Thiên Hương Bách Mị

Chương 137: Một Mẻ Bắt Gọn (1)




Lôi Tu Viễn trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Người kia đột nhiên rat ay sao? Có nói với các ngươi cái gì hay không?”

Diệp Diệp thở hổn hển hồi lâu mới thuật lại toàn bộ sự việc.

Hắn và Bách Lý Xướng Nguyệt đến sớm hơn Lôi Tu Viễn và những người khác nửa tháng vì Xướng Nguyệt vẫn nóng lòng chờ đợi tin tức từ Bách Lí Ca Lâm. Hai người dự định đến Đông Hải để tìm hiểu tin tức trước nhưng kết quả ở ngoại thành Đông Hải Vạn Tiên Hội lại gặp phải Chấn Vân Tử.

Nhiều năm trôi qua, bọn họ không còn là những đứa trẻ ngày ấy nữa, dung mạo cũng đã thay đổi, Chấn Vân Tử có lẽ không nhận ra bọn họ nhưng Diệp Diệp cùng Xướng Nguyệt cũng không dám ở lâu nên đành tạm thời phải lui về Dương Hi Thành kế bên. Chấn Vân Tử đang quanh quẩn ở Đông Hải Vạn Tiên Hội nên hai người họ lo lắng Ca Lâm xảy ra chuyện và không muốn rời đi, vì vậy đã truyền tin đi nhiều lần nhưng không ngờ trong số họ không có người nào trong vì thế chẳng có bức thư nào được truyền đi, hắn và Xướng Nguyệt đang cân nhắc nên về Lục Công Trấn trước hay ở lại đây thì người che mặt kia bỗng nhiên xuất hiện.

“Trên mặt người kia mang một cái mặt nạ bằng đồng xanh, không thể nhìn ra dung mạo nhưng lại có một đôi mắt rất sáng luôn nhìn chằm chằm vào Xướng Nguyệt.” Vẻ mặt Diệp Dã có chút lạnh lùng hiếm thấy. “Chúng ta đều có thể cảm giác được, linh khí người này dao động kịch liệt, vượt xa hai người chúng ta, giống như đã đột phá Bình Cảnh thứ tư.”

Bởi vì tu vi người này cao thâm, hai người bọn họ không muốn gây sự, đang muốn tránh đi thì người nọ đột nhiên ném ra một mặt kính bằng băng. Diệp Diệp bất ngờ bị băng kính kia nhốt lại không thể động đậy, Bách Lý Xướng Nguyệt lập tức quay lại cứu hắn. Người nọ thấy nàng trở lại liền thu băng kính lại để Diệp Diệp rời đi.

Sau khi nhìn thấy hắn trốn thoát, người nọ không lâu sau lại tìm thấy hắn, ném ra băng kính đóng băng Diệp Diệp, sau đó cười ha hả nói rằng sẽ để bọn họ rời đi một lần cuối cùng. Bách Lý Xướng Nguyệt rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, tiến lên lạnh nhạt nói: “Muốn chém muốn giết thì ngươi cứ làm đi! Làm nhục người khác như thế này thật đáng ghê tởm!”

Người nọ ha ha cười hai tiếng, thanh âm lại hết sức lịch sự ôn hòa nghe có vẻ rất trẻ tuổi: “Vốn là ta tự nhủ nếu tiểu tử này thành công thoát khỏi băng kính của ta một lần, ta có thể thả tiểu tình lữ các ngươi rời đi. Đáng tiếc, tiểu sư muội, muội cũng thật xinh đẹp, tội gì phải ở bên thứ vô dụng như vậy? Trên thế giới này quả thật không có ai xứng đáng là anh hùng, còn muội thì lại chọn ở bên một đứa thấp kém như thế, đúng là phá hỏng cảnh quan đấy.”

Nói đến đây, Diệp Diệp lộ ra vẻ đau khổ và hối hận, nhỏ giọng nói: “Ta không bằng người khác, cũng không thể thoát khỏi trói buộc băng kính của người đó, bị hắn ta làm nhục ba ngày. Xướng Nguyệt vốn muốn tự vẫn, người nọ lại đột nhiên ra tay bắt nàng đi, ta đuổi theo đến đây thì không chịu được nữa nên ngất đi dưới vách đá.”

Chuyện này đối với hắn mà nói có thể là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời, lời hắn còn chưa dứt chợt thở dài một tiếng, quay đầu lại, một dòng nước mắt từ đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi rơi xuống.

Bách Lý Ca Lâm không có cách nào nghe tiếp nữa, đột nhiên đứng dậy, là lỗi của nàng! Năm nay không liên lạc với bọn họ khiến tỷ tỷ và Diệp Diệp gặp phải tai họa này! Nàng hung hăng kéo mạnh mặt dây chuyền hình con chim chín đầu quanh cổ cho đến khi tay và cổ rướm máu nhưng vẫn chưa kéo được mặt dây chuyền ra.

Lê Phi hoảng sợ ngăn nàng lại, đặt Lưới Trị Liệu lên trước sau đó mới giữ tay nàng ấy lại, khẩn trương nói: “Đừng xung động! Chờ hắn bình phục một chút chúng ta cùng nhau đuổi theo! Chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp!”

Hai mắt Bách Lý Ca Lâm đỏ lên, nhưng sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Ngươi không biết… không phải ta không muốn… ta thật sự… ta không nên…”

Lê Phi thấy nàng vô cùng kích động sợ nàng làm gì đó bốc đồng nên lập tức ôm nàng ấy thật chặt, vỗ vỗ lưng nàng trấn an: “Không sao đâu, không sao đâu, ngươi bình tỉnh một chút! Mọi người đều ở đây cả mà!”

Sắc mặt Kỷ Đồng Chu tái xanh, đều là nam nhân, hắn đương nhiên hiểu nổi đau khổ trong lòng của Diệp Diệp bây giờ, bất kỳ lời an ủi nào cũng vô dụng, hắn âm thầm thở dài, ngồi xổm xuống truyền Mộc hành linh khí vào cơ thể Diệp Diệp.

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nói: “Âm Dương Kiếp Ba Kính rất lợi hại, chúng ta nhất định phải cẩn thận bàn bạc chiến thuật.”

“Âm Dương Kiếp Ba Kính?” Sắc mặt Kỷ Đồng Chu hơi biến đổi. “Ngươi biết băng kính kia là thứ gì sao?! Ngươi cũng biết người kia sao?”

Lôi Tu Viễn bình tĩnh nói: “Người đó là đệ tử thân truyền của Chính Hư trưởng lão ở Vô Nguyệt Đình, tên Tần Dương Linh, đã tu hành hơn năm mươi năm ở Vô Nguyệt Đình, tu vi không nên coi thường, ta tình cờ gặp được rồi đấu pháp với hắn.”

Hắn giải thích chi tiết đặc tính của Âm Dương Kiếp Ba Kính, hiện tại Tần Dương Linh đã đột phá Bình Cảnh thứ tư, phạm vi và uy lực của Kiếp Ba Kính tất nhiên sẽ cao hơn một bậc. Thành thật mà nói, cho dù bọn họ có đuổi theo được thì khả năng thắng cũng không lớn, có thể dùng được Kiếp Ba Kính cho thấy đối thủ có lợi thế hơn rất nhiều.

“Kỷ Đồng Chu phụ trách thi triển chiêu lớn trong một lần hô hấp, không để mặt kính thành hình. Bách Lý Ca Lâm, ngươi phụ trách canh chừng không cho Tần Dương Linh lén lút đặt băng kính ở nơi khác, đồng thời hỗ trợ Kỷ Đồng Chu phá vỡ mặt kính. Chỉ cần ép Tần Dương Linh ra khỏi phạm vi gương, ta sẽ bắt sống hắn ở cự ly gần.”

Kỷ Đồng Chu ngừng một chút: “Trong vòng một lần hô hấp?”

Lôi Tu Viễn mặt không biểu tình hỏi: “Không thể làm được sao?”

Kỷ Đồng Chu liếc hắn một cái, nói đến bố trí chiến thuật, Lôi Tu Viễn từ nhỏ đã am hiểu hơn bọn họ, lúc này đại sự trước mặt, hắn không muốn cùng người này tranh cãi, chỉ lạnh lùng nói: ” Giao cho ta.”

Bách Lý Ca Lâm rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, lau nước mắt, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Lê Phi mấp máy môi, nàng có lúc cũng muốn sử dụng một chút tiên pháp công kích, nhưng từ nhỏ đã quen với việc phụ trợ, nàng phải giữ lại linh khí và chú ý đến người bị thương nên đành phải nuốt xung động xuống.

Diệp Diệp nằm xuống một lúc, linh khí trong cơ thể cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục, hắn lo lắng không để ý đến năng lượng của mình bị tổn hại nghiêm trọng mà mặc y phục muốn rời đi. Từ lúc quen biết Diệp Diệp tới nay, bọn họ chưa từng thấy vẻ mặt hắn tức giận và ức chế đến mức cùng cực đến thế nhưng chẳng biết làm sao để an ủi cả.

Nhìn thấy hắn bay đi, Bách Lý Ca Lâm lắc đầu nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp Diệp Diệp, hắn luôn làm ra vẻ mặt này, chỉ có tỷ tỷ mới có thể chế trụ hắn. Đi thôi, Lê Phi, lát nữa đừng để Diệp Diệp xông lên, ngươi hỗ trợ áp chế hắn một chút.”

Nàng buộc tóc của Bách Lý Xướng Nguyệt cho con chuồn chuồn yêu, nó lập tức vỗ cánh bay về phía trước, sau đó lấy ra lá bùa, chỉ một thoáng sau đám tiểu yêu màu xanh tràn ra như một làn sương mù dày đặc, bao phủ mỗi người, linh khí dao động trong nháy mắt được che đậy, so với thuật che mắt thì thực dụng hơn nhiều.

Lê Phi trong lòng âm thầm lo lắng, nàng nhớ rõ ràng hoàn cảnh bi thảm của Nhạc Thải Linh khi bị Tần Dương Linh bức bách. Cho đến nay vẫn còn để lại bóng đen cho Nhạc Thái Linh, mỗi lần nhìn thấy nam đệ tử, cho dù là nhỏ hơn, nàng cũng sẽ né tránh. Lê Phi thật sự không dám rơi vào Tần Dương Linh trong tay sẽ gặp phải cái gì, người này trước kia còn có thể ỷ vào thân phận của mình mà nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại bị Lôi Tu Viễn dùng thuật ngứa đánh bại trước mặt mọi người, còn bị Chính Hư trưởng lão dẫn ra khỏi Vô Nguyệt Đình để tránh mặt Lôi Tu Viễn. Gặp phải nhục nhã lớn như vậy, hắn nhất định sẽ trở nên vặn vẹo và bất bình thường, không chừng sẽ làm ra chuyện vô nhân tính gì đó.

Ngoại thương dù nghiêm trọng đến đâu thì cuối cùng cũng có thể chữa khỏi nhưng vết thương lòng sẽ kéo dài rất lâu. Mọi người vốn đã rất lo lắng rồi nên nàng không muốn nhắc đến chuyện này khiến họ càng rối bời thêm, chỉ có thể đi lại tới lui trên Hủy Chi Giác.

Chuồn chuồn yêu bay suốt một đêm, quanh co ngoằn ngoèo, tưởng chừng như đang bay về hướng Đông Hải Vạn Tiên Hội nhưng cuối cùng lại đổi hướng, ngừng trước một sơn động, lượn vòng tròn nhưng không bay vào.

Sơn động? Lôi Tu Viễn trong lòng đột nhiên hiểu ra, địa hình trong hang động không thông thoáng, càng là nơi nhỏ hẹp, Kiếp Ba Kính càng dễ dàng vây hãm hành động của đối phương hơn, ngược lại, cũng sẽ dễ tiếp cận bản thân Tần Dương Linh hơn, chọn nơi này để dừng lại rõ ràng là hắn đã có sự chuẩn bị.

Diệp Diệp là người đầu tiên muốn lao vào nhưng mọi người đã vội vàng ngăn lại, Diệp Diệp vốn luôn bình tĩnh vậy mà kích động như thế. Lê Phi lập tức thi triển Thổ Chủ Hộ Thân cho mọi người, dưới sự bảo vệ của những tiểu yêu màu canh lục, bọn họ im hơi lặng tiếng đi vào sâu trong hang động, đi được nửa đường, đột nhiên có một giọng nói từ bên trong truyền đến, chính là âm thanh của Tần Dương Linh.

“Ta càng thích nữ nhân có phản ứng một chút.” Trong giọng nói của hắn mang theo cảm giác đắc thắng và khinh thường chế giễu. “Giống như một khúc gỗ không đẹp mắt đáng yêu chút nào.”

Không có tiếng người đáp lại, sau đó là tiếng y phục bị xé rách vang lên, vẫn không có bất kỳ thanh âm nào, Tần Dương Linh thở dài một cái: ” Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy, thật sự khiến ta mất hứng đó. Mấy người bằng hữu kia của người vẫn chưa tới sao? Còn có nha đầu họ Khương kia… Ha ha, thôi vậy, một tiếng cũng không nói được, như người chết vậy, ngươi thật đúng với khẩu vị của ta, nào cho ta nghe tiếng một chút.”

Một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, giống như tiếng xương gãy, Bách Lý Xướng Nguyệt r.ên rỉ, sau đó cho dù hắn có sỉ nhục nàng thế nào, nàng vẫn ngoan cố im lặng.

Lê Phi rợn người, hắn mới vừa nói cái gì? Tiểu nha đầu họ Khương?! Hắn biết bọ họ sẽ đến đây sao?! Hắn biết quan hệ giữa Lôi Tu Viễn và bọn Diệp Diệp sao? Là Xướng Nguyệt nói sao? Không giống, Xướng Nguyệt tuyệt đối không phải hạng người như vậy, chẳng lẽ hắn đã sớm biết rồi?

Lôi Tu Viễn cũng là vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên Bách Lý Xướng Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm của nàng nghe rất khô khan khàn khàn: “Các ngươi, cẩn thận trên người hắn!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Tính giác của Xướng Nguyệt cực kỳ nhạy bén, có lẽ đã nghe thấy nhịp tim của họ trước khi Tần Dương Linh phát hiện ra.

Ngọn lửa màu đen quanh thân Kỷ Đồng Chu chợt lóe lên, rong không khí tựa như có thứ gì đó nổ tung, một tiếng nổ chấn động truyền khắp hang động chật hẹp, tiếng băng kính vỡ vụn không ngừng vang lên, mọi người ùa vào bên trong thì thấy những mảnh băng kính vỡ nát trên mặt đất ở phần sâu nhất của hang động chật hẹp, Tần Dương Linh đang mang mặt nạ bằng đồng xanh, lôi Xướng Nguyệt trong tay, đứng trên một cây sáo màu ngọc bích lơ lửng giữa không trung, bên trái hắn còn có một con ốc biển tựa như pháp bảo, phun ra một bức tường nước màu xanh lam nhạt. Ngọn lửa bá đạo của Kỷ Đồng Chu làm rung chuyển cả sơn động nhưng dường như chẳng hề hấn gì với Tần Dương Linh cả.

“Tỷ!” Bách Lý Ca Lâm hét lên, y phục của Bách Lý Xướng Nguyệt rách nát, tay chân bị gãy, dường như đã bất tỉnh nhân sự.

Bách Lý Ca Lâm ném ra một lá bùa, một con yêu màu vàng nhỏ nhắn bay ra, móng vuốt như móc sắt bám chặt vào vách hang, thân thể tuy nhỏ nhưng tiếng kêu cực kỳ chói tai, xen lẫn với tiếng nổ tung bên trong hang động khiến những hòn đá trên vách động không ngừng rơi xuống.