khó có được cuộc sống bình yên. Đã phạm phải một sai lầm lớn, ta sẽ dùng tất cả những gì mình có bảo vệ nàng đến cuối đời.]

Chữ viết dần dần mờ đi, Lê Phi thở hổn hển bất lực nhìn xung quanh, mưa đá đang ập vào đầu và nàng như muốn đập vỡ nàng. Nàng nhớ đến thi thể khô gầy như que củi trong Dị Dân Mộ, ánh mắt cuối cùng ông ấy nhìn nàng và cái nắm lấy cuối cùng kia thì đột nhiên hét to một tiếng, ôm thật chặt, thật chặt quyển sách màu đen kia vào ngực.

Nàng không biết mình nên đi đến nơi nào, xoay người chạy như điên mấy bước thì thì bất ngờ bị ngã mạnh xuống vách đá, cả người va mạnh vào những tảng đá bén nhọn, sau đó lại được Thổ Chủ Hộ Thân nâng lên, lăn mình trên một vũng bùn lầy lội gồ ghề. Nàng lại chạy loạn một lúc, rồi lại ngã trên đất, lúc thì muốn hét to lên, lúc thì lại muốn gào khóc.

Nếu thân thể nàng có thể bị xé nát thì tốt rồi, nàng có thể giải phóng mọi thứ đang cuồng nộ bên trong và nàng có thể ngừng phải chịu đựng nỗi đau này. Từ ngày ông rời đi, không ngờ là ly biệt, giấu nàng đã bảy năm, bảy năm mộng đẹp. Tại sao không nói nàng biết? Nhật Viêm cũng được, Lôi Tu Viễn cũng được, hay Hồ Gia Bình cũng được, bọn họ đều biết, nhưng không ai nói câu nào, không nói câu nào.

Nàng biết nguyên nhân, là nàng quá yếu đuối, yếu ớt đến mức không thể nhận ra sư phụ của mình khi gặp lại ông ấy, yếu đuối đến mức nàng không thể chịu đựng được bi kịch như vậy.

Nàng chỉ còn lại quyển sách màu đen này, lên trời xuống đất cũng chẳng thể gặp lại ông nữa. Lão già dối trá với y phục rách rưới đó, Thanh Thành tiên nhân kinh tài tuyệt diễm kiêu ngạo và chính trực đó, nàng sẽ chẳng thể nào gặp lại được nữa.

Lê Phi ngã đập đầu xuống bùn, nàng hoàn toàn không thể đứng dậy được nữa, toàn bộ sức lực dường như đã cạn kiệt, đau đớn đến mức không tìm được lối thoát, chỉ có thể đập đầu xuống đất, muốn khóc, muốn hét lên nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.

Một luồng ánh sáng trắng dịu dần xuyên qua da thịt khiến nàng từ từ mất đi cảm giác, một lần nữa, nàng có thể bỏ lại tất cả những điều này hay không? Hãy để nàng dùng sức mạnh vô hạn của mình để giết những tiên nhân Vô Nguyệt Đình kia, giết Thúy Huyền, Thủ Trung, giết hết tất cả những kẻ đã làm hại sư phụ.

Sau đó thì sao? Quay về Hải Ngoại, quay về cây đại thụ che cả trời đất nơi nàng sinh ra kia rồi chịu đựng sự cô đơn tột cùng sao? Đây là hình phạt tốt nhất dành cho nàng.

Nàng thất thần quay người lại nhìn bầu trời xám đen và mặt nước biển sôi trào, mưa đá khắp trời rơi xuống người nàng nhưng nàng chẳng còn cảm giác được thứ gì nữa.

Một chuôi đoản kiếm bị gãy bỗng nhiên xuất hiện bên người nàng, Lê Phi gơ ngác nhìn trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân trần, Lôi Tu Viễn đang xách trong tay một khí linh yếu ớt tóc đỏ và cũng đang cúi đầu đưa mắt nhìn nàng. Mái tóc dài của hắn rối bì, hai chiếc sừng đen thon dài xuất hiện hai bên đầu, kim quang trong mắt hắn tràn đầy, lạnh lùng và sáng ngời.

Khí linh tóc đỏ kia dần dần hóa thành khói xanh và dần dần biến mất trong tay hắn, đoản kiếm màu đó bị gãy cùng dần mất đi linh quang, biến thành vũ khí bình thường nhất.

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên ngồi xuống, vỗ mạnh vào đỉnh đầu của nàng. Lê Phi cảm thấy tất cả cảm giác đã mất trong nháy mắt quay trở lại cơ thể, lồ.ng ngực bức bối đến mức muốn chết đi, nàng mở miệng ho khan kịch liệt, ho đến mức không thể ho được nữa mà thở hổn hển, muốn nôn mửa, cuộn tròn trên bùn như đã chết.

Hắn cởi ngoại y xuống khoác lên người nàng rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, gò má Lê Phi chạm vào cặp sừng lạnh băng cứng rắn của hắn, nàng lẩm bẩm: “Chàng…”

Lôi Tu Viễn ôm gáy nàng, áp đầu nàng vào vai mình, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, đi thôi.”