Thiên Hương Bách Mị

Chương 131: Bí Mật (1)




Sau khi rời khỏi cửa Vô Nguyệt Đình, hai người bay thoải mái một lúc lâu, đây là lần đầu tiên không có trưởng lão bên cạnh. Lê Phi vui vẻ dang rộng hai tay ra, cảm thấy rất tự do tự tại, đã lâu rồi nàng không có cảm giác như thế này.

“Chúng ta nên đi đâu trước?”

Nàng quay đầu cười híp mắt nhìn Lôi Tu Viễn. Vẫn còn một tháng nữa mới đến buổi tụ họp ở Lục Công Trấn, thiên hạ rộng lớn và địa điểm thú vị lại quá nhiều, cuối cùng cũng ra ngoài rồi nhưng nàng không biết phải đi đâu đây.

Lôi Tu Viễn vẫn còn vòng vo: “Đi theo ta là được.”

Lại là thần thần bí bí như vậy, Lê Phi đứng cạnh hắn trên mai rùa, ngắm nhìn phong cảnh. Chỉ đi cùng Lôi Tu Viễn ra ngoài, khung cảnh quen thuộc trông hoàn toàn khác, khác ở chỗ phong tình, trường thiên viên nhật, vạn lý thúy loan*. Trời đất này lại giống như lần đầu tiên họ nhìn thấy cách đây sáu năm.

*trường thiên viên nhật, vạn lý thúy loan: bầu trời rộng lớn, mặt trời thì to tròn, còn dãy núi xanh trải dài ngàn dặm.

Lôi Tu Viễn đột nhiên hỏi: “Nàng học được song tu chưa?”

Lê Phi đột nhiên có một hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, nín thở hồi lâu. Hắn đúng là thích làm ra mấy trò bất ngờ như thế này, vừa nhắc đến song tu nàng liền nhớ đến những lời Chiêu Mẫn sư tỷ dặn dò trước lúc rời đi.

Bốn tháng trước nàng và Lôi Tu Viễn đã được sư phụ hai người đồng ý cho họ trở thành một cặp đạo lữ, kết quả là Xung Di chân nhân, người vốn luôn coi thường phép tắc đột nhiên trở nên rất khắt khe về lễ nghi và từ chối dạy nàng phương pháp song tu. Sau khi trở lại Vô Nguyệt Đình nàng bắt đầu vội vàng luyện chế pháp bảo, hoàn toàn quên khuấy chuyện song tu, cho đến khi nàng nói lời tạm biệt với sư tỷ hôm nay mới bị kéo qua một bên và được truyền thụ phương pháp song tu, còn nhắc nhở nàng: “Tuy rằng song tu có thể nâng cao tu vi của các cặp đạo lữ nhưng nếu người mới học cứ mãi đắm chìm trong d.ục vọng sẽ không thể thoát ra được. Vì thế, hai người chớ có quên tình cảm thật sự của mình.”

Lời nói này Lê Phi căn bản không biết trả lời thế nào, lúc này Lôi Tu Viễn đứng bên cạnh nhắc đến song tu, nàng càng nghĩ càng căng thẳng, không nhịn được mà ho khan hai tiếng, lấy hết dũng khí cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Ừ, cũng coi như là học được rồi đi.”

Lôi Tu Viễn tựa như cười một tiếng, hồi lâu không lên tiếng, tay áo theo gió tung bay, nhẹ nhàng cọ vào cánh tay nàng, trên người hắn toát ra một mùi hương lành lạnh, giống như mùi của loại hương thường được đốt trong lư đồng đặt ở chính điện. Lê Phi có chút giật mình, thiếu niên ngày đó ở Nghiêu Quang Phong ngắt một nhành hoa đào cho mình đã lớn như vậy rồi, chớp mắt một cái bọn họ đã là đạo lữ, từ nay họ sẽ luôn đồng hành với nhau không bao giờ rời xa.

“Nàng giỏi thật đấy, ta còn chưa học được nữa.” Lôi Tu Viễn chậm rãi nói.

Lê Phi có chút ngạc nhiên: “Cái đó… Không khó lắm.”

Nàng nghe một lần đã hiểu rồi, hắn thông minh như thế sao có thể không học được?

“Thật sao?” Hắn cúi đầu thổi nhẹ vào mặt nàng. “Vậy sau này nàng phải dạy ta thật cẩn thận, tường tận một chút.”

Lê Phi che mặt lùi lại mấy bước, suýt chút nữa rơi khỏi mai rùa, Lôi Tu Viễn ôm lấy nàng nhưng nàng lạu hoảng sợ đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng mà nhảy lên Hủy Chi Giác*, giữ khoảng cách thật xa với hắn. Người này lại trêu nàng nữa rồi!

*Hủy Chi Giác: sừng của con Hủy mà Lê Phi luyện được ở chương trước á mà để sừng của Hủy thì nó không được hay lắm nên từ giờ mình sẽ gọi nó là Hủy Chi Giác giống như bản tiếng Trung mà tác giả viết nhé.

“Chàng có dám nói đến chuyện khác hay không!” Lê Phi trừng mắt nhìn hắn.

Lôi Tu Viễn đưa tay để ở bên tai, tò mò hỏi: “Nàng nói gì thế? Tiếng gió lớn quá ta không nghe thấy.”

Nàng xích lại gần, lớn tiếng nói: “Ta nói chàng có dám nói đến chuyện khác hay không!”

“Vẫn chưa nghe rõ.”

Lê Phi xích lại gần hơn chút nữa, đột nhiên tỉnh ngộ, nàng lập tức dùng Hủy Chi Giác tránh hắn lần nữa: “Trong đầu chỉ toàn là ý đồ xấu không thôi!”

Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười lớn. Đã lâu lắm rồi, nàng chưa thấy hắn cười sảng khoái và vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời, nàng quên hết sự bối rối của mình mà tựa vào Hủy Chi Giác lẳng lặng nhìn hắn cười. Chợt thấy có hai mắt đang nhìn chằm chằm mình, Lê Phi không khỏi cười một tiếng với hắn, dịu dàng nói: “Sau này chàng nên thường xuyên như vậy mới phải.”

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên bật người nhảy lên Hủy Chi Giác, ngồi bên cạnh nàng, rồi lại thôi nhẹ vào mặt nàng một hơi nhưng lần này giọng điệu của hắn không còn nửa đùa nửa thật giống như trước nữa: “Ta sẽ cố gắng.”

Lê Phi tựa vào vai hắn, cùng hắn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ khi trời còn sáng đến lúc trời tối mịt, nói đến khô cả họng, bỗng nàng nhìn nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Chàng rốt cuộc là muốn đi đâu thế? Sao lại bay lâu như vậy?”

Pháp bảo không giống đằng vân, tốc độ bay của bọn họ nhanh hơn lúc trước rất nhiều, lại bay suốt một buổi chiều, hắn là muốn bay khắp cả Trung Thổ hay sao? Lôi Tu Viễn ấn đầu nàng lên vai hắn: “Nếu mệt thì ngủ đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”

Lê Phi lắc lắc đầu, dọc đường đi nàng chưa thấy thành trấn nào cả, có lẽ là cũng chẳng có cách nào vào khách điếm nghỉ ngơi, ngủ trong rừng núi lại rất nguy hiểm đối với hai tiểu bối đệ tử tiểu bối bọn họ, nhất là gần đây có rất nhiều yêu vật di cư, nếu vô tình đụng phải chỉ sợ rằng sẽ chết không được toàn thây. Sao nàng có thể để hắn vất vả một mình suốt đường đi được?

Kết quả là bọn họ bay đi bay lại… bay suốt cả đêm. Lê Phi đã tập trung luyện chế pháp bảo, thời gian ngủ chẳng có bao nhiêu, mới ra ngoài đã cùng Lôi Tu Viễn rời khỏi môn phái, quả thật là mệt không chịu được, tựa vào người hắn lại bắt đầu lim dim. Trong lúc thất thần lại nghe Lôi Tu Viễn thì thầm: “Đã cắt được cái đuôi phiền phức kia rồi. Nàng ngồi yên, chúng ta sẽ tới đó sớm thôi.”

Đuôi? Lê Phi đột nhiên cảm thấy mai rùa bắt đầu bay nhanh, thậm chí còn nhanh hơn trước, xoay tròn vài vòng rồi đột nhiên đáp xuống một vách đá thấp, lại thấy những cụm làng mạc dưới chân núi, lúc này là giờ ăn trưa, khói bốc lên nghi ngút, cực kỳ an tĩnh. Lê Phi duỗi người rồi nhìn cảnh tượng phàm trần đã lâu không thấy, thở dài nói: “Ta không được rồi…Dù đây có là nơi nào đi nữa, hãy nhanh nhanh cho ta ngủ một chút.”

Lôi Tu Viễn ôm nàng xuống mai rùa, dẫn nàng xuống núi, đường mòn ở nông thôn gập ghềnh quanh co, Lê Phi càng đi càng nhìn thấy cảnh vật xanh thẳm mênh mông giống như đang nằm mơ vậy. Sau một lúc, cả hai người dường như đến một khoảng sân trước, cũng không biết đả bao lâu không có người ở, trên tường phủ đầy cây mây và dây leo đã già, cỏ dại mọc um tùm và khắp nơi đều có đồ lặt vặt.

Bên tai Lôi Tu Viễn tựa hồ như bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra chúng ta cần phải dọn dẹp một chút rồi.”

Lê Phi theo bản năng xắn tay áo lên: “Để ta giúp.”

Ngay sau đó nàng được bế lên nhẹ nhàng đặt vào một góc, Lôi Tu Viễn xoa đầu nàng, nhẹ nhàng dặn dò: “Cứ ngủ ở đây trước, đừng lo lắng gì cả.”

Xem thường nàng? Lê Phi trợn tròn cặp mắt không chịu ngủ, chỉ nghe thấy tiếng đập đập ầm ĩ trong sân, Lôi Tu Viễn đi tới thấy nàng vẫn mở to mắt không chịu ngủ, ngay cả hắn cũng có chút bội phục. Hắn kéo nàng đứng dậy nói: “Được rồi, đến đây nào, con heo nhỏ.”

Lê Phi thậm chí không nhớ mình ngủ như thế nào, ngủ ở đâu, lúc tỉnh dậy nàng cảm giác mình đã ngủ đến nửa đêm canh ba, giường bên dưới rất cứng, không có chăn, ngay cả gối cũng không có, toàn thân nàng đau âm ỉ. Nàng bối rối mở mắt ra, chỉ cảm thấy cách đó không xa có một ánh nến yếu ớt le lói, Lôi Tu Viễn đang ngồi dưới ngọn đèn, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.

“Tu Viễn.” Nàng thì thầm gọi một tiếng.

Lôi Tu Viễn đặt vật trong tay xuống, đi đến tinh nghịch nói: “Tỉnh rồi sao? Trên giường không có gì cả mà nàng vẫn có thể ngủ đến bây giờ.”

Lê Phi dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh đánh giá, đây là một căn nhà rất bình thường, có một chiếc giường gỗ bình thường, đồ đạc bình thường, nhưng rất sạch sẽ, trên tường còn có một cuốn lịch vạn niên cũ kỹ, trên đó vẽ một tiên nhân uy phong lẫm liệt đang cầm kiếm trảm yêu trừ ma, nhìn phục sức rất giống với của Tinh Chính Quán.

Nàng nghi ngờ nên nghiêng người lại gần để nhìn kỹ hơn thì thấy trên lịch vạn niên có ghi năm, năm Quý Tị?! Tám năm trước?!

Lê Phi từ từ xuống giường, chân trần đi mấy bước, lại thấy trước bàn có một cái rương gỗ lớn, phần lớn đồ lặt vặt trong rương đã bị đem ra chất đầy trên bàn, hơn phân nửa là sách, còn có mấy bộ y phục cũ kỹ, rất mỏng nhìn như đồ của một đứa trẻ. Bên cạnh còn có vài mảnh giấy đỏ gấp lại, hẳn là những câu đối treo trước cửa trong những dịp lễ hội, lễ kỷ niệm ở phàm trần.

Nàng chậm rãi mở câu đối ra, nét chữ trên đó tuy còn trẻ con nhưng rất ngay ngắn. Lê Phi nhỏ giọng đọc từng chữ trên câu đối: “Xuân hồi đại địa phong quang hảo, phúc mãn nhân gian hỉ sự đa*…. Đây là chữ của chàng sao?”

*Xuân hồi đại địa phong quang hảo, phúc mãn nhân gian hỉ sự đa: Xuân về khắp chốn, cảnh sắc đẹp; hạnh phúc nhân gian, việc vui nhiều (nguồn: http://www.cgvdt.vn/xa-hoi/van-hoa-nghe-thuat/cau-doi-cua-nguoi-hoa_a16012)

Chữ viết của Lôi Tu Viễn rất đặc biệt, mỗi cuối nét móc đều theo thói quen giương lên, nhìn vô cùng mạnh mẽ. Nét chữ trên câu đối này tuy còn non nớt, khó đọc nhưng vẻ mạnh mẽ kia vẫn không khác, nàng đặt câu đối xuống, dần dần hiểu ra, quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Tu Viễn, vừa gạc nhiên vừa vui mừng: “Đây là nơi trước kia chàng và Lỗ đại ca từng ở sao?”

Lôi Tu Viễn cốc đầu nàng một cái: “Đến bây giờ mới phát hiện, đúng là vô phương cứu chữa.”

Lê Phi ha ha cười lớn, dùng tay đánh hắn: “Ai kêu chàng không nói cho ta biết! Suốt ngày thần thần bí bí!

Nàng vội vàng quan sát khắp nơi một lượt rồi đẩy cửa ra, khoảng sân bừa bộn cỏ dại mọc um tùm lúc trước đả được dọn dẹp sạch sẽ, trong sân có hai gian phòng, một gian là nhà chính nơi bọn họ ở, gian khác là phòng bếp, cái giếng đất nhỏ phía sau bếp cũng được dọn dẹp sạch sẽ, bên ngoài được phủ một tầng thuật pháp che mắt, ở phía xa xa có một dãy núi đứng sừng sững trong bóng đêm, ở giữa đó có một khoảng trống vô cùng lớn, đó hẳn là Tinh Chính Quán.

Bọn họ bay một ngày một đêm, lại đi đến Tinh Chính Quán nhiều thị phi này.

“Tu Viễn, chàng trước kia ở đây bao lâu?” Lê Phi đóng cửa lại, đi vào nhà, đột nhiên nhìn thấy Lôi Tu Viễn trải tấm nệm và chăn bông mới mua lên tấm ván giường, sau đó khéo léo treo tấm rèm che lên. Nàng vô thức cảm thấy có gì không đúng, nhìn khắp nơi một lượt, ở đây, dường như, chỉ có một cái giường…

Nàng có chút căng thẳng, tay chân không có chỗ để, bèn bước tới bàn ngồi xuống. Nhìn thấy một tách trà trên đó, nàng cầm lên uống một ngụm lớn, nóng đến suýt khóc.

“Ở đây được ba năm, sau khi Lỗ đại ca biến mất, ta liền rời khỏi nơi này.”

Lê Phi kinh ngạc nhìn hắn rửa tay rửa mặt, sau đó cởi cúc áo ngoài như không có chuyện gì, rồi lại khom người cởi giày. Nàng ngồi không yên nữa, đứng dậy, cả người cứng đờ lẩm bẩm: “Ta, đi ra ngoài nhìn thêm chút nữa.”

Đột nhiên sau lưng có một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, tim của Lê Phi cũng bị treo ngược lên, lại nghe Lôi Tu Viễn vỗ vỗ trên giường, thanh âm rất bình tĩnh: “Đến đây nào, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Có chuyện? Lê Phi không chút phòng bị nào mà đi đến: “Chuyện gì…”

Lời còn chưa nói hết đã bị hắn kéo lên giường, Lê Phi ngã mạnh xuống chiếc giường mềm mại, cảm thấy thế giới quay cuồng. Lôi Tu Viễn nâng một chân nàng lên, nhanh chóng cởi giày ra, nàng hét lên một tiếng rồi lại vội la lên: “Chàng chàng chàng đang làm gì đấy!”

Hắn không nói một lời, tháo xong hai chiếc giày rồi lại kéo đai lưng của nàng, Lê Phi theo bản năng hoảng sợ giãy giụa, chỉ cảm thấy ngoại y của mình đã được hắn cởi xuống gọn gàng, sau đó nàng bị nhét vào trong chăn. Lôi Tu Viễn thở thật dài một cái, ôm nàng nói nhỏ: “Được rồi, ngủ đi.”

Ngủ… Lê Phi ngây người hồi lâu, hắn ở bên người cũng không nhúc nhích, yên lặng, vừa rồi hắn t.hô bạo cởi giày và y phục nàng, giống như là ảo giác vậy.

Lại bị hắn trêu nữa.

Lê Phi hận đến ngứa răng, nàng thật muốn giẫm thật mạnh người này dưới chân, đạp từ trái sang phải, đạp đến khi nào hắn phải cầu xin nàng tha thì mới hả giận. Trên đời lại có người đáng ghét như vậy, đáng hận nhất là, người này lại khiến mình để ý như thế, đáng hận hơn là khi hắn tốt thì cực kỳ tốt, khi đáng ghét thì vô cùng đáng ghét.

Hắn dường như luôn biết làm thế nào để chọc giận nàng, thật là quá xảo quyệt rồi.

“Giận rồi?” Ngón tay Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng nhéo cằm nàng lắc lắc.

Lê Phi há miệng cắn mạnh một cái lên ngón tay hắn, Lôi Tu Viễn “A” lên một tiếng nhưng không cử động, để mặc ngón tay trong miệng nàng để nàng cắn, cánh tay còn lại đột nhiên ôm lấy eo nàng, kéo về phía mình, cúi đầu xuống và đặt môi lên đôi môi đang hé mở của nàng.

Lê Phi vội vàng mở miệng ra nhưng ngón tay chưa chịu rời đi, nắm lấy cằm nàng hôn thật mạnh. Môi lưỡi quấn quít, cọ xát, hơi thở rải rác đột nhiên trở nên khô nóng, đôi môi mềm mại nóng bỏng của hắn cùng với mùi vị của riêng Lôi Tu Viễn dường như muốn xuyên vào thế giới khép kín của nàng. Trong phút chốc, năm giác quan của nàng tràn ngập hình bóng của hắn, thế giới của nàng giống như đã bị hắn xâm chiếm toàn bộ.

Nàng không nhịn được phát ra một tiếng t.hở dốc run rẩy, một nụ hôn tràn đầy dụ.c vọng, ở đây chỉ có hai người họ, hắn không cần kiềm nén nữa, như muốn ăn nàng, chiếm giữ và nuốt chửng mọi bí mật giữa đôi môi nàng.

Bàn tay nóng hổi của hắn đã sớm xuyên qua lớp áo mỏng, xoa xoa cơ thể tr.ần trụi của nàng, đôi môi ẩm ướt đột nhiên rời khỏi môi nàng, cắn nhẹ dọc theo cổ nàng. Lê Phi cảm thấy choáng váng hoa mắt, nàng rõ ràng đang th.ở dốc nhưng lại cảm thấy mình không thể thở được, khoảng không to lớn kia một lần nữa tóm lấy nàng khiến nàng rơi xuống nơi sâu nhất của chiếc giường mềm mại, không ngừng rơi xuống và rơi xuống.